Túy Trường Sinh
Chương 94
Đợi bọn họ đi, Lạc Tự Tuý đứng dậy, cung kính quỳ trước Lạc phu nhân, dập đầu.
“Mẫu thân, hài nhi bất hiếu.”
“Con thật muốn đi sao?” Lạc phu nhân hai mắt ửng đỏ, khó nén đau thương.
“Vâng.” Lạc Tự Túy ngẩng đầu lên, rồi lại dập đầu.
Một lúc lâu, Lạc phu nhân thở dài: “Mặc dù đã nghe Trì nhi nói, nhưng ta thật không đành lòng để con lưu lạc tha hương chịu khổ.”
“Mẫu thân, trai hiền chí ở bốn phương. Hài nhi tự biết chăm sóc mình, người đừng lo.”
“Nếu cảm thấy du ngoạn khắp nơi con mới thoải mái, vậy cứ đi đi.”
“Xin mẫu thân tha thứ hài nhi không thể phụng dưỡng.” Nghe được sự trìu mến trong lời nói của nàng, Lạc Tự Tuý cũng thấy mắt mình cay cay. Để kìm nén cảm xúc biệt ly, hắn từng cái lại từng cái, dập đầu liên tiếp.
Cuộc đời thứ nhất, hắn chưa bao giờ dập đầu với ai. Với tính cách và những chuyện hắn từng trải qua, cũng không thích quỳ gối dập đầu. Nhưng giờ khắc này, chỉ có như vậy mới có thể biểu đạt lòng cảm kích và sự tôn kính nơi hắn.
“Mau đứng lên!” Lạc phu nhân ngồi xuống cạnh hắn, dang tay ôm hắn vào lòng, nước mắt như mưa, “Tuý nhi, nghìn vạn lần đừng rời bỏ ta, có biết không? Ta không bao giờ muốn trơ mắt nhìn con đi lần nữa…”
“Vâng, mẫu thân. Hài nhi nhất định sẽ thường xuyên cho người báo tin, cũng nhất định thường xuyên trở về thăm phụ mẫu.”
“Tuý nhi… Mẫu thân xin lỗi con… Ta không thể giữ con bên người, để con vào trong cung chịu đựng nguy hiểm… Ta không thể lúc nào cũng bảo vệ con, ngược lại còn khiến con gánh trọng trách bảo vệ cả nhà…”
“Mẫu thân, những chuyện này đều là số mệnh của con, cũng là con tự nguyện. Con không hối hận khi tới Lạc gia, trở thành người Lạc gia, cũng không hối hận chuyện vào cung. Nhưng hôm nay, xin người bao dung cho sự tuỳ ý của con một lần.”
“Con ngoan…”
An ủi Lạc phu nhân một lúc, rồi khuyên nàng nghỉ ngơi.
Mãi đến lúc nàng đã ngủ say, Lạc Tự Tuý mới rời đi.
Chậm rãi rời khỏi chủ viện, định bước ra khỏi cổng tròn, hắn ngừng bước chân, xoay người lại, nhìn tiểu viện ở trong rừng đào, quỳ xuống bái lạy.
Đến tiểu viện của mình, thấy Lạc Vô Cực còn ngủ chưa tỉnh, Lạc Tự Tuý một mình đến hoa viên, thanh nhàn rảo bước.
Lúc này chính là đầu xuân, vạn vật đâm chồi nảy lộc, trên đường không ít hoa nở.
Đi tới giữa vườn, hắn nhìn thấy Tô Linh Duyệt đang ngồi trong đình bát giác thêu thùa.
Đến gần nhìn mới biết nàng đang may xiêm y trẻ sơ sinh, hết sức tinh xảo.
Thấy nàng chăm chú không phát hiện hắn đến, Lạc Tự Tuý gọi: “Nhị tẩu.”
Tô Linh Duyệt ngẩng đầu, nở nụ cười: “Tứ thúc mới đến, ngồi đi.”
