Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13
Chương 70 : thằng nào lái xe tang
Dịch: Mộ Quân
Cơn rùng mình chạy dọc theo sống lưng tôi, khiến tôi không rét mà run lẩy bẩy. Không ngờ cái xe đụng trúng Bạch Phàm lại là xe tang! Không phải bình thường xe tang vẫn đi chầm chậm theo cùng một đoàn xe khác sao? Thế quái nào lại tự dưng có một chiếc đột kích lao tới chỗ này tông Bạch Phàm?
Mà con ả Thang Nghêu kia đơm đặt bịa chuyện kiểu này thì khả năng cao ả chính là người đứng đằng sau đạo diễn vụ tai nạn cũng nên? Tôi biết Đầu Viên có cảm tình với Thang Nghiêu nên không nói gì với gã, đoạn phim vừa kết thúc là tôi lập tức rời đi, quay về bệnh viên luôn.
Trên đường về, tôi vừa đi vừa cảm thấy bực dọc trong lòng, và cơn tức giận này càng lúc càng dâng cao tỷ lệ thuận với số bước chân của tôi. Mẹ kiếp, gì mà mà Mazda đỏ, sao không nói cmn là một chiếc máy bay phản lực màu đỏ luôn đi!
Sau khi bước vào phòng bệnh, tôi không "nói" một lời nào với Thang Nghiêu, thay vào đó, tôi gầm lên luôn.
"Tôi đã xem băng ghi hình rồi. Đụng trúng Bạch Phàm là một chiếc xe tang màu trắng. Cô nói láo vừa phải thôi chứ. Rốt cuộc cô đang giở trò quỷ gì hả?"
Thang Nghiêu ngồi ở một bên giường, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm tôi đang phát hỏa đùng đùng rồi nhẹ nhàng thong thả trả lời:
"Đúng là tôi đã nói dối nhưng thời điểm anh hỏi tôi ấy, lúc đó bên ngoài cửa có người đang rình nghe trộm nên tôi không thể nào nói ra sự thật được."
"Nghe trộm?"
"Ban nãy lúc anh vào phòng anh không hề phát hiện một người hộ lý thậm thà thậm thụt phía sau lưng anh sao! Không tin anh cứ ra cửa mà xem, cô ta khả năng đang dán tai sát lên cửa nghe ngóng chúng ta đấy!"
Tôi cảm giác hơi hơi bị mơ hồ rồi. Người hộ lý kia chẳng quen biết gì chúng tôi, vì sao phải nghe lén chúng tôi chứ. Thang Nghiêu lại bịa chuyện muốn đánh trống lảng đây mà.
Thang Nghiêu thấy tôi không tin, ả ta liền cười cười nói tiếp:
"Anh rời thành phố có mấy ngày thôi mà ông chủ quán cơm Đại Đông Môn cứ nhắc anh miết đấy. Nếu anh còn muốn hỏi cung tiếp thì tối nay qua đó làm bát mì đi."
Cô ả nói xong, nhướn đuôi lông mày lên nháy nháy vài cái, sau đó chủ động kết thúc cuộc trò chuyện:
"Tôi thấy hơi mệt rồi, muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Trước mắt anh cứ ở đây chăm Bạch Phàm đi nhé."
Nói xong ả lại đá lông nheo với tôi thêm một cái rồi cúi xuống cầm túi xách lên lững thững đi ra khỏi cửa.
Bây giờ con ả Thang Nghiêu này không có ý định nói rõ ràng ra, tôi có cố giữ ả lại cũng chẳng có cách nào.
Quán cơm Đại Đông Môn sao! Vừa nhắc đến chỗ đó, trong đầu tôi liền xuất hiện hình ảnh mấy chai bia quỷ thêm mấy tô mì lúc nhúc dòi bay lởn vởn qua lại. Tại sao Thang Nghiêu một hai chỉ định chỗ hẹn ở đó nhỉ! Nhìn bê ngoài thì có vẻ ả ta khá thân với ông chủ quán.
Giờ ngồi đây nghĩ ngợi lung tung cũng chả có tích sự gì, thôi thì đi cứ đi vậy. Quán ăn đó mặc dù có chút cổ quái nhưng nói cho cùng tôi đã tới đó không ít lần, nên thực ra cũng không phải là quá sợ hãi đến mức không dám đi thêm lần nữa!
