“Bây giờ mà cậu còn dám nói không có chuyện gì, chỉ là bạn bè bình thường sao?” Yến Tuệ lại lần nữa nhe răng trợn mắt nhảy ra, chỉ vào mũi cô ép hỏi. Duy Duy thở dài, đưa mắt từ máy tình dời qua. “Tiểu thư, tớ lại làm sao?” “Không có gì, tớ chỉ cảm thấy cậu thật không có suy nghĩ. Rõ ràng giải thích Đường Kiện chỉ là bạn bình thường, tớ muốn xuống tay cậu cũng nói tùy ý làm tớ cao hứng, hiện tại thì sao? Bạn bè bình thường sẽ không có việc gì ngày ngày đưa đón đi làm? Sẽ mỗi ngày bồi ăn bồi uống bồi ngủ?” Duy Duy nghe thế mặt cũng xanh lại. “Tớ chỗ nào bồi ngủ cho cậu xem?” “Là ở chỗ tớ không thấy được?” Yến Tuệ hắc hắc tà cười. Duy Duy quyết định không thèm để ý tới vấn đề không có trình độ của cô bạn. Nhìn vị động nghiệp tốt này xem. Ngô, hôm nay lại có trang phục mới rồi? Công ty bọn họ đối với việc quy định trang phục không quá nghiêm khắc. Ở nơi này, Duy Duy thật cảm tạ ông chủ nhân tính hóa của cô. Trừ phi hôm nào đó có khách hàng quan trọng đến thương nghị, nếu không bình thường ông chủ không ngại mọi người mặc thoải mái, chỉ cần thời gian đi làm thoải mái là tốt rồi. Bởi vậy, tuy rằng công ty bọn họ phụ nữ có vẻ nhiều, nhưng cái loại tình huống vạn hoa xinh tươi tranh chấp vẫn là ít thấy, đa số mọi người là quần bò cùng áo sơmi, chỉ vài đồng nghiệp coi trọng một chút mới mặc váy. Nhưng mà, loại tình huống gợn sóng này không thịnh hành, qua vài hai tuần liên tiếp đã bị khiêu chiến. “Cậu mặc cái gì đó?” Duy Duy cười cô. Nam nhân bà Yến Tuệ này hôm nay thế nhưng mặc một chiếc váy chữ A, trên người là chiếc áo sơmi trắng sa tanh, chỗ cổ áo buộc nơ con bướm, thoạt nhìn vừa tao nhã lại đoan trang. “Làm sao? Tớ như vậy không xinh đẹp sao?” “Khí tiết tuổi già khó giữ được a!” Duy Duy lại thở dài một tiếng. “Cái gì khí tiết tuổi già? Cô nương người ta năm nay mới hai mươi bảy –” Chờ một chút, thiếu chút nữa quên mất vấn đề chính. “Này, Chu đại tiểu thư, cái vị ‘Chỉ là bạn bè bình thường’ lại đến cửa bồi cậu ăn cơm.” Duy Duy nghe vậy, lập tức liếc xuống đồng hồ, ra là đã giữa trưa 12 giờ. “Aizz.” Cô thở dài, thu dọn các thứ chuẩn bị đi ăn trưa. “Cậu còn aizz? Cậu có biết công ty chúng ta có bao nhiêu người đang chờ đá rơi xuống thay thế cậu không? Đúng là nữ nhân đang trong phúc mà không biết phúc……” Duy Duy đem tiếng kháng nghị huyên náo của cô đá sau lưng. Một bước vào khu vực tiếp khách, người đàn ông đang làm toàn bộ trái tim ở công ty rung động, quả nhiên đang ở đây. Đường Kiện mặc một chiếc áo sơmi trắng, cổ áo buông ra hai chiếc cúc, một chiếc quần bò cũ xanh đậm, một thân nhẹ nhàng thoải mái, một cặp laptop màu đen đặt cạnh chân. Loại phong cách nhàn tản này cực kì thích hợp với anh, khó trách toàn bộ phụ nữ ở công ty tâm hoa đều nở. Nếu các cô thấy anh đêm hôm đó giằng co cùng Trần Dục Cần, khả năng sẽ hoàn toàn không còn cảm thấy đây là “Bạch mã vương tử ôn nhu chăm sóc nhất” nữa. Nói thực ra, anh tối hôm đó, thật sự có chút dọa đến cô…… Cô không ngây thơ, đương nhiên hiểu được trên thế giới sẽ có lúc “Tàn khốc”, nhưng khía cạnh đó thuộc về những người khác, ở trong thế giới của cô, luôn luôn đơn thuần tốt