Lạc Tự Tuý ngồi xuống đối diện nàng, nhìn nàng thuần thục thêu hoa văn kỳ lân, tỉ mỉ so sánh kích cỡ quần áo, mày khi chau khi giãn, hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng của người mẹ, đột nhiên nở nụ cười.
“Ta còn tưởng ban đầu là công phu diễn trò của chúng ta hơn người, kỳ thực nhị tẩu mới là thâm tàng bất lộ.”
Tô Linh Duyệt có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, kim đâm vào đầu ngón tay nàng mới giât mình buông vải lụa, mút vết thương.
Lạc Tự Tuý đánh giá những bộ xiêm y chỉnh tề được xếp trên bàn, nói tiếp: “Nhị tẩu yêu thương hài tử trong bụng như vậy, sao lại bí quá hoá liều? Sao nhẫn tâm để y mất đi phụ thân và tổ phụ mẫu, lại còn thúc bá phụ cưng chìu?”
Tô Linh Duyệt thoáng cười, ánh mắt phẳng lặng nhìn chăm chú hắn, không lên tiếng.
“Kỳ thực, nhị tẩu căn bản chưa từng muốn bắt ta làm con tin, cho nên mới đặc biệt chờ Lê nhị ca và tam ca đều ở đây mới ra tay. Nhiều người có thể bảo vệ song thân nhị tẩu an toàn, cũng có thể bảo vệ ta.”
Tô Linh Duyệt cúi đầu, một mặt chỉnh lại kim chỉ và xiêm y, một mặt ôn nhu trả lời: “Cũng như tứ thúc khi đó nói, ta thiếu tín nhiệm Lạc gia. Ta nghĩ các người cũng không tin ta, nên ta cũng không tin mọi người. Có thể được mọi người thông cảm đã là vạn hạnh, ta cũng không còn mặt mũi ở lại Lạc gia.”
“Nhị tẩu không cần tự trách. Với tình huống đó, không tin chúng ta là đúng. Chúng ta cũng đề phòng nhị tẩu đó thôi. Chỉ là, sau này không giống vậy.”
“Đa tạ tứ thúc khuyên nhủ, lòng ta đã có ý định.”
Lạc Tự Tuý ra vẻ suy tư, than thở: “Nhị tẩu nhẫn tâm bỏ lại nhị ca sao? Nhị ca trời sinh tính tình lạnh nhạt, nhìn như kiểu người không biết yêu thương, kỳ thực rất cần người chăm sóc.”
Nghe vậy, bộ dáng tươi cười của Tô Linh Duyệt trở nên ảm đạm, cay đắng nói: “Trải qua việc này —— không, là bản thân ta ngay từ đầu đã không thanh khiết, ta đã biết trước không thể trở thành người Lạc gia. Không thể trở thành người Lạc gia, y sẽ không cần ta.”
“Nhị tẩu, việc này nhị ca cũng có lỗi —— “
“Tứ thúc không cần khuyên ta nữa.”
Lạc Tự Tuý không nói thêm. Nếu không phải Lạc Tự Trì tự đến khuyên, Tô Linh Duyệt sẽ không thay đổi. Có điều muốn nhị ca đầu gỗ của hắn thông suốt, so với tuyết rơi tháng sáu còn khó hơn. Thôi vậy, duyên đến duyên đi, thuận theo tự nhiên. Nếu thật có duyên phận, Tô Linh Duyệt sớm muộn cũng trở lại Lạc gia.
Khoảng chừng cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Tô Linh Duyệt lại cười nói: “Phụ mẫu ta đang ở trong một trấn nhỏ xa xôi. Mấy năm nữa, đợi hài tử lớn lên, ta cũng đi. Nhưng ta vẫn còn một ý nguyện lớn —— muốn tham gia quan thí để làm huyện lệnh.”