Bạch Phàm xảy ra chuyện thế này nên tôi đành phải nhờ cu Sáu tiếp tục lái tuyến xe số 13, cáng đáng phần việc của hai người. Đến tối tầm khoảng tám giờ tôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện để tới quán ăn Đại Đông Môn, trước khi đi tôi đã cẩn thận thuê một y tá chuyên chăm sóc cho Bạch Phàm lúc tôi vắng mặt.
Mấy lần trước toàn kiểu nửa đêm một hai giờ sáng tan làm mới mò đến chỗ này nên trời thì tối thui, và đường thì vắng tanh. Còn giờ này mới có tám giờ tối thôi nên đường xá đông đúc, người người như thoi đưa qua lại. Chỉ là, tôi vẫn thấy có chỗ kỳ quái, vì dòng người tấp nập thì có tấp nập đó, nhưng không có lấy một người chú ý đến bên này, chỗ góc hẻm mà tôi đang đứng.
Tôi bước đi mà lòng trĩu nặng thấp thỏm lo âu. Người sống trong con hẻm này khá thưa thớt, ngay cả dân cư mấy con phố bên cạnh cũng chẳng thèm ghé qua chỗ này, không những thế giá cả mỗi bữa ăn cũng chỉ thu vẻn vẹn hai xu, tôi nghĩ có khi ông chủ quán này có khả năng sống nhờ hít không khí không chừng!
Đứng tần ngần trước quán một lúc lâu mới nhúc nhích đẩy cửa bước vào trong. Vẫn là ông chú trung niên mang khuôn mặt chữ điền quen thuộc, tay cầm quyển thực đơn quen đến không thể quen hơn được nữa đi ra tiếp đón tôi một cách niềm nở.
Nhìn thấy ông chủ quán tôi lại chợt nhớ tới ba điều "không được" mà ông ta đã dặn tôi. Hai điều "không được" đầu tiên đều đã xong rồi, chỉ còn lại mỗi một điều "không được" cuối cùng là "không được nói chuyện với người không quen biết" thì...nói chung là dạo gần đây ấy, ngày nào mà tôi không phải nói chuyện với người lạ, nhưng cũng có chuyện gì kỳ quái xảy ra đâu nhỉ?
Tôi tìm đại một vị trí ngồi xuống, rồi gọi bừa một chai bia quỷ.
Ông chủ quán vừa cười vừa hỏi thăm tôi:
"Lâu nay không thấy cậu ghé qua đây rồi, dạo này bận lắm hả?"
"Ừm". Tôi ậm ờ nhả một chữ ra khỏi miệng xem như trả lời, trong bụng hoàn toàn không có ý muốn trò chuyện với ông ta.
Ông chủ cũng nhận ra tôi không có hứng thú chém gió nên ông ta lập tức im lặng đi lấy một chai bia đặt lên bàn rồi quay người chui thẳng vào nhà bếp.
Ban chiều Thang Nghiêu chỉ hẹn buổi tối gặp tại quán ăn chứ không chỉ rõ giờ giấc thế nào, tôi chẳng biết rốt cuộc mấy giờ con ả mới vác xác tới.
Đúng lúc tôi đang khẽ lầm bầm càu nhàu trong miệng thì đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói.
"Ôi chao, đến sớm như vậy sao! Quả nhiên là anh rất để ý nha!" m thanh phát ra bất thình lình như vậy khiến tôi giật bắn người lên. Tôi sửng sốt quay phắt người nhìn cô ả, đồng thời đánh mắt nhìn về phía cửa chính của quán vẫn đang đóng sát rạt im lim, không hề có bất kỳ dấu vết rung động nào cho thấy nó mới được mở ra đóng lại cả.
Tôi hỏi bằng giọng chưa hết ngạc nhiên:
"Cô đến từ lúc nào, thế quái nào một âm thanh cũng chẳng có là sao?"
Thang Nghiêu mỉm cười ngồi xuống ghế đối diện tôi.
"Mới tới thôi à. Có khả năng do anh đang tập trung suy nghĩ điều gì đó nên mới không nghe thấy tiếng động lúc tôi vào thôi."
