“Anh đồng ý với Mộ Xuyên không theo chuyên nghiệp nữa á?!” Nhạc Thần An hét lên khiến tất cả mọi người bịt tai lại theo bản năng, định kéo giãn khoảng cách xa cậu ra, đáng tiếc không gian trong xe quá chật chội. “Đừng nhìn anh, nhìn đường đi.” Mộ Hàn ép cậu quay đầu lại nhìn đường chính: “Lần này về nước chính thức nhậm chức.” “Anh, có phải hắn ta lại ép anh…” “Không phải, không liên quan đến em.” Mộ Hàn cắt lời cậu: “Anh chỉ không làm vận động viên chuyên nghiệp nữa thôi, cũng đâu phải sau này không thể trượt tuyết nữa?” … Trong lòng Nhạc Thần An ngổn ngang cảm xúc, chuyện này xảy ra quá đột ngột, cậu không hiểu, rốt cuộc đây có phải lời thật lòng của Mộ Hàn không? “Người anh em, mày dừng lại đâu đó ven đường đi…Để tao lái.” Trương Dịch Trạch ngồi đằng sau run rẩy với tay vỗ lên bả vai đang căng cứng của cậu: “Tao còn trẻ, vừa mới kết hôn, chúng ta có gì thì nói chuyện cho đàng hoàng…” Bốn người đổi vị trí trước sau cho nhau nhưng trên đường đi không ai nói chuyện. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa xe, phong cảnh bên ngoài nhanh chóng lướt qua, mỗi người đều mang tâm sự của riêng mình. Đến sân bay, hai cặp khác tuyến đi khác quầy làm thủ tục. Lúc chia tay, bỗng nhiên Mộ Tuyết gọi Nhạc Thần An lại: “Thần Thần, em chờ chút.” Cô xoay người đuổi Trương Dịch Trạch đi làm ủy thác vận chuyển cùng Mộ Hàn, còn mình thì dẫn Nhạc Thần An ra một góc yên tĩnh. “Mộ Hàn nó…” Mộ Tuyết mỉm cười: “Những chuyện nó đã quyết định, từ trước đến nay sẽ không bao giờ từ bỏ giữa chừng. Em phải đối xử tốt với nó. Nó không hay nói nhiều, luôn cảm thấy có nói cũng không có ai thật sự quan tâm đến mình. Từ nhỏ nó đã không khóc không nháo càng không đòi hỏi, cái gì cũng giấu trong lòng. Nói dễ nghe thì nó bướng bỉnh, cứng đầu cứng cổ, nói thẳng thừng ra thì tính khí vừa đáng ghét vừa thanh cao.” Nhạc Thần An sửng sốt: “Chị…Anh ấy đâu có khoa trương như chị nói. Mặc dù đúng là không thích nói chuyện nhưng em cảm thấy tính tình anh ấy rất tốt.” Mộ Hàn trong ấn tượng của cậu luôn bao dung, thậm chí rất nghe lời, từ trước đến giờ chưa một lần nào anh thật sự tức giận với cậu, cứ như vẫn chưa đến ranh giới cuối cùng của anh. “Vậy à? Thế thì tốt. Nó, nó thật sự rất thích em.” Mộ Tuyết vỗ vai cậu: “Mặc dù nó chỉ lớn hơn em vài tuổi nhưng trong mắt chị nó vĩnh viễn vẫn là trẻ con, em… Em đừng phụ lòng nó, hiếm khi nào thấy nó thích một ai như vậy. Mặc dù không nói nhiều nhưng nó rất dịu dàng với người mình quan tâm.” “Chị cũng vậy đúng không? Cho nên cuối cùng chị lựa chọn Trương Dịch Trạch.” Nhạc Thần An toét miệng cười, dường như đã hiểu dụng ý của Mộ Tuyết: “Chị yên tâm đi.” Mộ Tuyết ngẩn người, từ nhỏ cô và Mộ Hàn đã được ăn ngon mặc đẹp, chưa bao giờ được hưởng sự chăm sóc bình thường nhất, chi phí thấp nhất. Bọn họ biết thế nào là nghiêm khắc với bản thân, thế nào là phấn đấu, thế nào là yêu thích, thế nào là thành công, nhưng họ không biết thế nào là tình yêu nguyên thủy và thuần khiết nhất mà con người có thể tạo ra, không có lý do gì để ngây thơ và bồng bột, tuy nhiên như vậy vẫn khiến người ta hài lòng. Cô giảo hoạt mỉm cười: “Chị