đẹp. Bạn bè người thân của cô đều rất hòa thuận, trong công việc cũng đều gặp được những đồng nghiệp tốt, cho dù có chỗ nào không đúng, tất cả mọi người chẳng qua cũng chỉ nghĩ cách giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, chưa từng có người đem cái thứ “Thô bạo”, bày ra thực chất hóa như vậy. Nhưng, tối hôm đó, trong mắt anh, rõ ràng là sự tàn bạo. Cô không hiểu. “Đường Kiện” cô biết, không phải là người đàn ông như vậy. Tri Nhã thực hàm súc ám chỉ qua, “Đường Kiện” trời sinh bị động tiêu cực, đây cũng là nguyên nhân làm cho Văn Tuệ Linh cuối cùng cũng cảm thấy người đàn ông này không thể dựa vào, vì thế quyết định chặt đứt tơ ngọc (chỉ tình cảm, tình yêu) nhiều năm. Đường Kiện bị động tiêu cực, cũng là người đàn ông trước mắt cô? Đây căn bản không phải cùng một người! Tính cách của một người không có khả năng đột nhiên thay đổi lớn, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tất cả thay đổi, hình như bắt đầu từ trận tại nạn xe cộ suýt chết của anh, nhưng, đó đại biểu cho cái gì? Một đống dấu chấm hỏi quay loạn trong đầu cô, cô cũng không xác định bản thân mình muốn biết đáp án. Không biết vì sao, cô cảm thấy nguyên nhân đằng sau đó sẽ làm người ta sợ hãi. “Ai nha Duy Duy, Đường Kiện người ta chờ cô đã lâu, còn mang cơm trưa tới, sao cô còn ngâm lâu như vậy.” Chị Trần phó lý công ty thét to với cô. Chẳng lẽ tôi chăm chỉ làm việc là sai? Duy Duy không dám đối với phó lý như thế, đành phải trừng mắt liếc Đường Kiện một cái. Kia chính là đầu sỏ gây nên, không thể giải thích được trở thành bánh trái thơm ngon ở công ty bọn họ, lại còn được đám bà cô này rất yêu thích! Rõ ràng không phải là người đàn ông tính tình tốt, lúc anh cố tình giả bộ ngoan ngoãn giả bộ thâm tình, thật sự là mọi việc đều thuận lợi. Công ty bọn họ nhân viên kế toán cao cấp cấp bậc các mẹ, thấy bây giờ còn có người trẻ tuổi nguyện ý vì bạn gái ngày ngày theo đến, quả thật dẫn tới việc nghĩ đến chuyện tình cảm. “Bên ngoài khắp nơi chật chội, anh đã mua cơm hộp cho em rồi.” Đường Kiện cho cô một cái biểu tình vô tội. “Đi thôi! Vào văn phòng của tôi ăn.” Văn phòng của cô chính là phòng máy tính. Không gian bên trong nhỏ, lại chứa một đống máy móc, hai người bọn họ chen chúc vào đó sẽ có được chút riêng tư. “Ừ.” Đường Kiện rất biết nghe lời. Em gái tổng đài lập tức cầm túi thức ăn của anh cung kính đưa lên, như phi tử phục vụ Hoàng Thượng. Duy Duy chỉ có thể lại thở dài. Nền nếp tốt đẹp công ty tích lũy mười lăm năm cứ như vậy theo gió biến mất, khí tiết tuổi già khó giữ được. “Đợi đã! Không thể vào phòng máy tính ăn này nọ, muốn ăn mọi người đi ra ngoài ăn!” Yến Tuệ nhảy ra vì mọi người tranh thủ cơ hội. Hai ngày gần đây, đội quân tóc dài (chỉ các bác các cô các chị em trong công ty chị ấy) này da mặt dưỡng dày, giữa trưa tụ tập tới yêu cầu cùng nhau ăn cơm, sau đó trong thời gian ăn trưa dùng các loại chủ đề tiêu chuẩn đem anh ăn tươi nuốt sống. Duy Duy ngẫm lại bỗng nhiên cảm thấy buồn cười. Vậy sẽ không phải vì thời gian riêng tư bị chia sẻ, cho nên người đàn ông đạo cao một thước ma cao một trượng này, dứt khoát chuyển