Nhà thám hiểm người Anh George Mallory khi được phóng viên đặt câu hỏi “Tại sao leo núi?”, ông đã trả lời: “Vì núi còn ở đó.” “Không phải tất cả hành động đều cần phải có một động cơ mạnh mẽ.” Nhạc Thần An nói: “Giống như em thích anh, em có thể nói ra cả trăm lý do thích anh, nhưng những điều ấy có phải nguyên nhân thật sự hay không thì không ai biết được. Có lẽ câu trả lời chỉ là, vì anh chính là anh.” Thích cũng được, nhiệt huyết cũng được, đều là những hành vi bản năng, mạo hiểm cũng vậy, không cần lý do. Trạng thái của Mộ Hàn từ khi xuống máy bay đã không bình thường rồi. Nói buổi tối sẽ gọi điện đến, nhưng Nhạc Thần An từ khi tan ca đến khi về nhà trong lòng vẫn luôn hoảng loạn mất bình tĩnh. Mãi đến khi trời tối, anh vẫn chưa liên lạc lại. Sáng nay ở sân bay, Mộ Hàn hiếm khi nào tỏ ra dao động bất an khiến cậu thật sự không yên lòng. Nhạc Thần An chỉnh cân bằng trắng suốt nửa tiếng cho một bức ảnh, cuối cùng cạch một tiếng gập laptop lại, thay quần áo ra ngoài. Có cái gì phải sợ? Muốn gặp thì cứ đi gặp thôi, đâu có vi phạm pháp luật! Khu phố này vẫn vắng vẻ chẳng có mấy nhà có người ở, từ xa đã nhìn thấy ban công sáng đèn. Mộ Hàn dựa lên lan can ngửa đầu ngẩn người, trên người chỉ mặc một chiếc áo may ô thể thao có mũ, bóng hình mảnh khảnh cô độc đứng trên đó. Khoảng cách quá xa nên không thấy rõ nét mặt nhưng đôi mắt anh như chan chứa ánh trăng giống như tỏa ra ánh sáng giữa màn đêm, vùng vẫy không chịu dung nhập vào bóng tối xung quanh cơ thể. Nhạc Thần An yêu vô cùng ánh mắt có ma lực này, dường như nơi sâu nhất ẩn chứa biết bao sức mạnh, hấp dẫn tất cả mọi thứ bốn phía. Nhưng giờ khắc này, từ trường không rõ, cả người Mộ Hàn trở nên nhẹ bẫng, ánh trăng phản chiếu khiến anh như trở nên trong suốt, một giây tiếp theo sắp sửa bay lên. Nhạc Thần An chua xót trong lồng ngực. Cậu vẫn nói chuyện điện thoại như bình thường, vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Ông trăng xa lắm, làm phiền thần tiên ngài đây cúi thấp đầu xuống tí nha.” Mộ Hàn hiếm khi nào như vậy, anh hỏi dồn dập mấy câu hỏi, mặc dù giọng vẫn bình thản nhưng đối với một người kiệm lời như anh thì đã đánh mất trạng thái bình thường rồi. Từ đầu đến cuối, giữa ấn đường anh cau lại thành chữ Xuyên (川) nhàn nhạt vẫn chưa biến mất. Nhạc Thần An vô thức giơ ngón tay nhẹ nhàng xoa nhẹ lông mày của anh: “Em sợ chứ, em lo lắng anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng em không hề cảm thấy anh vô trách nhiệm, cũng không cảm thấy anh tự do tùy hứng.” Nhạc Thần An vẫn luôn bị cho là một đứa trẻ chưa trưởng thành, trẻ con không hiểu lắm cách để an ủi người khác. Nhưng dường như với Mộ Hàn mà nói, điều này rất hưởng thụ, gương mặt đang cau lại dần dần giãn ra. “Những điều bất trắc vĩnh viễn tồn tại, nhưng chẳng liên quan gì đến anh hết. Từ góc độ xác suất mà nói, tỉ lệ chết vì tai nạn giao thông còn cao hơn, nhưng chẳng có ai không lái xe, không ra khỏi nhà vì điều này cả.” Thật ra Nhạc Thần An đã tra cứu tỷ lệ tử vong của những môn thể thao mạo hiểm như trượt tuyết, thấp ngoài ý muốn: “Anh có biết ở châu Phi có bao nhiêu người bị hà mã giết hàng năm không? Gần ba nghìn người.” “Hử?” Mộ Hàn chớp nhanh đôi mắt lạnh lùng, giống