“Vậy cũng được. Mong nhị tẩu chớ quên, Lạc gia lúc nào cũng hoan nghênh tẩu trở về. Ta nghĩ, nhị tẩu đối với hài tử và Lạc gia có tình, phụ mẫu và các huynh trưởng tẩu cũng đều để vào mắt, khúc mắc trước kia, chắc chắn sẽ xoá bỏ.”
Tô Linh Duyệt cười nhưng không nói.
Lạc Vô Cực tỉnh rượu thì men theo khí tức tìm tới hoa viên, nhìn thấy Lạc Tự Túy và Tô Linh Duyệt trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Hắn nhìn một lát cũng không đến quấy rầy. Quay người lại thì bắt gặp Lạc Tự Trì ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đình bát giác.
Một lúc lâu, y mới dời sự chú ý, lạnh nhạt nói: “Đến lúc rồi sao?”
Lạc Vô Cực gật đầu.
Lạc Tự Trì nhìn hắn, trầm giọng: “Cho dù ngươi muốn làm cái gì, làm ra sao, đều phải đặt y lên hàng đầu.”
“Ta hiểu.” Lạc Vô Cực gật đầu, lúc ngẩng lên trước mặt đã trống không.
Đến khi dùng bữa tối, đợi mãi không gặp được Lạc Trình, Lạc Tự Thanh, Lạc Tự Trì không về, Lạc Tự Tiết hình như có ý muốn ở trong tửu lâu giải sầu, Lạc Tự Tuý đành phải hồi cung.
Lúc rời khỏi Lạc phủ, Lạc Vô Cực cảm giác được trong bóng tối có người nhìn theo bọn họ. Dùng linh lực tìm xong hắn không khỏi mỉm cười. Không ngờ, đường đường là các hán tử Lạc gia kiên cường cũng không chịu được cảnh ly biệt.
Trong đêm đen, có bốn cái bóng đứng lặng trên mái hiên gần đó như tượng đá.
Quét mắt nhìn một cái, Lạc Tự Tuý bất giác mím môi, kìm nén nỗi buồn đang dâng lên.
Buổi tối, chỉ có Lê Duy từ trước đến giờ vẫn đến Tử Dương điện.
Lạc Tự Tuý vừa dẫn y đi vào trong, vừa cười nói: “Hồi trưa huynh say sao?” Lúc hắn đi, chỉ có y vẫn cười nhẹ nhàng như bình thường, không giống người say.
“Các người đi lúc nào, ta cũng không nhớ.” Lê Duy cười, khuôn mặt hơi ánh nét vui vẻ, “Tỉnh lại đã ở trong cung.”
“Thật sao? Thập Nguyệt đại ca tửu lượng chỉ bằng đệ a.” Hôm nay gặp mặt, đúng là vui sướng. Sau này, e chẳng còn có dịp.
Hai người ngồi xuống sạp giường, Lạc Tự Túy châm trà.
Hình như Lê Duy vẫn còn hơi men, không có chối từ, nâng chung trà nếm thử.
“Sai người gọi riêng ta đến có chuyện gì?”
Lạc Tự Tuý nhìn về phía Lạc Vô Cực nói: “Ngươi ra ngoài trước, lát nữa gọi người mang thêm trà bánh.”
Tuy không vui, nhưng Lạc Vô Cực chẳng biểu hiện gì. Khom người hành lễ với Lê Duy rồi đi ra ngoài cửa.
Thấy Lạc Vô Cực đã đi khỏi, Lê Duy nhìn Lạc Tự Tuý, hỏi: “Chuyện bí mật gì ngay cả Vô Cực cũng không thể biết?”
Lạc Tự Túy không trả lời, đi tới sau tấm bình phong bên giường, lấy ra một hộp bằng gỗ mun ở dưới giường.
Dè dặt để lên sạp, rồi ra hiệu bảo Lê Duy mở.
Lê Duy mở nắp hộp, quét mắt một cái, ngước lên nhìn hắn.