hướng mà đi, trực tiếp ôm cơm hộp vào? “Hệ thống quan trọng của tớ mới làm được một nửa, không đi được, nếu như lúc đi ra ngoài ăn trưa hệ thống bị treo, cậu muốn phụ trách?” Cái cớ của cô đúng lý hợp tình làm người ta không thể phản bác. Đội quân tóc dài á khẩu không trả lời được, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn MIS đem bữa tiệc lớn ngon miệng vào phòng máy tính độc chiếm. Vào phòng máy tính, cửa vừa đóng, cô liền quay đầu lên tiếng – “Anh không cần lại –” Sau đó lập tức bị một lực cường ngạnh nóng bỏng hôn trụ. (aoi: hai ng` nầy mà cứ ở riêng là y như rằng có chiện để xem) Sau khi triệt triệt để để nhấm nháp cô xong, anh mới chống trán mình lên trán cô cười khẽ. “Bộ dáng Duy Duy của anh đùa bỡn cấp trên thật đáng yêu.” Oanh, có người da mặt trắng noãn mềm mại lại đỏ lên. “Ai, Duy Duy thực thẹn thùng.” Trần Dục Cần nói cô chậm nóng, sự thật chứng minh, loại chuyện chậm nóng này chính là bởi vì không gặp phải lửa cháy nhanh. Nếu bạn đụng tới là lửa cháy lan ra đồng cỏ, anh ta làm gì quan tâm bạn muốn chậm hay nhanh? Trực tiếp liền một phen đốt lại đây! Cho tới bây giờ, cô còn chưa bị anh “Đắc thủ”, nhưng cứ tiếp tục như vậy, khó bảo toàn một cô gái “Khí tiết tuổi già khó giữ được” khác sẽ không đổi lại thành cô. Nói đến cùng, khi Đường Kiện có ý muốn mê hoặc người, thật sự vạn phần có thể làm được. “Ăn cơm!” Cô đánh anh một cái, chia đồ ăn của hai người ra. Đường Kiện dùng chân móc cái ghế dựa, đùi kề sát đùi cô, ngồi xuống bắt đầu ăn cơm. Anh mua cho mình một phần hamburger, mua cho cô là món ăn Trung Quốc cô thích: Mỳ vằn thắn cùng canh rau cải. Cô cho tới giờ chưa từng nói qua cho anh cô thích ăn gì, nhưng anh hình như luôn biết rõ. Không chỉ là ăn cái gì, còn có rất nhiều chuyện, anh đối với cô dường như luôn nắm trong lòng bàn tay…… “Thời gian bình thường anh làm gì?” Cô tinh tế nhai một miếng, nhịn không được hỏi. Hàm răng trắng sáng của Đường Kiện rơi vào chiếc hamburger, liếc cô một cái. “Như thế nào, cảm thấy hứng thú với anh?” Khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, Duy Duy vùi đầu tiếp tục ăn mỳ. “Không có việc gì, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Cô lẩm bẩm. “Anh muốn ăn một viên vằn thắn.” Người đàn ông bên cạnh kia dựa lại gần, miệng mở ra. Duy Duy rất nhận mệnh gắp một miếng bỏ vào miệng anh. “Cẩn thận một chút, nóng.” Đường Kiện một hơi cắn lấy, cảm thấy mĩ mãn nuốt xuống. Duy Duy bị bắt ăn chung đồ với anh đã thành thói quen, cũng không chút nào từ chối. Bọn họ như vậy rốt cuộc được coi là gì? Cái bầu không khí vô cùng thân thiết này ở trong mắt những người đứng xem, nhất định cảm thấy chính là một đôi tình nhân đang cùng nhau ăn đi? Nhưng đối với một người đàn ông mà ngay cả công tác của anh cũng không biết, thật sự có thể gọi là người yêu sao? Duy Duy suy nghĩ rất sâu, Đường Kiện rút một cọng khoai tây cắn một nửa, nửa còn lại đưa tới bên miệng cô, cô theo bản năng há mồm ăn. Đường Kiện nóng rực nhìn cô chằm chằm, rất muốn dùng lưỡi của mình thay thế cọng khoai cô đang ngậm trong miệng, hoặc là dùng bộ vị khác cũng có thể…… Đáng chết! Anh