Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 71 : Cuộc Truy Đuổi Sinh Tử
Nhìn thấy thi thể của tài xế họ Vương đã biến mất, ba người chúng tôi thật sự sợ hãi.
Thi thể đã bị đông cứng một tháng rồi làm sao chân có thể cử động được?
Tôi cố giữ bình tĩnh lại, cùng Đầu Viên đi ra ngoài kiểm tra lại chiếc xe tang.
Hai chúng tôi chạy ra khỏi nhà xác và nhìn sang đó.
Xe tang đã được nổ máy và đang từ từ tiến ra khỏi bãi.
"Cái xác này tự mình bật dậy đi lái chiếc xe tang"
Thật không ngờ, câu nói đùa của ông chủ quản hậu cần đã trở thành sự thật!
Đầu Viên run rẩy hỏi tôi:
“Người anh em, cậu có nghĩ chiếc xe tang này thực sự là do cái xác chết kia đang lái đi không?”
Tôi thở dài.
"Ai mà biết được, cuối cùng tôi đã tìm thấy được chiếc xe tang đó, nhưng bây giờ thì nó đã chạy đi và liệu rằng nó có quay về lại đây không?"
Đầu Viên nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào vài vết bánh xe tang còn in lại trên mặt đất sau khi nó bất ngờ được lái đi.
Cuối cùng cũng tìm được xe, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố như vậy!
Bây giờ manh mối đã biến mất, lại phải truy tìm chiếc xe, còn Bạch Phàm thì không biết bao lâu nữa mới có thể tỉnh lại.
Nghĩ đến việc Bạch Phàm đang hôn mê khiến lòng tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi đã tự trạch, giá như tôi nói với cô ấy trước khi đến Kênh Dương Thảo, cô ấy sẽ không đến công ty tìm tôi và sẽ không bị hại.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy có gì đó không ổn, lúc nghe Thang Nghiêu nói thì tôi cứ tưởng do gã đồng nghiệp muốn lẻn vào tầng hai của tòa nhà văn phòng bị Bạch Phàm phát hiện nên đã tìm cách giết người diệt khẩu.
Nhưng hiện tại lại như thế này, có phải do gã kia làm không?
Bây giờ chiếc xe đã bị xác chết của tài xế họ Vương lái đi, giữa hai người bọn họ có mối liên hệ nào không?
Lúc tôi trở lại bệnh viện thì cũng đã khuya, lần đầu tiên tôi ngồi trước giường Bạch Phàm và nắm tay cô ấy, cô ấy vẫn còn hôn mê.
Tôi thực sự cảm thấy có lỗi với Bạch Phàm khi nghĩ rằng vì tôi mà liên lụy đến cô ấy.
Vậy thì, lần này khi cô ấy tỉnh lại, nhất định tôi sẽ chia tay cô ấy, mặc dù mối quan hệ yêu đương giữa chúng tôi chưa bao giờ được nói ra.
Nhưng tôi có thể trốn càng xa càng tốt để tránh cho cô ấy bị ảnh hưởng.
Những ngày sau đó, Bạch Phàm vẫn hôn mê.
Tuy được theo dõi và kiểm tra cẩn thận, nhưng bác sĩ nói với tôi rằng ngoài việc bị chấn động nhẹ ở đầu thì không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì khác.
Đúng như lời lão Lưu nói, ở bệnh viện, Bạch Phàm chỉ có thể bổ sung dinh dưỡng nuôi thể xác, cô ấy chỉ có thể tỉnh dậy khi tìm thấy chiếc xe tang đâm vào người và đưa linh hồn của cô ấy trở lại mà thôi.
Nhưng liên tiếp mấy ngày sau đó, cho dù Đầu Viên đã dùng mọi mối quan hệ từ giới xã hội đen cho đến cảnh sát để truy tìm chiếc xe tang, nhưng tất cả đều vô vọng.
Cu Sáu đã chạy tuyến xe cuối ngày liên tiếp được nửa tháng rồi, tôi thực sự không thể cứ để cho cậu ấy tiếp tục chạy thay tôi được nữa, tôi đành phải để cho y tá và Thang Nghiêu chăm sóc Bạch Phàm, còn tôi phải quay lại chạy tuyến xe đêm thay cho Cu Sáu để cu cậu được nghỉ ngơi một thời gian.
Hành khách đi xe tối nay cũng không nhiều.
Có một số hành khách biết tôi nên nhiệt tình hỏi thăm và nói chuyện phiếm khi thấy tôi quay lại lái xe.
Cứ như vậy,tôi đã lái xe đến nhà máy giấy một cách thuận lợi.
Sau khi xuống xe để "xả nước cứu thân" như thường lệ, tôi quay trở lại và tiếp tục cuộc hành trình lái xe về công ty.
Dạo này, ban ngày thì chăm sóc Bạch Phàm và tìm kiếm chiếc xe tang, ban đêm lại lái xe nên tôi khá mệt mỏi.
Đoạn đường về tôi liên lục ngáp ngắn ngắp dài.