Lạc Tự Tuý lật một quyển sách bên trong, khẽ cười: “Chín năm nay mặc dù đệ ngủ khá nhiều, nhưng cũng dành ít thời gian làm vài thứ.”
“Những quyển sách này là do Tê Phong nhị đệ viết?”
“Đệ làm gì có năng lực đó?” Lạc Tự Tuý không khỏi bật cười, lấy một cuốn sách màu xanh , nhìn sơ lược vài tờ, “Những sách này đều là loại ngày trước đệ thích nhất. Xem nhiều đến mức gần như thuộc. Bởi vì bệnh tật không thể đến trường, chỉ đành ở nhà đọc những quyển sách này. Lịch sử của thế giới trước, chung quy đều ở trong ba mươi quyển này. Tuy có nhiều chỗ không nhớ kỹ, đại khái không quá sai khác. Đời trước với đời này không giống, dòng chảy thời gian thì không khác. Bởi vậy, đệ mới dùng những điều trong sách này để thực hiện tân chính. Những điều luật hiện hành, cũng được ghi lại.”
“Sự cách biệt giữa thế tộc hàn tộc mất dần, phải tuyển chọn người tài thì mới phát triển được. Thập Nguyệt đại ca hãy đọc , nhất định sẽ có thu hoạch.”
Lê Duy tìm thấy , hơi nhìn một chút, cười nói: “Cái này không phải chữ của Vô Cực sao? Sao lại đuổi y đi?”
“Có ai đủ tính nhẫn nại viết ba mươi quyển sách chứ? Tất nhiên phải động não rồi.” Lạc Tự Tuý tự giễu, uống mấy ngụm trà.
“Đệ muốn giấu y chuyện gì?”
Hắn cũng không biết, trong tiềm thức hình như muốn giấu diếm gì đó. “… Chuyến này hung hiểm, đệ chưa thể xác định có bình yên vô sự không.”
Nghe vậy, sắc mặt Lê Duy nhu hoà rất nhiều, đóng hộp gỗ lại, nhẹ giọng nói: “Ta nhất định giúp đệ.”
“Đa tạ Thập Nguyệt đại ca. Một đời chịu cảnh bị truy sát, chắc không thể tránh. Đệ chỉ sợ phiền phức cho người nhà, làm phiền huynh thay đệ chăm sóc họ.”
“Ta sẽ cố hết sức. Nhưng đệ cũng biết, với thủ đoạn của nhị ca nhà đệ, thật ra không cần lo lắng. Hơn nữa, vận mệnh có thể xoay chuyển, số kiếp đệ nhất định không phải vậy.”
“Nếu thật có thể xoay chuyển, sợ rằng càng nguy hiểm hơn.” Lạc Tự Túy cười khổ nói, “Đệ không có tự tin sẽ không sinh lòng lùi bước. Nhưng Vô Cực nhà đệ, tuyệt đối không thể.”
“Chuyện này, là xuất phát từ trăm năm ước hẹn, hay là ——” Lê Duy một câu nói trúng.
Lạc Tự Túy ngẩn ra, một lát, nói thật nhỏ: “Đệ trời sinh bản tính ích kỷ. Cho đến hôm nay, mới hiểu được tâm tư mình vướng bận bao nhiêu… Đệ… Cũng không biết nguyên do nào nặng hơn.”
“Ích kỷ là bản chất con người, ai cũng muốn bình yên sống qua ngày đoạn tháng. Đệ không muốn giờ phút nào cũng gặp nguy hiểm đến tính mạng là hợp tình hợp lý.” Lê Duy dịu dàng trấn an.
Lạc Tự Túy cười khổ lắc đầu.
Hắn vô cùng ích kỷ, khiến Lạc Vô Cực phải ưu tiên hắn hàng đầu, mà xem thường dã tâm và huyết mạch chính mình. Nhưng hắn chẳng thể bù đắp gì thoả đáng cho y.