thay đổi tư thế một chút. Cô gái yêu dấu ở ngay trước mặt, mà lại chỉ cho hôn không thể đụng, anh không biết bản thân còn có thể nhẫn được bao lâu. (aoi: nghẹn chết đến nơi r…) “Anh đang làm việc.” Anh quyết đoán dời đi suy nghĩ, để tránh mình ở công ty của cô nổ tung mà chết. Duy Duy dừng một chút mới hiểu ra, anh là trả lời vấn đề vừa rồi của cô. “Công việc gì?” Cô thật cẩn thận hỏi. “Ừm,” Đường Kiện cắn miếng hamburger, suy tư một chút. “Xem như cùng nghề với em.” “MIS?” Vậy anh vì thế mà chú ý hệ thống sao? “Không khác lắm, mặt kỹ thuật có chút tinh tế tường tận hơn.” Anh cười khẽ, con ngươi đen thâm trầm chớp động. Mặt kĩ thuật thâm sâu cô thật ra không hề nghi ngờ. Hai tuần nay anh đã đến giúp cô nâng cấp hệ thống hai lần, đối với công lực của anh cô đã muốn phục sát đất. “Vậy anh không cần đi làm sao?” Mỗi ngày anh giống như đang ở ngay gần cô lúc ẩn lúc hiện, nói thật, cô rất hoài nghi Đường Kiện khi cô đi làm buổi sáng, giữa trưa ăn cơm cùng buổi tối tan tầm trong thời gian rảnh rỗi đó làm những gì. “Công việc của anh không cần đi làm.” “Vậy rốt cuộc là làm gì?” “Là đông làm một chút tây làm một chút.” Duy Duy lườm anh một cái, không hỏi. Đường Kiện nhìn cô bộ dáng bực dọc, cười khẽ đứng lên. “Tức giận?” “Không muốn nói thì đừng nói, sao lại trả lời có lệ như vậy?” Anh thở dài, trong đôi mắt thâm trầm chỉ có ôn tồn. “Duy Duy, anh có vài chuyện quan trọng phải làm, chỉ là không cần đi làm.” Một ngón tay của anh nâng cằm cô, buộc cô nhìn anh. “Nhưng mà em đừng lo lắng vấn đề cuộc sống, anh hoàn toàn có năng lực nuôi em.” “Tôi lo lắng không phải vấn đề tiền bạc. Một phần nghề nghiệp không chỉ đại biểu tiền tài, nó còn có thể tạo cảm giác thành tựu, lòng tự trọng cùng lòng tự tin.” Đường Kiện xoa xoa cằm. “Em cảm thấy anh đây đứng lên không tạo cảm giác giống như thành tựu, là người không có tự tôn với tự tin sao?” Người đàn ông này quả thật không có thiếu mấy thứ đó. Duy Duy buông tha cho. “Vết thương ở đầu của anh tốt chưa? Có cần khám lại hay không?” Đường Kiện gần đây cũng vì chuyện đó mà khổ sở. Một hồi tai nạn xe cô kia đã chấn động đến não bộ của anh, vượt xa so với những dự trù ban đầu của anh. Anh đã chuẩn bị những thứ cần thiết cho lần trở về này, nhất định phải trải qua một trận chấn động kịch kiệt, mới có thể chế tạo đủ năng lượng. Chẳng qua, anh thật không ngờ nó lại làm tổn thương não của mình. Nhưng trong cái rủi có cái may, chấn động não bộ này không có ảnh hưởng vĩnh viễn. Phần lớn chức năng tứ chi của anh cũng đã trở lại trạng thái bình thường, chỉ là phần não bộ, vùng có liên quan một chút đến trí nhớ đoạn giữa vẫn chưa khôi phục như cũ. “Theo ảnh chụp CT thì cũng không nhìn ra tính ảnh hưởng lâu dài nào. Đầu óc của anh đang tự khôi phục, đối với bộ phận bị thương, những vùng khác sẽ bắt đầu tiếp quản, sau đó tình trạng trí nhớ mơ hồ hoặc xáo trộn sẽ giảm bớt. Ngắn thì khoảng vài tuần, lâu thì mấy tháng, trí nhớ đoạn giữa của anh sẽ trở về vị trí cũ. Nếu không đúng, chúng ta sẽ lại làm kiểm tra thêm.” Lần trước trở vể kiểm tra, bác sĩ đã nói với anh như vậy. Vấn đề là, anh cũng không còn