Tôi chả hơi đâu mà chơi trò vòng vèo câu chữ với con ả, tôi hỏi thẳng trực tiếp luôn:
"Được rồi. Đến cũng đến rồi. Thế cô nói xem chuyện Bạch Phàm bị xe đụng rốt cuộc là thế nào?"
Thang Nghiêu không vội vàng trả lời câu hỏi của tôi, ả kêu ông chủ quán ra, gọi một tô mì xong mới thong thả đáp lại:
"Cũng không có cái gì đặc biệt cả. Chỉ là trước khi Bạch Phàm đi dạo phố với tôi có kể cho tôi nghe một chuyện hết sức kỳ quặc."
Tôi hấp tấp hỏi ngay:
"Là chuyện gì?"
"Bạch Phàm hoàn toàn không biết anh đi ra khỏi thành phố. Tối mấy hôm trước cô ấy có đến công ty anh tìm anh tính quá giang xe anh về, cổ nói lúc đó cổ thấy trong sân có một người hình như là đồng nghiệp của anh thậm thụt lén lúc vòng ra phía sau tòa nhà văn phòng."
Vòng ra phía sau tòa nhà văn phòng?
Thang Nghiêu đã thành công câu được lòng hiếu kỳ của tôi. Phía sau khu văn phòng ở công ty tôi chính là căn nhà hai tầng bỏ hoang đã lâu mà có lần tôi đã lén chui vào. Trong công ty thì ngoài lão Ngô ra còn ai có có hứng thú đến nỗi nửa đêm canh ba còn mò vô căn nhà hoang phế ngập tràn rác rưởi đó nhỉ? Là lão Ngô chăng?
"Rồi sau đó thế nào?"
"Sau đó, Bạch Phàm nói sau đó cô ấy bị người kia phát hiện, còn bị hắn ta trừng mắt đầy vẻ hung dữ, đe dọa một cái. Ngày hôm sau thì Bạch Phàm liền bị xe tông. Cũng chả biết là có quan hệ gì với gã kỳ quái đó không nữa."
Tôi hít sâu một hơi, hỏi tiếp:
"Ý cô ám chỉ người đó cố ý muốn giết Bạch Phàm để bịt miệng?"
Thang Nghiêu nghiêng đầu, đáp:
"Tôi không có nói như vậy nha. Bạch Phàm có nói người đó ăn mặc đồng phục giống hệt người trong công ty các anh, điệu bộ thì lén lén lút lút, trông không giống người tốt. Cô ấy còn bảo đợi hôm nào gặp anh nhất định phải dặn anh tránh xa người đó ra một chút đấy."
"Bạch Phàm có miêu tả người đó trông như thế nào không? Cao thấp mập ốm gì gì đó?"
Thang Nghiêu nghĩ nghĩ rồi trả lời:
"Không mập. Cô ấy bảo đó là một người ốm nhách."
Ốm nhách?
Thế không phải lão Ngô rồi!!
Lão Ngô dáng người trung bình, không cao không thấp, thân hình cũng không tính là mập mạp nhưng chắc chắn ông ta không ốm như cây sậy rồi.
Không phải lão Ngô, mà mặc đồng phục công tác của công ty, rốt cuộc là ai nhỉ? Ai lại có hứng thú với căn nhà hai tầng bỏ hoang đó nhỉ?
Thang Nghiêu thấy tôi lộ vẻ nghi hoặc, ả giở giọng châm biếm:
"Bạch Phàm do đi tìm anh mới gặp phải chuyện xui xẻo này. Chính ra anh mới là người thoát không khỏi dính líu á."
Tôi trầm mặc uống một ngụm bia quỷ, gật đầu với cô ả một cái rồi đi thẳng ra cửa.
Trên đường quay lại bệnh viện, tôi vẫn cứ nghĩ đi nghĩ lại mấy lời Thang Nghiêu vừa nói. Thực sự là do Bạch Phàm phát hiện kẻ khả nghi lén lút đột nhập căn nhà hoang hai tầng kia mới bị xe đụng sao?
Mà nói như này thì gã đồng nghiệp lẻn vào căn nhà hoang đó biết được cái gì rồi? Hắn ta cũng có ý đồ chui vào phòng lưu trữ hồ sơ trên tầng hai sao?
