Tuyệt Đối Chung Tâm
Chương 34 : Tuyệt đối chung tâm 34
Sau đêm đó, Trình Dực Hạo coi như xác định được tâm ý của Anh Húc Kỳ với hắn, có điều, nếu muốn bản thân cậu thừa nhận thật sự thích hắn, hắn cũng không thiếu thời gian để nỗ lực.
Nhưng như vậy cũng đủ khiến hắn thỏa mãn, tự tin hẳn lên, biết không mình không phải tương tư đơn phương, là rất được rồi.
Vì Anh Húc Kì, hắn quyết định muốn thay đổi cách sống, nếu Anh Húc Kì không thích hắn chạm vào đàn ông khác, vậy hắn cũng không thể tiếp tục ở trong tình trạng này chờ đợi.
Trở ngại cũng đã có, đã cùng Anh Lạc Ngưng kí hợp đồng rồi giờ sao? Tuy rằng chỉ có ba năm, nhưng với hắn mà nói, một nhiều hơn một ngày cũng không thể chờ được, nếu không Anh Húc Kì vĩnh viễn không tiếp nhận hắn.
Khi hắn còn đang vì chuyện công việc ở Dạ Sắc sứt đầu mẻ trán thì, có một làn sóng ấp ủ đã lâu bạo phát, còn vọt tới trước mặt hắn...
Chuông điện thoại vang lên cắt đứt yên tĩnh đêm khuya, cũng nhiễu loạn giấc ngủ của Trình Dực Hạo, hắn mơ mơ màng màng mò tìm điện thoại đầu giường.
“Alô...?”Ai vậy trời? Mà mấy giờ rồi?
“Tiểu Trình... Tôi là Trang Khải...Cậu giúp tôi với...” Thanh âm Trang Khải đã lâu không gặp ở đầu kia đang lo lắng truyền đến.
“Trang Khải? Cậu sao vậy? Sao lại hốt hoảng như thế?” Nghe tiếng bạn tốt của mình, Trình Dực Hạo nhất thời tỉnh táo lại, nghe giọng của hắn có vẻ nôn nóng, rốt cuộc có chuyện gì?
Chờ mãi vẫn không thấy Trang Khải giải thích hắn xảy ra chuyện gì, điện thoại đã bị một người khác cướp đi.
“Trình Dực Hạo... Là tôi...”
Trình Dực Hạo nghe được thanh âm sai giờ điểm không khỏi thét lên kinh hãi, chuyện này... Đây không phải Tần Hiên Tần sao?
“Hiên.. Hiên Tần..?”
“Xem ra cậu còn nhớ tôi, rất tốt.” Giọng Tần Hiên Tần nghe ra dị thường lạnh nhạt, điều này làm cho Trình Dực Hạo không rét mà run lên.
Lại nói Tần Hiên Tần này rất khó nắm bắt, ngay cả hắn trước giờ cũng không hiểu nổi y đang ý nghĩ, nhưng hắn có thể xác định một điểm, Tần Hiên Tần lại vào lúc này xuất hiện tuyệt đối không phải ngẫu nhiên...
“Anh... Quên đi, Trang Khải làm sao vậy?” Trình Dực Hạo tự nói với mình ngàn vạn lần phải trấn định, tuyệt đối không thể để cho Tần Hiên Tần biết hắn đang bất an.
“Nếu như cậu hi vọng Trang Khải bình an vô sự, năm giờ chiều nay, một mình cậu tới công ty, không cho phép cùng bất luận kẻ nào theo, kể cả người cậu nhất Anh Húc Kì.” Tần Hiên Tần lạnh lùng nói xong, liền trực tiếp cúp điện thoại, tắt máy.
Lúc này, Trình Dực Hạo hoàn toàn tỉnh táo, mãi cho đến sáng sớm, hắn không thể nào ngủ nổi.
Trình Dực Hạo xin nghỉ ở Dạ Sắc, như Tần Hiên Tần đã nói, không được cho ai biết cuộc hẹn này.