mấy tháng thời gian. Anh biết Duy Duy lo lắng cho anh, tiền không phải vấn đề, chỉ là người cô quan tâm lo lắng cho không có một phần cuộc sống bình thường. (aoi: đoạn này bạn chém.) Cho nên, anh muốn cho cô an tâm. “Duy Duy.” Anh bỗng nhiên mở miệng. “Ừ?” Cô ngậm mỳ trong miệng, liếc anh một cái. “Anh có rất nhiều tiền.” Anh trước tiên quăng ra kết luận. “Tôi biết a! Ba anh là đại địa chủ, ở Đài Bắc có vài miếng đất, ở Đông Nam Á còn có nhà xưởng.” Duy Duy gật đầu. “Ờ?” Anh không nghĩ tới cái này. Cô nhăn đôi lông mày thanh tú lại. “Nếu không anh muốn nói với tôi cái gì?” Đường Kiện cân nhắc nên tiết lộ bao nhiêu với cô. “Khoảng mười năm trước, có một người Mĩ — chúng ta tạm thời gọi hắn là John Smith là được. Hắn vì chính phủ Mĩ mà chủ trì một kế hoạch nghiên cứu. Kế hoạch này có tính ảnh hưởng rất lớn, cho nên chính phủ Mĩ cho hắn đầy đủ dự toán, gần như là tôi cần tôi cứ lấy, chỉ cần nghiên cứu của hắn có kết quả thu hoạch.” “Chờ một chút, người Mĩ? Chúng ta hiện tại đang nói chuyện người Mĩ?” Đường Kiện xoa xoa tóc cô, tiếp tục: “Đối với nghiên cứu này, John kỳ thật không có tự tin thoạt nhìn như vẻ ngoài, vì thế khoảng bảy năm trước, hắn bắt đầu thay mình sắp xếp ‘Lối thoát’.” “Mỗi một tháng, hắn sẽ lấy ra một khoản tiền mặt nhỏ, con số không lớn để không có bất kì ai có thể chú ý, có thể rất đơn giản giấu dưới hạng mục điều khoản phụ khác. Cứ như vậy, một tháng một chút, một tháng một chút, dần dần, hắn tích lũy đến một trình độ giá trị tiền khác.” (aoi: ý là số tiền rất lớn) “Sau đó, hắn ở ngân hàng quần đảo Cayman mở một tài khoản đầu người. Tài khoản này hoàn toàn là ảo, nhưng thẻ căn cước, hộ chiếu, giấy chứng minh khai sinh, tư liệu tài vụ, bối cảnh cuộc sống, tóm lại nên có đều có.” “Nói cách khác, đây là một sự tồn tại dựa trên luật định, nhưng trên thực tế không có người đó tồn tại?” Duy Duy gật gật đầu, nói. “Đúng. John ở nơi này bảy năm để khấu trừ tiền, toàn bộ tích trữ đều gửi tiết kiệm vào nhân vật ảo kia, mà chi tiết số liệu món tiền đều nằm trong tay hắn, cho nên ngoại trừ hắn, gần như không ai biết sự tồn tại của tài khoản kia, cũng không có biện pháp động đến số tiền đó.” Nhưng là…… Duy Duy vẫn là không hiểu cái đó cùng bọn học có liên quan gì. “Vào bốn tháng trước, John đi Thụy Sĩ nghỉ phép, lại chết ngoài ý muốn trong một lần trượt tuyết.” Đường Kiện cắn một ngụm hamburger, tiếp tục nói. “Hắn vừa chết, cái tài khoản kia liền tựa như kho báu của vua Solomon[1], lẳng lặng nằm trong máy tính ngân hàng, không còn có ai biết.” [1] tra gg có ngay đóa :”) “Cái đó và anh có liên quan gì?” Anh cứ như vậy nhảy ra một câu chuyện xưa, làm cho cô cảm thấy lẫn lộn. “Duy Duy, không có bất kì người nào gặp qua nhân vật ảo này, cho dù là nhân viên cũng không. Nói cách khác, chỉ cần có thẻ căn cước cùng tài khoản mật mã, đều có thể trở thành ‘Hắn’.” Đường Kiện nhìn thẳng cô. “Duy Duy, tháng trước anh xuất ngoại, chính là đi thu phục chuyện này.” Duy Duy yên lặng không tiếng động. “Anh là nói…… Anh đi lĩnh món tiền kia?” Đường Kiện môi nhẹ xả một chút, ý cười cực nhạt. Dù sao tên kia còn thiếu anh tiền lương