cũng chỉ khách sáo thôi, chắc em cũng không dám đâu. Được rồi đi thôi, chuyện trượt tuyết em không cần để tâm. Từ trước đến giờ nó tự có kế hoạch của mình, sẽ không vì một phút kích động đưa ra quyết định sai lầm đâu.” Mộ Hàn gửi hành lý xong, đang ngồi ở quán cà phê cách cổng kiểm tra an ninh không xa. “Không chào tạm biệt chị à?” Nhạc Thần An chạy chậm tìm được anh. “Quen rồi. Trước đây cũng không phải lúc nào cũng được gặp chị ấy.” Từ hồi Mộ Hàn lên Đại học đã không thường xuyên gặp người nhà. Sau khi liên tiếp đi thi đấu, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. “Anh không tò mò chị ấy nói gì với em sao?” Nhạc Thần An kéo ghế đối diện ra ngồi xuống, Mộ Hàn đang uống cà phê. Trước mặt cậu đặt một tách ca cao nóng, còn thả thêm một viên kẹo xốp Marshmallow nữa. “Biết đại khái.” Mộ Hàn nói: “Không yên tâm về anh. Chị ấy luôn cảm thấy anh nên tiếp xúc với người khác nhiều hơn.” “Mộ Hàn, có phải trong quá khứ anh bị tổn thương…” Nhạc Thần An thận trọng thăm dò. “Không, đừng nghĩ lung tung.” Mộ Hàn đặt tách xuống: “Tính tình anh không tốt lắm, rất ít người dám không biết sống chết đến gần anh.” “Có phải hai người hiểu lầm gì về khái niệm tính tình xấu không?” Nhạc Thần An có chút buồn bực. “Không hiểu lầm. Anh cảm thấy quan hệ qua lại là lãng phí thời gian và tình cảm, sẽ không có kết quả. Tinh lực của mỗi người có hạn, anh chỉ muốn dành thời gian cho những việc mình thật sự quan tâm.” Mộ Hàn cúi đầu nghịch cái tách rỗng rồi ngước mắt lên nhìn cậu: “Còn có em nữa.” Người này cứ đột ngột tỏ tình không hề báo trước khiến người ta bất ngờ. Nhạc Thần An uống ừng ực một hơi tách ca cao, thậm chí không đợi viên kẹo tan ra đã kéo người rời đi. “Đi đâu thế?” Mộ Hàn hỏi. “Suýt chút nữa quên mất, anh không báo em trước một tiếng, đi xem thử có thể thăng hạng khoang không, nếu không cả chuyến không được ngồi chung thì phiền lắm.” Nhạc Thần An đoán chắc chắn Mộ Hàn sẽ không đặt khoang thương gia. “Ừ, trả lại vé của em là được.” Mộ Hàn thả tay cậu ra, cầm túi thắt lưng cậu để quên trên ghế sô pha lên rồi đeo lại giúp cậu: “Anh có thông tin của em rồi, mua hai vé.” Sau lưng Nhạc Thần An lại rịn ra một tầng mồ hôi, vội vàng áng chừng sức nặng của cái túi, suýt chút nữa thì lại bỏ quên. Quên ở nơi này thì xác định khỏi tìm lại được luôn: “Anh đẹp trai, sau này có việc gì anh đừng giấu em làm một mình có được không? Cứ làm em mất mặt thôi.” Một tay cậu nắm cổ tay Mộ Hàn, một tay giữ túi trước ngực đi tới cổng kiểm tra an ninh. Sau khi qua cổng, rõ ràng dòng người đã giảm đi rất nhiều. Một khu vực cạnh cửa hàng miễn thuế đang quảng bá triển lãm vũ trụ “NASA – A Human Adventure“. Cánh cửa là mô hình khổng lồ của hệ mặt trời, có một bộ đồ phi hành gia treo ở cửa sổ bên cạnh. Nhiều người đã dừng lại đây để xem và chụp ảnh với nhau. Thấy thời gian còn sớm, bọn họ cũng đi vòng xung quanh xem thử, phần lớn là các tác phẩm chụp vũ trụ. Nhạc Thần An nhìn thấy một hành tinh có bề mặt đang hừng hực lửa cháy, màu sắc xen lẫn giữa hổ phách và vàng, tỏa sáng giữa nền tranh đen tối. Cậu lại gần thì phát hiện dưới cùng có một hàng chữ: ‘Venus‘ Credit: NASA/JPL/Magellan. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210709/tuyet-da-phi-hanh-57-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=963085204 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Bức ảnh có độ phân giải cao về bề mặt sao Kim được chụp bởi radar khẩu độ tổng hợp Magellan. Mộ Hàn thấy cậu chậm chạm không đi bèn hỏi: “Sao thế?” “Đẹp quá.” Cậu trả lời. “Sao Kim à?” Mộ Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, kết cấu mống mắt long lanh của anh giống hệt như hành tinh đang bốc cháy này. Cậu nhìn sâu vào tròng mắt anh, gật đầu: “Ừ.” Đẹp giống như đôi mắt anh vậy, chất chứa bao nhiêu năng lượng thần bí, mãnh liệt nóng bỏng mà chính anh cũng không biết. Hạng thương gia của chiếc máy bay này có một vách ngăn tự động giữa hai ghế ngồi liền nhau. Toàn bộ hành trình Nhạc Thần An chỉ ngồi xử lý ảnh chụp ở Canada trong tháng gần đây, người ngồi cạnh cậu hết ăn rồi gật gù chìm vào giấc ngủ, không hề trở mình. Cậu ngồi bên cạnh ghen tị muốn chết. Nhìn chòng chọc vào màn hình suốt cả một thời gian dài, cậu xoa con mắt rồi đóng chiếc laptop đã gần như tiêu hao hết pin, đứng lên hoạt động một chút do ngồi lâu nên máu không lưu thông xuống dưới hai chân. Quay đầu lại phát hiện ra hầu hết những người trong khoang đều đang ngủ, có người đeo bịt mắt, thậm chí có người ngủ chảy cả nước dãi. Cậu về chỗ nằm ngắm Mộ Hàn ngủ, bất cứ lúc nào anh cũng rất nghiêm chỉnh, ngay cả tư thế ngủ cũng đàng hoàng. Anh nằm nghiêng người sang bên phải, hai chân co lại, tay trái nhét trong chăn áp sát vào người, ấn đường thả lỏng giãn ra, hô hấp dài an tĩnh, chỉ nhìn ra lồng ngực đang phập phồng đều đều, tựa như không bao giờ nằm mơ. Ngẩn người nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên Mộ Hàn mở mắt ra: “Hửm?” Lúc này Nhạc Thần An mới phản ứng, là thông báo nhắc nhở máy bay đang rung lắc đánh thức anh. Tiếp viên hàng không của Air China đang dùng tiếng Anh hướng dẫn các hành khách thắt dây an toàn, thu lại bàn nhỏ, không được đi lại trong khoang máy bay, dừng sử dụng phòng vệ sinh. Mộ Hàn vén chăn lên, điều chỉnh ghế ngồi thẳng lưng, dụi mắt cho tỉnh ngủ: “Vẫn không ngủ được à?” “Ừ, không ngủ được.” Không biết tại sao Nhạc Thần An cứ cười mãi, cả đêm cậu nhịn không ngủ khẳng định mặt mũi rất khó coi cho xem. Mộ Hàn nhìn thời gian trên màn hình đa phương tiện, còn hơn hai tiếng hành trình nữa: “Kiên trì thêm một lúc rồi về nhà ngủ.” “Về nhà ai?” Nhạc Thần An nhanh chóng nhớ ra, trước khi đi cậu còn chưa dọn dẹp cái ổ chó lộn xộn của mình. Năm ngoái, nửa năm sau bận rộn tới mức chân không chạm đất, trong phòng hình như…thảm không nỡ nhìn. Mặc dù không đến nỗi mặc bệnh quá sạch sẽ nhưng Mộ Hàn thích sạch… “Về nhà em vậy, anh và Mộ Tuyết rời đi lâu quá, phòng ốc chắc phải quét dọn qua mới có thể ở được.” Mộ Hàn nhìn mặt cậu tỏ vẻ khó xử: “Sao thế?” “Nhà em thì được, nhưng cũng phải dọn dẹp chút xíu mới có thể ở được…” Nhạc Thần An ngốc nghếch cười ha ha: “Em thu dọn là được, anh không cần động tay động chân đâu.” “Chút xíu?” Hai người gọi xe từ sân bay về nhà. Mộ Hàn đứng ở cửa phòng, bên trong sắp