Sau đó, tôi lắc lắc đầu để lấy lại tỉnh táo thì vô tình liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Trong gương, có một chiếc xe van màu trắng đang ra sức đuổi theo tôi.
Con đường này thường rất ít xe cộ, đặc biệt là vào thời điểm này, ngoại trừ chuyến xe buýt cuối cùng mang số 13 của tôi, về cơ bản không có xe nào khác trên đường.
Tôi thò đầu ra cửa kính xe nhìn kỹ lại, tôi không khỏi giật mình, chiếc xe tang mà tôi tìm kiếm mấy ngày nay đang đuổi theo từ phía sau!
Tôi vừa hồi hộp vừa vui mừng, tôi thầm nghĩ, hiện tại chiếc xe ấy đang chạy sau tôi vậy thì tôi sẽ thắng xe lại để quan sát nó, nhưng hình như xe tang chạy rất nhanh, tôi sợ người điều khiển xe tang không thắng kịp sẽ tông vào đuôi xe buýt.
Hơn nữa, tôi vẫn không chắc người lái chiếc xe tang này có phải là thi thể của tài xế họ Vương hay không! !
Tôi cố tình tăng ga, sau một hai phút, chiếc xe tang càng lúc càng gần tôi, tôi kinh hãi phát hiện nó không hề có ý định giảm tốc độ!
Một tiếng "ầm" vang lên.
Phần đuôi xe buýt của tôi đã bị chiếc xe tang này đâm mạnh.
Sức mạnh của cú va chạm khiến tôi lao về phía trước, trán đập mạnh vào vô lăng.
Tôi vội đạp ga để tăng tốc nhưng kinh hãi phát hiện ra chiếc xe tang đang đuổi theo phía sau vẫn tiếp tục lao tới với tốc độ cao.
Lại "ầm" một tiếng.
Nó lại tiếp tục tông mạnh vào đuôi xe của tôi.
“Mẹ kiếp, hắn thật sự muốn chết sao?"
Tôi buộc miệng chửi và tiếp tục nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, chiếc xe tang càng lúc càng lao nhanh, tôi cảm thấy tiếng động cơ phía sau xe bị nó va vào.
Càng nghĩ càng thấy có chuyện, lỡ nổ máy thì phải dừng xe khẩn cấp, nhìn chiếc xe tang dường như muốn tôi phải dừng lại! !
Tôi nổi gai gà, chiếc xe này thật sự không thể dừng lại, chẳng lẽ lái xe thật sự là một cái xác chết! !
Tôi nghiến răng, gài số và đạp ga một cách trơn tru, vận dụng vốn kinh nghiệm lái xe lão làng của tôi để tăng tốc chiếc xe phóng như bay trên con đường quê này.
Sau khi tăng tốc, chiếc xe tang phía sau không còn tông vào tôi nữa, nhưng nó vẫn bám theo sát nút.
Tôi tính gọi cho Đầu Viên nhờ anh ta tìm người cản chiếc xe tang lại, nhưng hiện tại tôi không thể gọi cho anh ta được.
Tôi phải tập trung vào việc kiểm soát vô lăng, cố gắng để không bị chiếc xe tang phía sau đuổi kịp.
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
Chỉ cần vượt qua đoạn đường phía trước là sẽ vào đến khu đô thị, khi đó có rất nhiều làn xe rộng nên tôi có thể sẽ được an toàn!
Ngay khoảnh khắc tôi vừa mất tập trung thì một tiếng "rầm" vang lên.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng ù ù từ phía sau xe, tôi thầm than: Chết cụ, động cơ bị hỏng rồi!
Nhưng thật may, tôi đang định lao ra khỏi con đường này để vào thành phố, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm và dậm chân ga lao thẳng tới.
"Vèo" một tiếng, trong tích tắc, chiếc xe đã lao qua ngã tư và vào khu đô thị!
Tôi giảm tốc độ, và đột nhiên tôi choáng váng trước cảnh tượng trước mắt và không thể tin được!
Thành phố sao không hề có đèn đường sáng trưng, không có con đường nhựa êm ả, dưới mặt đất vẫn là con đường đất quê mùa, hai bên vẫn có hoa và cây cối lao xao.
Mẹ nó, tôi đã quay trở lại điểm cũ! ! !
Không phải mọi thứ trước mắt chỉ là con đường trở về từ nhà máy giấy sao?
Tại sao lại bắt đầu lại từ đầu, mồ hôi tôi đổ ra lạnh toát, là quỷ đổi đường sao! !
Tôi lo lắng liếc nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc xe tang trắng vẫn đang đuổi theo sát sau tôi, đầu tôi như bị ai đó dội một gáo nước lạnh , mồ hôi túa ra nhễ nhại!
Tôi không còn cách nào khác là phải chạy.
Nửa giờ sau, tôi lại lao ra khỏi con đường nối liền thành phố, giống như lần đầu tiên, ngay lúc băng qua lối ra, không hiểu sao tôi lại quay trở lại con đường từ xưởng giấy trở về.