chưa phát, anh thu bảy trăm ngàn đô la Mĩ không dùng đến của tên kia cũng chẳng tính là gì. (aoi: hự…tiền cả đấy anh ơi =__=) Nếu tất cả đều theo như kế hoạch anh triển khai, kỳ thật bảy trăm ngàn đô la Mĩ kia cũng có khả năng không dùng đến. Nhưng, bất cứ việc gì anh cũng muốn có đường lui tốt. Nếu thật sự không được, vậy món tiền kia chính là chỗ dựa cho nửa đời sau. Đầu Duy Duy sắp muốn phình to, loại chuyện này chỉ xuất hiện trên phim ảnh đi? Hơn nữa bình thường đều là chuyện gì mà đặc vụ rồi đen ăn đen, chẳng lẽ, chẳng lẽ…… Cô đột nhiên chỉ vào mũi Đường Kiện, giọng nói phát run. “Vậy ra anh là ‘James Bond’?” Đường Kiện không khỏi “Ha” một tiếng cười nhẹ. “Anh có thể cam đoan với em, anh tuyệt đối không phải gián điệp.” “Vậy, chuyện này nếu không có bất kì kẻ nào biết, sao anh lại biết?” Đường Kiện lại lộ ra ánh mắt sâu xa. “Bởi vì anh chính là người tạo ra người kia giúp hắn.” Anh quyết định nói thật. Duy Duy ngạc nhiên thật lâu. Bọn họ bây giờ không phải đang nói chuyện linh tinh kinh hãi về một hệ thống trò chơi trộm kho báu, chuyện bọn họ đang nói chính là bịa đặt “Chế tạo” ra một người tồn tại trên luật pháp, hơn nữa còn mở một tài khoản ở ngân hàng quốc tế, chính là lúc đó phải qua được trạm kiểm soát, chống lại bao nhiêu hệ thống, phá giải vấn đề mã hóa vân…vân, loại trình độ này, đã không còn là chuyện cô ngồi trong phòng máy tính, nhìn rồi ghi chép giấy tờ có thể so sánh với. Cô biết anh rất mạnh, nhưng là, mạnh đến trình độ này? Bảy năm trước, bảy năm trước anh mới hai mươi mốt tuổi, bọn họ còn đang học đại học. “Cho nên, đây là nguyên nhân hồi học đại học anh luôn ‘thần long kiến thủ bất kiến vĩ’[2]? Bởi vì anh làm hacker? Tất cả những thứ thành tích thối rữa kia cũng chỉ là để che dấu?” Cô phất phất tay, trong đầu có chút loạn. [2] bạn kh biết đâu ;__; Đường Kiện gật gật đầu. “Mặt khác còn có một vài chuyện muốn làm.” Duy Duy cảm thấy bản thân giống như nghe được một đoạn đầm rồng hang hổ. “Chuyện khác là chuyện gì?” Sau một lúc lâu, cô rốt cục hỏi. Lúc này thật sự không phải là thời cơ tốt để nói, vì thế Đường Kiện quyết định vận dụng một chút ưu thế đã từng là bệnh nhân của anh. “Không hiểu được, anh đã quên.” “Đã quên?” “Não của anh mới bị thương không lâu, nhớ rõ không? Có một chút chi tiết gì đó còn rất hỗn loạn.” Đi lĩnh khoản tiền trong ngân hàng kia chỉ là để giải quyết nhu cầu cuộc sống cơ bản nhất, để cho anh chuyên tâm nắm chuyện cần làm trong tay. Nếu không, bằng tắc sự của anh, chuyện làm giàu, tranh công thành danh, thì có khó khăn gì đâu? Khoản tiền như vậy, anh còn không thèm để trong mắt. Đường Kiện không khỏi kiêu ngạo nghĩ. “Nhưng là làm như vậy được không? Số tiền đó…… Anh xác định không ai có thể truy xét tới chứ?” Cô chần chờ hỏi. “Anh còn thật hy vọng có người có thể truy xét tới đây.” Đường Kiện lẩm bẩm nói. Nghĩ đến người cần tìm kia vẫn không tìm thấy, anh không khỏi có chút nôn nóng. Thời gian của anh không còn nhiều lắm. Đường Kiện thu dọn các thứ trong chớp mắt. “Anh đi trước, em chuyên tâm làm việc đi! Tối nay anh lại đến đón em.” Anh ném túi giấy vào thùng rác, đứng