Bạch Phàm đã thấy mặt của người đó, chỉ cần Bạch Phàm tỉnh lại thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ ngay thôi.
Việc cần làm trước mắt vẫn là tìm cho được chiếc xe tang gây tai nạn kia trong khi chờ Bạch Phàm hồi phục lại.
Sau khi về đến bệnh viện, tôi gọi điện cho Đầu Viên, bảo gã ngày mai cùng tôi chạy qua nhà tang lễ hỏi thăm một chút.
Trong thành phố này tổng cộng chỉ có hai nhà tang lễ. Trong đó có một cái từng là nơi làm công tạm thời của tôi. Xe tang ở đó tôi cũng thấy cả rồi, đảm bảo không phải con xe đã đâm bị thương Bạch Phàm.
Tôi đoán khả năng cao chiếc xe này nhất định thuộc về nhà tang lễ còn lại.
Sáng ngày hôm sau, tôi và Đầu Viên xuất phát từ rất sớm đi đến nhà tang lễ kia tìm chiếc xe trong băng ghi hình nhưng đen đủi làm sao, bên đó bảo hôm nay người chết nhiều một cách đặc biệt nên toàn bộ xe tang ở chỗ bọn họ đều đã được điều đi chở thi thể cả rồi.
Không còn cách nào khác, hai người bọn tôi đành thất thểu ra về, chờ đến tối lại quay lại hỏi lần nữa.
Cả một ngày rảnh rỗi dạo hết nơi này đến nơi khác, chờ mãi cuối cùng trời cũng tối, chúng tôi lập tức lượn ngay về nhà tang lễ!
Xe tang trong nhà tang lễ đều có một bãi đậu xe chuyên dụng dành riêng cho chúng nó. Đầu Viên đập một phong bì kha khá mới đả thông được quan hệ với một nhân viên công tác trong nhà tang lễ và nhờ hắn ta giúp đỡ hai thằng đi vô.
Người này tầm độ hơn 50 tuổi, đã làm việc ở đây cũng mấy năm rồi. Hiện tại ông ta giữ chức vụ chủ quản công tác hậu cần. Trên đường ra bãi đậu xe tang, ông ta cứ luôn mồm hỏi dò chúng tôi vì cái gì lại muốn ngó mấy con xe này. Sau khi nghe chúng tôi thuật lại người thực việc thực, ông ta cười lạnh khoát khoát tay bảo:
"Xe tang tông người? Mấy người chắc chắn là nhìn lộn rồi. Xe tang chuyên dùng chở xác người đi an táng, tốc độ của nó còn thua cả con rùa. Hơn nữa, trung tâm mua sắm Trung Đông đó người nhiều như vậy, tài xế lái xe tang làm quái nào mà chọn tuyến đường đó cho được."
Tôi không có hứng thú đi giải thích này nọ với ông ta, chỉ tùy tiện ậm ờ nói vài câu cho qua chuyện, mặc kệ cho ông ta nghĩ sao thì nghĩ.
Sau khi ông ta mở cửa nhà để xe tang, tôi với Đầu Viên nhanh chóng chân trước chân sau nối đuôi đi vào bên trong.
Tôi đánh mắt một vòng, đếm được hiện tại có mười chiếc xe tang đang đậu ở đây. Kỳ quái ở chỗ kiểu dáng con xe đã tông Bạch Phàm mà tôi nhìn thấy trong băng ghi hình thì tuyệt nhiên lại không có.
Tôi ôm tâm trạng buồn bực rời khỏi nhà để xe, không cam lòng lại quay sang hỏi ông chủ quản hậu cần thêm một lần nữa.
"Ông xác định nhà tang lễ bên ông chỉ có mỗi mấy chiếc xe này thôi hả? Có chiếc nào còn đang ở ngoài chưa quay về không?"
Ông ta bật cười, vừa đóng cửa nhà xe vừa trả lời tôi:
"Anh bạn trẻ, cậu tự ngó đồng hồ coi coi lúc này là mấy giờ rồi. Làm gì có nhà ai chọn giờ này mà xuất quan bao giờ. Toàn bộ xe tang của công ty chúng tôi đều đậu ở đây cả rồi."