như đang cố gắng hiểu tại sao Nhạc Thần An lại chuyển chủ đề sang hà mã ở châu Phi. Cảm nhận khí thế xung quanh Mộ Hàn đã dịu dần đi, Nhạc Thần An nắm tay trái anh: “Vì thế nếu anh quá khó chịu thì có thể nói ra.” Cậu lấy hết dũng khí: “Người nhà anh có thể không hiểu anh… Nhưng anh không cần buồn vì người khác không hiểu mình, càng không cần thay đổi.” Những lời liên quan đến gia đình anh đã vượt quá ranh giới, Nhạc Thần An biết rõ trong lòng. Nhưng nhìn dáng vẻ Mộ Hàn thế này, cậu cũng đoán được hôm nay anh trải qua những gì. Giống như Trương Dịch Trạch từng nói, gia cảnh ưu việt mang lại cho hắn cơm ngon áo đẹp nhưng lại không thể cho hắn cảm giác thuộc về. Đôi mắt anh luôn nhìn về phía trước, thật ra không phải chỉ vì anh không sợ hãi mà còn vì không có gì ở phía sau sao? Mộ Hàn nghiêm túc nhìn cậu hồi lâu, trong đôi mắt gần trong gang tấc phản chiếu rõ ràng gương mặt của chính mình, cuối cùng Nhạc Thần An đầu hàng trước sự im lặng: “Ôi anh ơi, em đã nói mấy lời hoa mỹ thế này anh phải cho em tí phản ứng chứ… Em lúng túng lắm.” “Ừ.” Bỗng nhiên đôi mắt lạnh lùng của Mộ Hàn cong lên, tay phải anh nhẹ nhàng nâng cằm cậu, anh đặt lên môi cậu một nụ hôn. Đụng chạm êm ái, hơi thở vấn vít, Nhạc Thần An nếm được vị kẹo đào mật còn chưa tan hết trong miệng anh. Viên kẹo có kích thước bằng hạt đậu liên tục bị đẩy qua đẩy lại, lăn nhẹ nhàng qua răng môi và nụ vị giác(*) hai bên rồi càng ngày càng nhỏ. Một giây cuối cùng, Nhạc Thần An cướp được viên kẹo gần như sắp tan hết vị ngọt, hương đào dung hòa với nước bọt ướt át không biết đã lấp đầy khoang miệng ai rồi nuốt xuống. (*) Nằm chủ yếu trên lưỡi sẽ truyền tín hiệu về mùi vị của món ăn về não. “Ngọt không?” Lúc đôi môi hơi tách ra, luồng khí Mộ Hàn thở ra đều bị cậu hít vào mũi, kết hợp với mùi hương bạc hà mát lạnh trên đầu ngón tay anh, trong gió đêm biến thành hơi thở lưu luyến quẩn quanh trêu chọc thần kinh của cậu. Nhạc Thần An không dằn xuống được lồng ngực đang gõ mõ liên hồi: “Ngọt.” Vừa mở miệng giọng cậu đã khàn đặc, cậu kéo anh dậy, kéo tới nơi tĩnh lặng không người, hung hăng đè anh lên thân cây thô ráp, một lần nữa ngậm lấy cánh môi mềm mại của anh. Dường như chiếc răng nanh sắc nhọn cạ nhẹ vào đầu lưỡi ấm áp, Nhạc Thần An chỉ cảm thấy con mồi ngon đã dâng lên tận miệng mà còn phải nhịn thì cậu sẽ phát điên mất. Cách lớp áo may ô mỏng manh, làn da của anh giống như bị mồi lửa trong tay cậu thiêu đốt. Cậu vén áo anh lên, hai tay liên tục vuốt ve vòng eo trơn nhẵn mảnh mai nhưng tràn đầy sức mạnh, từ trước bụng đến sau lưng. Hai hõm Apolo(*) co rút lại theo từng nhịp thở dốc kịch liệt của chủ nhân, ngón tay Nhạc Thần An lướt nhanh qua, cảm nhận sự run rẩy trong tay. (*) Hay còn gọi là lúm đồng tiền sau lưng, chỉ hai điểm lún sâu, rất rõ và cân xứng nằm hai bên thắt lưng đoạn khớp nối giữa các vùng xương chậu. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210709/tuyet-da-phi-hanh-32-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=3273586753 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Cậu không nhẫn nại được nữa, đè ngón giữa vào hõm lưng anh. “Ưm…” Giống như chưa chuẩn bị tinh thần, bỗng nhiên Mộ Hàn khẽ hừ nhẹ trong mũi, trong nháy mắt Nhạc Thần An bị tiếng kêu này chòng ghẹo tê dại từ sau lưng lên đỉnh đầu, tay không nhịn được dùng sức mạnh hơn. “Đừng…” Mộ Hàn quay mặt đi, hơi thở bất ổn, khẽ nói: “Ngứa.” Nhạc Thần An theo bản năng truy đuổi môi lưỡi của anh, làm sao cậu biết anh có ngứa không, ngoài miệng thì vậy còn tay thì tăng thêm lực. Cậu có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể Mộ Hàn áp sát lại gần cậu một cách vô thức. “Đừng lên tiếng.” Mặc dù xung quanh là rừng cây vắng lặng nhưng dù sao cũng đang ở bên ngoài. Nhạc Thần An thầm cảm thấy biết ơn vì Mộ Hàn thường xuyên thích mặc quần thể thao rộng rãi, cậu nhẹ nhàng rút dây quần anh, từ từ ngồi xuống. Mộ Hàn ngửa đầu dựa lên thân cây, hô hấp dồn dập, môi tự cắn đến trắng bệch, cố gắng hết sức khống chế không phát ra âm thanh. Nhạc Thần An ngước mắt lên nhìn nhưng không thấy nét mặt anh. Người đàn ông giương cao cái cổ trắng nõn trơn mịn, yết hầu ở cổ họng khẽ nuốt lên nuốt xuống, khóa chặt từng tiếng nghẹn ngào ở bên trong. “Anh ngủ sớm đi nhé.” Nhạc Thần An đưa anh về đến cổng nhà, cụp mắt nhìn xuống giày của mình, hình như hơi bẩn. Trước khi ra khỏi nhà mình đã lưu bức ảnh đó chưa nhỉ?(*) (*) Chắc là đang nhắc đến cái ảnh bạn An chỉnh cân bằng sáng tốn nửa tiếng =)))) “Em sao thế?” Mộ Hàn hỏi. “Hả? Em không sao.” Nhạc Thần An ngẩng đầu, gương mặt Mộ Hàn vẫn còn ửng hồng, cánh môi sau khi trải qua quấn quýt dài lâu một phen cũng trở nên đỏ hồng. Cậu lập tức nghiêng đầu nhìn sang nơi khác: “Em về trước nhé, tránh để người nhà anh nhìn thấy.” Mộ Hàn vô thức cau chặt mày một cái, Mộ Xuyên không ở đây, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ muốn đối mặt với em trai em gái của mình. Hắn thà thuê phòng ở khách sạn hai tháng cũng không muốn ở chung. Nhưng lúc này Nhạc Thần An lại nhắc tới chuyện này, rõ ràng là muốn đổi chủ đề. “Xấu hổ à?” Mộ Hàn xoay đầu cậu lại để bốn mắt nhìn nhau. Đôi mắt ướt át của cậu nhóc này không ngừng né tránh, trên mặt đầy vẻ quẫn bách. Lòng anh mềm nhũn, cũng không biết mình say vì ánh trăng hay say vì sự dịu dàng của người này. Gương mặt Nhạc Thần An nóng bừng như lên cơn sốt, vừa rồi thật sự kích thích quá… Cậu cũng không ngờ bản thân sẽ to gan như thế. Cậu luôn cho rằng bản thân rất cẩn thận dè dặt, thế nhưng mỗi khi ở trước mặt Mộ Hàn, khả năng tự kiềm chế hoàn toàn về số 0. “Mộ Hàn.” Một giọng nữ trong trẻo vọng ra từ trong sân, là Mộ Tuyết. Nhạc Thần An vội vàng đẩy anh vào trong: “Mau về đi thôi, em đi nhé.” Nói xong cậu xoay người đi ngay. Có hơi giống một cặp đôi chưa thành niên yêu sớm thời cấp hai, giấu phụ huynh lén lút đi hẹn hò. Nhạc Thần An cười rộ lên, vừa rồi Mộ Hàn chỉ đoán đúng được một nửa, đúng là cậu có chút xấu hổ nhưng một nửa còn lại thật khó diễn tả thành lời được. Dù sao cậu đã giúp Mộ Hàn giải quyết vấn đề, còn bản thân mình thì chưa đâu. Trên đường, Nhạc Thần An tì trán lên cửa kính xe, đêm hè huyên náo, thành phố đã lên đèn nên đèn đuốc sáng choang rực rỡ. Những ngọn đèn neon lung linh màu sắc, nhuộm bầu trời đêm với những màu sắc sặc sỡ khác nhàu, không thấy rõ mây và sao ban đầu. Cậu nhớ đến bầu trời New Zealand, ban đêm bọn họ tắt đèn phòng ngủ, ngẩng đầu lên chính là dải ngân hà sáng lấp lánh, các