lên. Duy Duy ngồi tại chỗ, nhìn anh nhanh chóng rời đi. Anh nhất định rất phiền lòng, bởi vì bình thường ăn xong cơm trưa, anh đều bồi cô đến tận phút cuối cùng của thời gian nghỉ trưa mới bằng lòng rời đi, chưa từng có hôm nào như hôm nay…… Kết quả, cô ném ra một vấn đề, nhưng đổi lại là một bí ẩn lớn hơn nữa. Nước Mỹ. Kế hoạch thần bí. Quần đảo Cayman. Ngân hàng. Hacker…… Việc này hẳn chỉ xuất hiện trong phim Hollywood, không nghĩ tới cô cứ như vậy được nghe rõ ràng. Càng quỷ dị là, cô thế nhưng…… Không có nghi ngờ chuyện anh nói. Ngược lại nếu bất kì một người đàn ông nào ở trước mặt cô quăng ra bộ chuyện xưa kiểu này, cô có thể đã thất thanh mà cười, sau đó nói cho anh ta biết nội dung thêu dệt vở kịch quá tơi tả, cho dù nghĩ lấy để tán gái cũng không thành công. Nhưng người nói là Đường Kiện, là người đàn ông đã sớm ném vào lòng cô một đống thứ bí ẩn. Vì thế, tình tiết thần kì như vậy từ miệng anh nói ra, thế nhưng cũng không trở nên kì quái. Anh vì sao lại liên lạc với người chủ trì kế hoạch nghiên cứu ngầm ở Mĩ? Bảy năm trước, anh tuổi trẻ không có khả năng có năng lực như vậy — hoặc là anh thật sự có? Duy Duy quay lưng dựa vào ghế của mình. Cô có nên tiếp tục truy cứu không? Cô đột nhiên không xác định được…… Chớp mắt, bỗng nhiên cô thấy túi máy tính của anh còn để trên đất. A, anh đã quên mang đi, không có laptop anh không thể làm việc! Duy Duy vội vàng cầm lấy túi máy tính, vội vã ra cửa đuổi theo. **** Tới lối đi bộ ở đường cái, Đường Kiện hít sâu một chút. Thời gian giữa trưa không khí trên đường cũng không phải đặc biệt thanh nhàn, bất quá loại hương vị chân thật này, làm trái tim kiên định của anh hơi thấp thỏm một chút. Anh ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói lòa, tòa cao ốc kính thủy tinh bên cạnh phản xạ một luồng kim mang, đâm thẳng vào đáy mắt anh. Đường Kiện nhắm mắt, có hơi chút choáng váng. Chậm đã! Anh đột nhiên nhớ tới một chuyện, khẩn cấp bắt lấy một người qua đường bên cạnh trực tiếp hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?” Người qua đường Giáp vô tội đột nhiên bị một người đàn ông xa lạ hung hăng rống một cái, hoảng sợ. “Ngày 8 tháng 10……” Ngày 8 tháng 10! Một đạo ánh sáng đột nhiên tiến nhập vào trong đầu anh, tại trung tâm của một đoàn tàn dư lộn xộn dẫn ra một đường thẳng minh bạch. Ngày 8 tháng 10, là khởi điểm của sóng triều. Là lần đầu tiên. Đường Kiện cất bước chạy về. “Đường Kiện! Đường Kiện……” Xa xa, một thân ảnh lung linh tinh tế cũng chạy tới hướng anh, trong tay cầm một cái bao màu đen, tay kia dùng sức vẫy vẫy với anh. “Duy Duy!” Anh lớn tiếng điên cuồng hét lên. “Đứng ở nơi đó! Không được cử động!” “Cái gì?” Người kia ở xa không nghe rõ, tiếp tục chạy tới phía anh. “Duy Duy, đứng lại! Không được lại đây!” Không được đi qua? Anh bảo cô không được đi qua? Người đang chạy bước đi rốt cục chậm lại, nhưng vẫn nghi hoặc đi tới phía anh. “Duy Duy, không được cử động, đứng ở đó!” Đường Kiện rống to. Trái tim ở ngực kích cuồng nhảy lên. Thình thịch, thình thịch, thình thịch, thình thịch – Tiếng máu lưu động trong huyết quản rõ ràng như thế, rào