※Dịch giả chú thích: xuất quan ở đây là xuất quan tài, mang quan tài từ nhà ra chỗ chôn cất hoặc mang lên chùa hỏa táng.
Tôi thở dài thườn thượt. Lẽ nào lại thế? Ngoại trừ nhà tang lễ ra thì còn chỗ nào sở hữu loại xe tang kiểu này nhỉ?
Sau khi người đàn ông dẫn đường cho chúng tôi khóa cửa nẻo kỹ càng xong xuôi, ông ta giống như chợt nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn tôi rồi lên tiếng với vẻ mặt đăm chiêu:
"Hừm...thực ra thì chỗ tụi tôi đúng là vẫn còn một chiếc xe tang nữa, nhưng mà, con xe đó do nó quá cũ, hết hạn sử dụng nên đã bị xếp xó khá lâu rồi."
Đầu Viên nghe thấy thế, gã liền chen miệng vào ngay:
"Bớt nói nhảm nhiều lời, gì mà hết với chả không hết hạn sử dụng. Xe nào có bánh xe thì đều có thể lăn được cả. Xe đó để chỗ nào, ông dẫn chúng tôi đến đó ngó một cái lẹ đi."
Ông ta gãi gãi đầu một lát rồi miễn cưỡng đồng ý dẫn đường.
Chúng tôi đi vòng qua nhà để xe, lượn đến một mảnh sân cỏ mọc hoang um tùm. Ở đó đúng là có một chiếc xe tang đã báo hỏng đang nằm chễm chệ.
Không thể sai được! Từ đầu xe cho đến đuôi xe, cả màu sắc trên thân nó đều chứng tỏ nó chính là con xe xuất hiện trong băng ghi hình, tông bị thương Bạch Phàm!!!
Tôi và Đầu Viên bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt đong đầy sự kinh ngạc. Tôi lên tiếng hỏi:
"Ông xác định con xe này đã hỏng và rất lâu rồi không có người lái phải không?"
Ông chủ quản hậu cần gật gật đầu xác nhận:
"Đúng vậy, không có người lái nó đâu, con này thực sự cũ kỹ lắm rồi, dễ dàng tắt máy giữa đường. Mà mấy chú cũng biết, xe tang chở quan tài đi hạ táng mà chết máy thì xui xẻo tới cỡ nào mà. Cho nên trong công ty tôi chả ai rảnh rỗi lại tìm thêm việc mà đi lái con xe này ra ngoài đâu."
Đầu Viên lấy điện thoại ra cẩn thận chụp hình lại chiếc xe đủ bốn phương tám hướng. Gã phát hiện bánh xe dính đầy bùn đất, liền chau mày rồi lên tiếng bằng giọng hầm hè:
"Ông bớt điêu đi. Không có người lái thế đám bùn đất dính trên bánh xe này là từ đâu ra hả?"
Ông ta thở dài lộ vẻ bất đắc dĩ rồi trả lời:
"Hiện tại thực sự không ai lái con xe này thiệt đó. Hồi trước có một tài xế họ Vương cũng hay chạy nó, ổng là người duy nhất lái mà chưa bao giờ bị tắt máy cả, Có điều ổng vừa qua đời tháng trước rồi. Sau đó thì con xe này luôn nằm ở đây, không có ai sờ đến nó nữa."
"Tài xế lái chiếc xe này chết rồi?"
Ông ta chỉ tay vào tòa nhà ngay bên cạnh bảo:
"Chết rồi. Do bệnh tim ấy. Người nhà ổng lại chả thấy đâu. Nên thi thể giờ vẫn đang để trong tủ đông bên phòng giữ xác. Mấy cậu không tin thì tui dẫn đi coi hen!"
Tài xế lái chiếc xe này thì chết rồi. Xe thì lại bị người nào đó lái ra ngoài đụng người. Chuyện này thực sự đáng nghi ngờ. Tôi thương lượng với Đầu Viên mấy câu, cảm thấy cả hai vẫn nên đi qua nhìn người tài xế họ Vương này một chút xem thế nào, chỉ có thế mới biết được ông chủ quản hậu cần này có nói sự thực hay không.