không có cả nơi để đặt chân. Không gian vốn đã chật hẹp, trên sàn la liệt các loại văn kiện tài liệu, quần áo chất cả đống cao đến 1 mét trên ghế, cũng may không có rác rưởi gì hấp dẫn côn trùng hay thức ăn thừa còn sót lại, chỉ cần dọn dẹp lại một chút là được. “Không phải em lười đâu! Mấy tháng trước em bận quá, thật sự không còn sức dọn dẹp.” Nhạc Thần An đặt vali ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn trên sàn: “Còn thường xuyên đi công tác liên tục, đợt ấy tất cả các dự án đã lên kế hoạch, xếp hàng chật kín, có khi chân trước vừa về đến nhà chân sau đã phải đi tiếp ngày hôm sau. Mẹ em nói tinh thần của em cũng tung tăng buông thả theo công việc luôn rồi.” Mộ Hàn đi tới trước đống quần áo chất cao 1 mét, phân chia màu sắc sáng tối ra hai đống riêng, định phân xong thì nhét vào trong máy giặt. “Anh đừng động tay, để em làm là được.” Nhạc Thần An nhanh chóng chất đống tài liệu lộn xộn trên mặt đất rồi đẩy sang một bên, đưa tay cướp quần áo. “Nhiếp ảnh gia bận rộn như vậy sao?” Trong ấn tượng của Mộ Hàn, thời gian của nhiếp ảnh gia tương đối rảnh, sự tự do rất cao. “Không phải, tại tự em sắp xếp như thế.” Nhạc Thần An ôm đống quần áo sáng màu, rút một cái áo vest ném qua một bên: “Cái này phải giặt khô.” Mộ Hàn cúi đầu nhìn, đó là cái áo anh để lại đây không mang đi, ban đầu là do Mộ Tuyết mua giúp anh. “Bận đến mức không có thời gian dọn dẹp nhà cửa, thế mà vẫn rảnh rỗi đi luyện tập trượt tuyết?” Nhạc Thần An lè lưỡi với anh. Có vài chuyện cậu không muốn nói, tại ngượng mồm lắm. Mỗi khi rảnh rỗi sẽ nhớ anh, nhưng trên đời không có thuốc hối hận, phải mặt dày xin lỗi cầu xin anh tha thứ, cũng không dám nói quá nhiều sợ ảnh hưởng việc thi đấu của anh. Cho nên chỉ có thể liều mạng làm việc, thi thoảng nhớ anh thì đi trượt tuyết. Ít nhất lần sau gặp mặt có thể đuổi kịp tốc độ của anh, không sợ bị anh bỏ xa nữa. “Mộ Hàn, em cảm thấy mình cứ kiên quyết giữ anh bên cạnh thì rất ích kỉ, rất đáng xấu hổ. Kết quả tại sao anh lại đồng ý với Mộ Xuyên không làm vận động viên chuyên nghiệp nữa?” Mộ Hàn không hề bất ngờ: “Anh nói rồi, không phải vì em, không hề gạt em. Tuổi thọ của tuyển thủ nhà nghề vốn đã rất ngắn, đây là chuyện mà mỗi vận động viên đều phải biết kể từ ngày huấn luyện đầu tiên. Anh cũng sắp 26 tuổi rồi, cái gì nên trải nghiệm cái gì nên thử thách anh cũng đã từng thử qua.” “Anh, anh không buồn sao?” Nhạc Thần An hỏi. “Tại sao phải buồn? Trên thế giới vẫn còn rất nhiều chuyện khác có thể làm, mục tiêu vĩnh viễn luôn thay đổi.” Mộ Hàn trả lời: “Huống hồ anh chỉ không đi thi đấu nữa chứ đâu phải không thể trượt tuyết, có gì cần phải buồn?” “Vậy mục tiêu mới của anh là gì?” Nhạc Thần An hỏi. “Mục tiêu mới là tìm ra mục tiêu tiếp theo.” Lúc nào cũng rất thản nhiên, người này hoàn toàn không biết sợ là gì, mờ mịt là gì. Nhạc Thần An cũng không biết sau khi anh vượt qua núi tuyết thì sẽ đi về hướng nào: “Nếu không để em giúp anh tìm một cái mới?” Mộ Hàn mỉm cười. “Có muốn thử kết hôn không?” Lời vừa mới thốt ra khỏi miệng, chính Nhạc Thần An cũng sửng sốt, câu này gần như là bật thốt lên mà chưa kịp suy nghĩ..