rạt chấn động, thậm chí áp vượt cả ngựa xe như nước ở bốn phía, giống như có một thác nước Niagara đang dâng trào trong cơ thể anh. Đường Kiện mở đôi chân dài, tốc độ toàn lực, tuyệt vọng chạy. Khoảng cách càng ngày càng gần, hình bóng của người ở xa kia càng ngày càng rõ ràng. Ban đầu chẳng qua giống như cái móng tay lớn nhỏ, sau đó biến thành một đoạn ngón tay lớn nhỏ, một đoạn cánh tay lớn nhỏ, nửa người lớn nhỏ, trái tim lớn nhỏ của anh! (cái đoạn này bạn không rõ lắm, nguyên văn như ở dưới 从一开始只是指甲片般的大小,然后变成一段手指的大小,一段手臂的大小,半个人的大小,他的心的大小!   他的整颗心!) Cả trái tim của anh! Rốt cục tiến gần đến có thể thấy được ánh mắt của cô. Gương mặt xinh đẹp của Duy Duy tràn ngập nghi hoặc, bước đi ngày càng chậm, nhưng vẫn tiến về phía trước như cũ, vẫn thẳng tắp đi tới phía anh…… Bên cạnh một cái bóng đen chợt lóe! “Duy Duy!” Đường Kiện điên cuồng hét lên, phi người bổ nhào về phía trước ôm lấy cô, ngã xuống bên cạnh. Đau! Thời khắc bị ngực anh mãnh liệt đụng vào, Duy Duy chỉ cảm thấy trước mắt nổ đom đóm, một chút không khí cuối cùng trong phổi cũng bị anh đẩy ra ngoài. Sau đó thân thể cô bỗng nhiên bị một đôi cánh tay dài khóa trụ, chặt như cái khóa, cả người cô quay cuồng, mặt đất đá đỏ đang từ dưới chân đột nhiên biến ra trước mặt cô. Lại thêm một lần xoay tròn nặng nề, đá đỏ không thấy, thay vào đó là bầu trời xanh thẳm sáng đến chói mắt. Tiếng động xung quanh giống như hiệu ứng quay chậm trong phim ảnh, vừa trầm vừa bổng. Phía dưới cô truyền đến một tiếng gầm nhẹ rầu rĩ. Sau đó cô phát hiện mình đang nằm ngửa, trong thời điểm như mành treo chuông xoay tròn tới đây, anh đã chạm đất trước, làm đệm ở dưới bảo vệ cô. Nhưng càng mạnh liệt là theo sau đó là một chuỗi tiếng vang dữ dội. Bịch! Bịch đùng xoảng, đùng xoảng – Tiếng vật nặng va chạm, tiếng thủy tinh vỡ vụn, bốn phía đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi hòa cùng tiếng thắng gấp của mấy chiếc xe. Duy Duy mờ mịt nằm tại chỗ một lát, vùng trời không sáng rõ kích thích kia làm người ta trở nên ngây ngốc mù mịt. Người phía dưới một động tác đem cô lật ra, thật nhanh dao động xung quanh toàn thân trên dưới của cô, kiểm tra xem cô có bị thương hay không. Duy Duy ngơ ngác chuyển hướng sang cảnh vật bên cạnh. Chỗ giao lộ đột nhiên có một chiếc xe dữ dội xông lên chỗ người đi bộ, đâm vào đại sảnh của một tòa cao ốc. Dưới đất đầy thủy tinh vỡ vụn cùng xe ô tô bị ngã lật ngửa, bốn phía có tiếng người thét chói tai. Duy Duy ngơ ngác nhìn chiếc xe kia, lại ngơ ngác nhìn chỗ mình vừa đứng. Nếu Đường Kiện không đuổi tới đúng lúc, nếu anh không có nhào tới đây…… Toàn thân cô phát run, một hồi nghĩ mà sợ hãi mạnh mẽ tập kích. “Đường Kiện!” Cô anh một tiếng nhào vào lòng anh, bị dọa đến thậm trí không thể khóc lớn, chính là không ngừng phát run. “Đường Kiện…… Đường Kiện……” Đường Kiện gắt gao ôm lấy khối thân thể trân quý, cuồng loạn hôn mặt cô, tóc của cô, mắt mũi miệng của cô, độ run cũng không thua gì cô. Thật may. Thật may vượt qua được. Cánh tay anh siết chặt đến mức gần như muốn hòa cô vào trong thân thể mình. “Bắt đầu, rốt cục bắt đầu……” Anh thì thào nói nhỏ.