Tuyết nhĩ hồ
Chương 5 : Ác mộng
-Con hồ ly to gan.Chết đi.-Vừa dứt lời,hàng loạt sấm sét phát ra từ cây búa thần của Thiên Lôi dội thẳng vào con hồ ly trắng muốt kia. -Á!-Hồ ly chỉ kịp hét lên 1 tiếng đau đớn đớn
* *
*
-Lưu ...Linh.Giúp ..t..tớ...với.-Hồ ly thều thào ,dùng chút sức lực yếu ớt cầu cứu người bạn thân nhất của mình.Giờ thì hồ ly trông thật thảm hại,bộ lông cháy đen thui,cả người nhuốm đầy máu tươi ,thân thể thương tích khắp nơi không chừa chỗ lành lặn.
Cảm giác tứ chi như bị đứt lìa từng khúc,ruột gan đảo lộn tứ tung.
-Giúp?Hahaha.Nực cười.Loại cặn bã như mi đáng bị như vậy.-Đôi mắt của con rắn lục-Lưu Linh lộ rõ vẻ hả hê sung sướng.
Đây...là người bạn thân thiết gắn bó bao nhiêu năm qua của nàng ư?
Thật nhẫn tâm
Ở đời,kinh khủng nhất chính là bị bán đứng,đã vậy còn là người thân duy nhất của mình.
Trong lúc nàng cô đơn nhất.Cô ta đã bất chấp mà đến làm bạn cùng nàng.Nàng ngỡ cô ta như ánh sáng chiếu vào con đường tăm tối của nàng.
Khi nàng buồn bã nhất.Cô ta nhẹ nhàng đúng chất người bạn thân mà an ủi nàng,bày ra trò chơi cho nàng vui vẻ.Nàng ngỡ cô ta là món quà bù đắp cho những tháng ngày trước đây nàng nhẫn nhịn chịu tủi nhục.
........
Nhiều, còn nhiều điều nàng ngỡ lắm.
Nhưng .A!Nàng ngộ nhận nặng rồi.Nàng bị lừa to rồi.Cô ta diễn xuất thật quá tài ba.
-Sao?Có phải mi đang thất vọng lắm không.Trả lời mau.Ngươi có biết,mỗi lần ở gần ngươi,ta cảm thấy bẩn thỉu lắm không,ta chỉ hận không thể dùng mắt mà giết chết ngươi-cái thứ ô uế.Nhưng giờ thì tốt rồi,ngươi đã lọt lưới kế hoạch của ta.
-Ahaha.Ngươi nhìn đi,nhìn đi,ngươi có thấy mọi người đang khen ngợi ta không,họ nhận ra ta là người có tài đó.
-Tử Hàn Dung.Có trách thì phải trách ngươi có ngờ nghệch,dễ tin người chứ đừng trách ta.Để ta tiễn ngươi nốt đoạn cuối.
-Đánh chết nó đi mọi người.-Kết thúc 1 chuỗi độc thoại của cô ta là lời nóiđáng sợ nhất.
Nhất loạt người xông lên đánh hồ ly thật thô bạo.Quyết không để nàng sống.Chẳng ai kiêng dè ,sợ sệt như trước,già trẻ lớn bé đều tham gia,cũng bởi nàng đã gần như tàn thế,chẳng thể chống trả lại họ.
Nàng bất lực.Chỉ biết đưa 9 cái đuôi lên bảo vệ thân tàn.Nhưng đuôi nàng đâu phải sắt thép,9 cái đuôi cũng sớm bị dập nát theo.
Nàng gục
-Chết rồi hay sao ý.Chúng ta đi thôi,kệ xác nó.
* *
*
-Ư...ư.Aaaaaaa-Dung choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Cả người ướt nhẹp vì mồ hôi.Nó chậm dãi bước xuống giường lấy nước.
Dung tu nước hết cốc này đến cốc khác.Nhưng sao cái cảm giác hãi hùng từ giấc mơ vẫn không tài nào xuôi bớt.
-Phù!-Dung đưa tay lau giọt mồ hôi vương trên chán,cả người như bị rút cạn sức lực ngã nhào ra giường.
Giấc mơ vừa rồi không phải ảo ảnh hư vô hay điềm báo tương lai, mà nó lại là 1 sự thật...sự thật của quá khứ mấy nghìn năm về trước.Đó là một cơn ác mộng hồi tưởng quá khứ kinh hoàng bám theo nó vào mỗi đêm,1 nỗi ám ảnh rùng rợn .Càng đáng sợ hơn khi ác mộng giống như là chính con rắn lục hằng đêm đợi nó mất cảnh giác mà hiện lên bóp nghẹt lấy cổ .
Năm đó,nếu nhữ không nhờ sự phụ đã cứu Dung một mạng thì dù có 9 cái mạng cũng không giữ nổi đến một cái.Cũng nhờ sư phụ ra sức dạy pháp thuật để nó có thể tự bảo vệ bản thân.
Vào ngày sư phụ mất,chính Dung đã thề trước bài vị của người rằng sẽ báo thù những kẻ độc ác đã suýt lấy đi mạng sống của nó,rồi lên đường hành tẩu giang hồ,giúp đỡ nhân dân.
Nhưng lời thề chưa thực hiện xong.Có lẽ...chơi ở đây thế là đủ rồi,đến lúc phải quay lại thôi,đồng thời kết thúc luôn "con ma hằng đêm" nữa.Nếu có duyên,Dung nhất định sẽ quay lại đây an cư lập nghiệp,còn không có thì ...thôi vậy.