Cuộc gọi rạng sáng kia, hắn rất rõ ràng cảm nhận được Tần Hiên Tần đang tức giận, nếu như không vì Trang Khải, hắn cũng không muốn tới chỗ hẹn.
Rời khỏi tổ chức xong, kỳ thật ở trong lòng hắn vẫn mơ hồ có cảm giác bất an, hắn nhận thức Tần Hiên Tần nhiều năm như vậy, cho dù không hiểu hết được, cũng vẫn rõ ràng tính tình của y.
Vì thế, nếu Tần Hiên Tần mất khống chế, sẽ rất điên cuồng làm ra chuyện khó có thể tin.
Dựa theo giao hẹn đi tới văn phòng Tần Hiên Tần, tuy đã rời đi ba tháng, trong nháy mắt khi vào tòa nhà lớn này, vẫn cảm thấy tất cả đều quen thuộc như chưa bao giờ thay đổi, hắn còn có ảo giác bản thân nên ở nơi này mới đúng.
Nếu như không phải vì Anh Húc Kì, có thể cả đời sẽ không rời khỏi đây nhỉ? Cũng không thể rời bỏ Tần Hiên Tần.
Nghĩ tới Anh Húc Kì, Trình Dực Hạo không nhịn được cười lên, có điều vẻ mặt này lúc vào cửa lại bị Tần Hiên Tần gặp được.
“Lại đang nhớ Anh Húc Kì?” Tần Hiên Tần hừ lạnh một tiếng đi qua bên cạnh hắn, y chán ghét vẻ mặt Trình Dực Hạo như thế.
“Hiên Tần...?” Sao cảm thấy Tần Hiên Tần bữa nay khác hẳn mọi khi? Mới một trận không gặp, cả người y đã trở nên tiều tụy như vậy?
Quên đi, Tần Hiên Tần có tốt hay xấu với hắn không hề có một chút quan hệ, hắn là vì Trang Khải mà tới.
“Trang Khải ở đâu? Rốt cuộc xày ra chuyện gì?”
“Ngồi xuống đi, chúng ta hảo hảo nói chuyện.” Tần Hiên Tần đã ngồi xuống sofa, rót nước cho y cùng Trình Dực Hạo.
“Anh chỉ cần nói Trang Khải làm sao là được.” Trình Dực Hạo không ngồi xuống, hắn vốn không có ý định cùng Tần Hiên Tần nói chuyện lâu dài, chỉ cần xác định Trang Khải không có chuyện gì thì hắn sẽ rời khỏi luôn.
“Cậu không phải mới rời khỏi vài tháng thôi sao, sao suy nghĩ đã biến chậm thế hả? Cậu lại không đoán được Trang Khải gặp tốt hay xấu?” Tần Hiên Tần uống trà, dù bận vẫn ung dung nói.
“Anh đã làm gì Trang Khải?” Hắn không phải không nghĩ tới khả năng này, nhưng khi nghe chính miệng Tần Hiên Tần nói vẫn run lên một cái, Trang Khải sẽ không phải gặp chuyện không may chứ?
“Cậu biết người phản bội tôi sẽ có kết cục gì chứ?” Tần Hiên Tần nhìn thẳng mắt Trình Dực Hạo.
Câu nói này, để Trình Dực Hạo biết căn bản là đang nhằm vào hắn.
“Trang Khải rốt cuộc đã làm cái gì?”
Trình Dực Hạo không rõ, Trang Khải là người thông minh sẽ không đi trêu chọc Tần Hiên Tần làm gì, mà Tần Hiên Tần cũng không phải loại người vô cớ tìm điều giáo sư dưới trường gây phiền toái.
Chờ chút, lẽ nào là lại...?
“Xem ra cậu nghĩ ra rồi? Không sai, hắn cùng tên nam sủng trước kia ngẫu đoạn ti lên*, làm tôi tức giận.” Tần Hiên Tần đứng dậy, đi tới bên cạnh Trình Dực Hạo.
* dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng
“Đương nhiên, chuyện cậu cùng Anh Húc Kì tôi cũng rất tức giận.” Ánh mắt Tần Hiên Tần lạnh lẽo, trà trong tay giội thẳng vào mặt Trình Dực Hạo.
“Được rồi! Tôi đã không phải dưới trướng anh, anh không được can thiệp cuộc sống của tôi!” Trình Dực Hạo nắm lấy tay Tần Hiên Tần.
Hắn đã quyết định không muốn y tiếp tục xen vào cuộc sống của mình, hắn muốn cùng Anh Húc Kì trải qua những ngày hạnh phúc, tuyệt không thể để Tần Hiên Tần đến phá hoại!
“Cậu sai rồi, cậu sẽ trở về, sẽ trở lại bên cạnh tôi.” Tần Hiên Tần hất tay của hắn ra.
“Anh rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Không muốn lại theo tôi thừa nước đục thả câu! Anh đã làm gì Trang Khải?!” Trình Dực Hạo nổi nóng, hắn không muốn lại hao tổn thời gian bồi Tần Hiên Tần, bây giờ hắn chỉ muốn biết an nguy của Trang Khải.
“Nếu như cậu muốn Trang Khải bình an, phải trở lại tổ chức, tôi nghĩ chính là như vậy.” Tần Hiên Tần cười gằn nhìn hắn.
“Anh điên rồi phải không, khi đó không phải anh đã đồng ý cho tôi rời khỏi? Sao giờ còn nói như vậy?! Hơn nữa, tôi không muốn ở lại chỗ này mới ra đi, không có lý do gì lại trở về!” Trình Dực Hạo nói.
“Cậu là chưa có lý do trở về, nhưng đổi lại, Trang Khải phải vì quyết định lỗ mãng của cậu mà mất mạng, cậu cũng không thèm để ý sao?”
Tần Hiên Tần hiểu rõ Trình Dực Hạo, hắn không phải loại người chỉ nghĩ cho mình, nhưng cũng sẽ vì người khác liều mạng, muốn bắt nhược điểm của hắn dễ như ăn cháo.
“Tần Hiên Tần, anh không cảm thấy anh quá ác độc sao?!” Trình Dực Hạo phẫn nộ cực kỳ, Tần Hiên Tần lại dùng tính mạng Trang Khải ra uy hiếp hắn?
“Không phải cậu đã sớm biết tôi là loại người gì?” Tần Hiên Tần vẫn là kẻ ngày xưa, không thèm đem sự phẫn nộ của hắn để ở trong mắt.
Lúc trước để cho Trình Dực Hạo rời khỏi vốn không phải y cam tâm tình nguyện, nếu không có Trình Tường Vũ, căn bản không thể cho hắn dễ dàng rời khỏi.
Nhưng y cũng không có ý định để Trình Dực Hạo rời đi thật sự, y đang chậm rãi chờ đợi, y biết chắc chắn có cách để Trình Dực Hạo trở lại bên cạnh y.
Cho dù y không yêu Trình Dực Hạo, cũng không muốn để hắn cùng người khác hạnh phúc.
“Nếu như tôi nói không?!” Trình Dực Hạo tức giận nói.
“Vậy hãy để cho Trang Khải vì cậu mà chết đi, với lại hắn vốn phải bị xử phạt, tôi là đang cho hắn một cơ hội sống sót, mà hắn có thể sống hay không, ngay ở trong quyết định của cậu.”
Trang Khải tuy rất ưu tú, nhưng khi so sánh hai người với nhau, y vẫn muốn Trình Dực Hạo hơn, vì thế cũng chỉ có thể hi sinh hắn.
Trình Dực Hạo nắm chặt tay lại, nhịn xuống kích động muốn đánh Tần Hiên Tần.
“Tần Hiên Tần, tôi rất xem thường anh!” Trình Dực Hạo gào thét.
“Cái đó cũng không đáng kể.” Tần Hiên Tần cười cợt.
Bất cứ thủ đoạn nào, y cũng muốn dùng để Trình Dực Hạo trở lại bên cạnh.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
13 chương
125 chương
201 chương
12 chương