“Ha ha, Triệu lão, ván này ta thắng.”
Trong khách điếm, Vô Ngu cầm quân cờ đen nhẹ nhàng hạ xuống bàn cờ, cười ha ha, nói: “Thế nào? Ngươi hẳn là phục rồi đi?”
“Vô Ngu đại sư cầm kĩ cao siêu, Triệu mỗ cam bái hạ phong.” Triệu lão khiêm tốn cười cười.
Đúng lúc này một thanh âm ngoài cửa truyền vào: “Vô Ngu đại sư, chưởng quầy Đồng Húc của Hồi Xuân Đường cầu kiến.”
“Hồi Xuân Đường?” Vô Ngu hơi nhíu mày, sau đó giãn ra, “Hồi Xuân Đường cũng coi là một sản nghiệp của Thanh Vân Môn, đã vậy để hắn vào đi, không biết lúc này chưởng quầy đến tìm lão phu có chuyện gì.”
“Vâng, Vô Ngu đại sư.” Người bên ngoài cung kính đáp, sau đó cửa bị đẩy mở ra.
Một nam nhân trung niên mặc y phục xanh lá đi vào, vẻ mặt nôn nóng, lúc nhìn thấy Vô Ngu ánh mắt sáng lên, bước nhanh đến hành lễ: “Thuộc hạ
Đồng Húc tham kiến Vô Ngu đại sư.”
“Đồng Húc phải không? Ngươi đến tìm lão phu có chuyện gì bẩm báo?” Ánh mắt Vô Ngu nhàn nhạt, không nóng không lạnh lướt qua nam nhân trung niên.
“Là thế này, Vô Ngu đại sư, hai ngày trước, Hồi Xuân Đường bán đi 100 cây dược liệu năm mươi năm.” Tâm tình Đồng Húc tràn đầy kích động không cách nào áp chế được.
Nhưng mà sau khi nghe hắn nói thế, Vô Ngu đại sư cau mày: “Chỉ có chuyện nhỏ này?”
“Không, không phải!”, Đồng Húc gian nan nuốt nước miếng, run giọng nói, “Mới vừa rồi, vị cô nương kia lại đến bán dược liệu cho Hồi Xuân Đường.”
“Được rồi”, Vô Ngu nhịn không được ngắt lời hắn, khuôn mặt già nua bất mãn,
“Loại chuyện này các ngươi tự mình xử lý, không cần tới báo cho ta.”
“Nhưng mà, những dược liệu đó sau khi qua tay nàng đều biến thành dược liệu trăm năm.” Đồng Húc đầy bụng ủy khuất, nếu không có chuyện quan trọng, hắn cũng không tới quấy rầy Vô Ngu đại sư.
“Ngươi nói cái gì?” Vô Ngu đứng bật dậy, vẻ mặt không thể tin, khiếp sợ trừng mắt Đồng Húc, biểu tình của hắn khiến Đồng Húc có chút sợ hãi, thanh âm cũng yếu đi vài phần.
“Vị cô nương đó mua 100 cây dược liệu năm mươi năm, mới qua hai ngày đã biến thành dược liệu trăm năm, dược liệu đó đúng là của Hồi Xuân Đường chúng ta bán ra, vì kí hiệu đó khá nhỏ, có lẽ cô nương kia không phát hiện nên bán lại cho Hồi Xuân Đường chúng ta.”
Tuy chỉ nói mấy câu nhưng hắn đã kể lại sự tình rõ ràng rành mạch.
Triệu lão bên cạnh cũng ngây ngẩn cả người, loại chuyện không tưởng tượng nổi này có thể xảy ra sao? Nghe nói có một số người tài ba có thể hồi sinh dược liệu khô héo nhưng chưa từng nghe nói có ai có thể nâng cấp niên hạn dược liệu.
“Đồng Húc, ngươi nói thật chứ?” Vô Ngu run sợ, nếu trên đời thật sự có loại người này, vậy chẳng phải là hù chết người sao?
“Thiên chân vạn xác, dược liệu đó đều qua tay ta lựa chọn, không thể không nhận ra.”
"Bang!" Chân Vô Ngu mềm nhũn ngồi trên ghế, hắn hít sâu một hơi, nói: “Ngươi biết tên họ, địa chỉ cô nương kia không?””Cái này ta không rõ lắm, chẳng qua vì nàng muốn bán Hồi xuân tán mà hiện giờ đại sư giám định không ở
Hồi Xuân Đường nên ta hẹn nàng ngày mai quay lại lấy tiền.”
“Hồi xuân tán?” Vô Ngu ngẩn ra, ánh mắt lóe sáng, “Đem ra cho ta nhìn xem.”
Hồi xuân tán là loại đan dược bình thường nhất, người mới học cũng có thể dễ dàng luyện chế nhưng đối với cô nương có thể nâng cấp dược liệu, hắn cảm thấy rất có hứng thú.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
86 chương
268 chương
123 chương
16 chương
87 chương