Ông ta dẫn chúng tôi qua tòa nhà bên cạnh, đi đến phòng giữ xác. Nhiệt độ trong căn phòng này thấp cực kỳ. Ông ta xoa xoa tay, lật thẻ gỗ treo trên cửa một cái tủ động nhìn qua một chút rồi nắm lấy tay kéo, kéo mạnh ngăn tủ ra ngoài.
Mặc dù bộ thi thể này được giữ đông lạnh, không bị thối rữa biến dạng nhưng từ bên ngoài nhìn qua cũng biết người này thực sự đã chết được khá lâu rồi.
Chúng tôi xem xét thi thể của tài xế họ Vương này một lúc, nghi hoặc trong lòng vẫn không tìm được lời giải.
Ông chủ quản hậu cần đột nhiên cười lạnh, nói một tràng:
"Tui làm ở đâu hơn hai mươi năm rồi, có nhiều chuyện tui thừa biết đấy. Nếu cậu nói cậu nghe thấy tiếng động gì đó hoặc thấy ma quỷ lượn qua lượn lại trong nhà tang lễ thì tui tin. Chứ còn cậu cứ khăng khăng con xe tang thường xuyên chết máy ngoài kia bị ai đó lái ra ngoài thì xin lỗi nha, tui nói cho cậu biết, không có cửa đâu. Trừ phi...."
Ông ta nói đến đó rồi dừng ngang lại, cứ như muốn kích thích trí tò mò của hai người bọn tôi.
Đầu Viên tính tình nóng nảy, quả nhiên cáu tiết lên. Gã gằn giọng hỏi:
"Trừ phi cái gì, nói thì nói cho hết đi."
"Trừ phi, cái xác này tự mình bật dậy đi lái chiếc xe kia!
Ông ta vừa dứt lời, một chuỗi âm thanh "kèn kẹt kèn kẹt" thình lình vang lên, đèn đóm trong phòng giữ xác nhấp nháy rồi đồng loạt tắt ngóm!!
Trong phòng giữ xác thì tất nhiên trừ ba người bọn tôi ra thì còn lại đều là thi thể. Đèn vừa tắt một cái, không khí khủng bố thoáng chốc nhân lên một trăm lần, len lỏi qua từng ngóc ngách, tràn ngập khắp căn phòng.
Đầu Viên hoảng hốt mắng to:
"Mẹ kiếp, sao đèn lại tự dưng tắt hết thế này?"
"Thùng thùng thùng"
Ở trong không gian mà bốn bề đều là bóng tối như này, lại tăng thêm tràng âm thanh kỳ quái như gần như xa, vang lên không dứt thế kia, da gà da cóc trên người tôi thi nhau nổi lên. Tôi run rẩy muốn rút điện thoại trong túi quần ra để chiếu sáng. Đột nhiên âm thanh "kèn kẹt kèn lại" lại vang lên một lần nữa. Sau đó đèn trong phòng cũng sáng lên lại bình thường.
Tôi thở hổn hển, vừa đưa tay quẹt mồ hôi lạnh túa đầy trên trán vừa đảo mắt nhìn bốn phía chung quanh.
Đầu Viên cũng bị dóa đến bay cả hồn vía lên mây. Gã trợn trừng mắt, lưng dán chặt vào vách tường, trông y chang con thạch sùng, chỉ hận không thế lún luôn vào bên trong cho an toàn.
Còn ông chủ quản hậu cần kia, có thể nói là khá trấn định. Chỉ là lúc ông ta liếc mắt nhìn thi thể của người tài xế họ Vương một cái xong lại sợ tới mức ngã ngồi luôn trên mặt đất. Ông ta giơ tay chỉ về phía cái xác, miệng lắp ba lắp bắp mãi mới thốt ra được mấy chữ:
"Cái... cái... cái xác đi... đi đâu rồi?"
Tôi nhìn theo ngón tay của ông ta chỉ, phát hiện ra cái xác không cánh mà bay cũng sợ mất hồn mất vía.
Trên băng ca hoàn toàn không còn cái gì cả, thi thể của tài xế họ Vương kia biến mất rồi!!!!
Thi thể tự mình chạy sao trời??
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
38 chương
9 chương
501 chương
136 chương
2769 chương
44 chương