vì sao đã đi qua hàng tỷ năm ánh sáng để đến gặp bọn họ. “Mộ Hàn, em ngoan ngoãn nói cho chị, em và Nhạc Thần An…” Sắc mặt Mộ Tuyết nghiêm trọng, môi mím chặt thành một đường thẳng. “Em thích cậu ấy, bọn em ở bên nhau.” Mộ Hàn quay đầu nhìn người kia đã rẽ sang hướng khác, nơi ấy đã không còn bóng người nhưng cậu lại vì anh để lại chút yên lòng. Mộ Tuyết như bị rút cạn sức lực, bất chợt ngồi xổm xuống trên đất, lẩm bẩm: “Nhưng không được đâu…” “Chị.” Anh tiến lên trước đỡ Mộ Tuyết dậy: “Không sao đâu, em chỉ thích một người thôi, chị đừng như vậy.” “Ba sẽ không cho phép, em biết mà. Em khăng khăng trượt tuyết bọn họ có thể nhịn, nhưng đợi đến khi em trượt đủ rồi, chơi chán rồi thì vẫn về nhà được.” Người phụ nữ lắc đầu: “Nhưng nếu em ở bên cạnh một người đàn ông, em đã từng nghĩ đến hậu quả chưa?” Từ nhỏ đến lớn, việc kết bạn đều phải qua sự kiểm soát của phụ huynh, những người bạn xung quanh anh đều bị Mộ Xuyên đuổi đi sạch sẽ, không có bất kỳ sự riêng tư nào. Vì thế sau này anh dứt khoát không tiếp xúc với nhiều người nữa, đặc biệt là không dẫn bạn về nhà. Sao anh lại không biết hậu quả chứ? Nếu không phải kiêng dè Mộ Xuyên sẽ gây ra tổn thương cho Nhạc Thần An, tổn thương đến quan hệ của hai người, anh cũng không cần phải che che giấu giấu đến bây giờ. “Em thích cậu ấy như thế nào? Tại sao em lại thích cậu ấy?” Mộ Tuyết tâm phiền ý loạn đều thể hiện rõ trên mặt. “Chị, chị có nhớ kỳ nghỉ tốt nghiệp cấp hai em dẫn bạn về nhà không? Đó là một chàng trai rất đáng yêu.” Mộ Hàn nhấn chị gái ngồi xuống ghế sô pha, còn mình thì đứng trước mặt cô: “Em là đồng tính luyến ái bẩm sinh.” Mộ Tuyết không thể tin nổi nhìn người em ruột lớn lên cùng mình, người em trai trầm tính luôn giấu hết tâm tư suy nghĩ, ngay cả khi bị anh cả không cùng huyết thống trách mắng vẫn không đáp lại một câu, giờ phút này trở nên vô cùng xa lạ với cô. “Chắc xung quanh chị cũng sẽ có những người thế này, dù sao ở nước ngoài họ không hề che giấu.” Ban đầu Mộ Hàn cũng không ngờ tới, một gia đình sinh sống hàng năm ở nước ngoài như nhà mình lại có thể bài xích với vấn đề này, vì thế anh vẫn luôn giữ lấy bí mật của riêng mình. “Chị à, chị sẽ cảm thấy không bình thường, sẽ kì thị những người như thế sao?” Dường như lúc ấy Mộ Hàn nhìn chị gái mình, anh đã bộc bạch sự vùng vẫy nơi sâu nhất trong nội tâm: “Chị sẽ cảm thấy em là quái thai, cảm thấy mất mặt không muốn chấp nhận sao?” “Chị không biết. Em là em trai chị, cho dù em yêu ai, ở bên ai thì vẫn luôn là em trai chị.” Nước mắt trào ra từ hốc mắt Mộ Tuyết, cuối cùng đã rơi xuống: “Nhưng chị không hi vọng cuộc đời sau này của em sẽ khó khăn như vậy.” Họ đều biết rằng có quá nhiều người ngoài miệng thì nói không phân biệt đối xử, thế nhưng con người là loài động vật ích kỷ và nhát gan, lòng căm thù với những kẻ khác biệt đã ăn sâu vào trong xương. Bọn họ sợ sự khác biệt, càng không muốn chấp nhận một kẻ khác biệt lại ưu tú hơn mình. Chính những sự khác biệt ấy sẽ biến thành minh thương ám tiễn(*) khiến bạn luôn phải sống trong nỗi sợ hãi bị dòm ngó, cho đến khi bạn rơi xuống vách đá tan xương nát thịt. (*) Đả kích ngấm ngầm hay công khai (rơi vào tình thế ngặt nghèo, chỗ nào cũng bị công kích)..