Có khi nào đây chính là một vòng lặp vô hạn không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi dừng xe lại? Nỗi sợ hãi tột cùng về cái chết một lần nữa len lỏi trong tim tôi.
Tệ hại hơn nữa là tiếng động cơ bị hư hại do va chạm ngày càng to hơn, không biết có thể kéo dài được bao lâu.
Lòng bàn tay rịn mồ hôi ướt cả tay lái, thân thể đã bắt đầu thấm mệt và run lên từng cơn, tôi tự an ủi mình vạn lần phải thật bình tĩnh.
Tôi lao ra khỏi ngã tư lần thứ ba, lao ra lần thứ tư, lao ra lần thứ năm ...
Mỗi lần không thay đổi được đoạn kết, tôi lại lặp đi lặp lại cùng một hành trình không ngừng trên con đường này, giống như một chuyến đi khứ hồi vậy!
Hy vọng rồi tuyệt vọng! Cứ như vậy, tôi dần mất hết niềm tin.
Tôi có thể sống sót trở về đêm nay không?
Không! Tôi không thể chết như vậy được!
Tôi sẽ không cứu được Bạch Phàm, và cu Sáu thì vẫn còn đang dính với tuyến xe định mệnh này!
Nếu tôi chết, sẽ có hai người khác bị kéo theo!
Tôi mím chặt môi, nghiến răng, hai tay siết chặt vô lăng, tiếp tục tranh giành sự sống với chiếc xe tang đang đuổi theo ngay phía sau.
"Rầm!" ........
"Rầm" ..........
"Rầm" ..........
Động cơ đã bị hỏng rất nặng, và chiếc xe buýt đang từ từ giảm tốc.
Tiếp đó, chiếc xe tang phía sau đã dần đuổi kịp và bắt đầu đâm vào đuôi xe của tôi một cách điên cuồng!
Tôi vẫn chưa bỏ cuộc, tôi vẫn ghì chặt vô lăng điều khiển hướng xe, sau vô số lần lao ra khỏi ngã tư, tôi quay lại con đường từ nhà máy giấy trở về công ty như lần đầu.
Nhiều vụ va chạm cuối cùng đã làm cho động cơ của xe buýt đã gần như vỡ nát.
Xe của tôi không thể chịu đựng được một vụ va chạm dữ dội như vậy nữa và dừng lại!
Cuối cùng, tôi dừng lại, tôi nhìn thấy qua gương chiếu hậu chiếc xe tang phía sau tôi cũng dừng lại bên đường, tôi đã đúng, mục đích của nó là buộc tôi phải dừng lại.
Tôi không thể nhìn thấy ai đang lái xe trên ghế tài của chiếc xe tang, ngay lúc đó, cửa xe tang từ từ được mở ra.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến được bước cuối cùng! !
Người điều khiển xe tang vừa duỗi chân một cái, phía chân trời chợt lóe lên một tia nắng! !
Ánh sáng mặt trời không mạnh nhưng đủ để chiếu sáng xung quanh và xua đuổi bóng tối.
Trời sáng rồi!
Nhìn mặt trời từ từ lên cao từ phía đông, tôi mừng muốn xỉu, tôi đã được cứu rồi sao?
Tôi vội vàng quay lại nhìn chiếc xe tang, chợt nhận ra nó đã hoàn toàn biến mất!
Xe tang đã biến mất!
Đúng là ý trời! Tôi ngắm mặt trời mọc và cười như điên dại.
Máy xe hư hỏng nặng, tôi cố khởi động lại và bắt đầu trở về công ty.
Xe đi với tốc độ chậm như con sên, với tốc độ này, tôi đã lái xe đến ngã tư vào thành phố không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, tôi rốt cuộc không phải làm lại từ đầu nữa, mọi thứ trong thành phố đều hiện ra rõ ràng, hơn nữa tốc độ xe cũng trở lại bình thường!
Cuối cùng tôi cũng điều khiển xe về bến an toàn.
Tôi gần như kiệt sức, vừa dừng lại, mở cửa xe thì tôi đổ nhào xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất.
Cu Sáu luôn có thói quen dậy sớm, lúc này tình cờ đi ngang qua bãi đậu xe, nhìn thấy tôi liền vội vàng chạy tới hỏi:
“Anh Hai, sáng nay em tỉnh dậy đã thấy anh cả đêm không về.
Anh lái xe đi đâu vậy?"
Tôi yếu ớt giơ tay lên, chỉ vào xe nói:
" Gặp quỷ đổi đường, suýt chút nữa thì anh mày không còn mạng mà về nữa đó, xe bị tông thê thảm lắm rồi"
Cu Sáu nhìn tôi ngơ ngác hỏi:
"Nó bị tông ở đâu, có thấy hư hỏng gì đâu?"
Nghe cu Sáu nói vậy, tôi vội vàng bật dậy nhìn lại chiếc xe.
Suýt chút nữa thì hộc máu: Trước và sau chiếc xe này đều nguyên vẹn, không có dấu hiệu gì là bị va chạm cả! !
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
87 chương
26 chương
78 chương
7 chương
132 chương