Nó xoay người nhìn đồng hồ hình quả dâu nhí nhố.
00:00
Trời!Nửa đêm rồi á.Hừ!Phá tan cả giấc ngủ của mình rồi.
-Ách!!!-Dung ức chế nắm chặt lấy tóc mình mà vò lấy vò để.
Ngủ!!Nó nằm vật xuống giường.
1p
2p
3p
Lại bật dậy.Không ngủ được.
Nó hất văng cái chăn ra chỗ khác.Xỏ dép,thay quần áo ra ngoài hít thở không khí.
-Híttttttt
......!?
-Á!Lạnh quá....lạnh quá.-Dung bắt chéo tay ôm lấy vai,người rét run cầm cập,2 răng va vào nhau,người hơi khuỵu xuống.Nhìn tư thế đứng thật kì cục.
Dung chạy vào nhà,khoác cái áo choàng đen lên và đội cái mũ áo để giữ ấm.
Vút
Dung bay lên.Phóng như rocket .Đường phố giờ này hoang vắng,chẳng lo bị để ý làm gì.Dung di chuyện giống hệt cơn gió,không lưu lại bất kì dấu vết.
-Tới rồi.-Nó từ tốn đáp đất.Hiện nó đang đứng trước cửa của thư viện trường Devil Moon.Vì ngoài cái thư viện này,thì nó không biết cái thư viện nào khác.
Tất nhiên,nó đến chỉ vì 1 mục đích:tìm hiểu về lỗ đen và không gian để có thể đưa nó hoàn hương,trả mối thù.
Kétt.Dung mở hé hé cánh cửa gỗ lim,lách người qua khe mà vào.
Trong phòng không có điện nên tối om.2tay nó khua trong không trung xem có chướng ngại vật không.
Tách!1 chùm sáng nhỏ nó tạo ra bay lơ lửng trên không trung chiếu sáng căn phòng.
Úi!Sáng lên mới thấy.Thư viện này đại đại đại to lớn.Cứ tưởng trường đổ hết tiền vào mấy thứ khác nên xây nơi này tàm tạm thôi.Giờ đúng là được mở rộng tâm mắt độ "lắm tiền nhiều của " từ nhà trường.
Chắc hết hôm nay cũng chưa tìm ra nổi cuốn mình cần mất.
Kệ kệ.Đừng nản chí ,mau tìm thôi.
Dung bắt đầu xem từ những giá sách gần mình nhất.Kiễn chân.Cúi gập.Ngồi xổm.Nghiêng người góc 90 độ.Đủ kiểu tư thế mà vẫn chẳng có kết quả nào.
Đến giá sách cuối cùng.Cũng chính là giá sách khủng bố với lượng sách nhiều nhất:loại giá thiết kế theo kiểu bao quanh lấy phòng.
-Hiệu trưởng cứ như thể đang thách thức chiều cao của học sinh ý.Cao thế này thì ma chỉ ma nó mới lên được.-Nó lầm bầm nói,mặt đầy bất mãn
Ể.Nhưng Dung đâu phải người.
Dung nhếch đôi môi cherry cười như...tăng động
Nó nhún người rồi bay lên,cái áo choàng được đà bay phấp phới như cờ tổ quốc trong gió.
Bay sang trái.Lượn sang phải.Lộn 1 vòng trong không trung chẳng khác gì biểu diễn xiếc,có điều người biểu diễn là sư phụ superman thôi.
-Bí mật và nguồn gốc của lỗ đen không-thời gian?-Dung rút ra 1 quyển sách.Có vẻ cuốn sách đó giúp đỡ được Dung.
Nó tìm 1 chỗ tiện để ngồi.Đáp xuống và mở cuốn sách ra đọc .
Chương thứ nhất,là hình ảnh về lỗ đen không-thời gian và 1 số trường hợp đã mắc phải.
Chương thứ 2,là nguồn gốc :"...1 loại sóng kì lạ gây nhiễu 3 chiều không gian ,thời gian,dẫn đến tạo ra lỗ hổng hút người ta vào 1 mốc thời gian hay không gian khác."
Chương thứ 3...
Bị xé rồi!!!
Rốt cuộc là tên thất đức nào đã nhẫn tâm xé rách cuốn sách quý này?Một quyển sách quan trọng là vậy mà chỉ còn có 3 chương.Bảo sao nó lại bị bỏ vào khu vực sách sắp đem bỏ mà rõ ràng bìa còn đẹp nguyên.Phí hoài cả bao "mồ hôi nước mắt" tác giả đổ vào cuốn sách này.
Tử Hàn Dung xin thề.Nếu bắt được hung thủ thì nhất định sẽ chặt đầu nó xuống làm banh cho vị tác giả kia đá vui chân.
* *
*
-Hơ...hơ.Ách xììì!
Tại nơi nào đó có 1 người tự dưng giật nảy lên hát xì thật mạnh,sống lưng còn lành lạnh nữa.Tên đó bất giác giơ tay lên sờ cổ rồi thở phào mà chẳng hiểu tại sao mình lại làm thế.
Ngoài kia sấm còn giật liên hồi để tăng thêm yếu tố kinh dị.
"Bộ mình ăn ở thất đức vậy sao?"Người kia thầm nghĩ.Rồi 1 tiếng sấm lại "đoàng" phụ hoạ."huhu,con lạy trời.Mai con ăn chay và sẽ lập đàn cầu phúc mà.Huhu"
End chap 5
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
39 chương
131 chương
17 chương
14 chương
16 chương
71 chương