Thích hắn, Lạc Vô Cực hầu như chẳng có sự đáp lại nào. Y chẳng màng đến trả giá, nhưng hắn không thể ngừng tính toán cho bản thân, dùng hết toàn lực mà dày vò y.
Đúng, hắn chỉ biết dày vò y mà thôi.
Hắn hầu như chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ vì tương lai Lạc Vô Cực, cũng chưa từng cân nhắc tấm lòng của y.
Ích kỷ cũng có mức độ thôi.
Tình cảm của con người, cũng có mức độ.
Bên ngoài phòng ngủ, Lạc Vô Cực lẳng lặng lắng nghe, một lúc sau hắn nhắm hai mắt lại. Vẫn là sự bình tĩnh thản nhiên, giấu đi những gào thét trong lòng.
Ngày một tháng ba, Văn Tuyên đế dẫn theo Tê Phong quân, Thập Nguyệt quân rời kinh đến hội nghị thường kỳ. Định Viễn tướng quân Phong Niệm Dật hộ giá. Lúc này, thái tử tạm thời giải quyết chính sự.
Rõ ràng là Hoàng Tiển cũng đã đoán được người bạn thâm giao lần này đi sẽ không trở về, bí mật đưa cho Lạc Vô Cực một ít vàng bạc và một cái lệnh bài liên lạc của ám hành sử.
Lạc Vô Cực im lặng nhận lấy, không nói cho hắn biết, tối hôm qua Lạc Tự Tuý đã kiểm kê lại toàn bộ tài sản, kim ngân châu báu không ít. Tuỳ ý bán đại một món bảo vật trong đó cũng đủ để bọn họ sài hơn trăm năm. Tất nhiên, tiền tài tuy là vật ngoài thân. nhưng là gốc rễ của sự sinh tồn, càng nhiều càng tốt.
Hoàng Tiển thấy hắn không nói nên thúc ngựa đến phía trước xe, nói nhỏ: “Thái phó nhớ bảo trọng.”
“Điện hạ ở lại hãy một lòng giúp đỡ bệ hạ.” Lạc Tự Tuý nhìn đôi mắt y, thản nhiên nói. Thái tử điện hạ thông minh bướng bỉnh ngày trước, hôm nay đã có khí thế của bậc quân chủ, khiến hắn cảm thấy sự kiêu ngạo của bậc làm thầy. Chỉ là không thể tận mắt nhìn y đăng cơ, cũng là một điều tiếc nuối.
“Lời thái phó dạy, ta đều ghi nhớ trong lòng, nhất định không phụ kỳ vọng.”
“Tốt. Nếu có duyên, ngày khác gặp lại.”
“Nhất định sẽ gặp lại.”
Xe ngựa đi trước, thành luỹ đồ sộ bị bỏ lại phía sau. Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ cứ lùi dần, Lạc Tự Tuý cảm thấy hoang mang, là một bước tự do hay một bước xuống vực sâu.
Cho dù phía trước tự do chính là vực sâu, đã không thể quay đầu.
Trung tuần tháng ba, tứ đế lần thứ hai tề tụ ở Bình Dư.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, đế hoàng cùng quốc sư bắt đầu bí mật thảo luận chính sự.
Đề tài thảo luận lần này tất nhiên là chuyện liên quan đến việc hưu hậu và rời đi của Hậu Khí Diễm, chẳng có hứng thú gì với kết quả nên Lạc Tự Tuý chỉ mong yến hội. Đến lúc đó, hắn có thể tìm một cơ hội hỏi thăm tình hình Hậu Khí Diễm với Khê Dự đế, còn có thể quan sát cử chỉ của Hiến Thần đế.
Hai ngày liên tiếp, sắc mặt Hoàng Hạo đều nặng nề. Lạc Tự Tuý và Lê Duy đoán rằng y bị người ta làm khó dễ không ít. Từ khi hội nghị thường kỳ bắt đầu, bọn họ đã nghĩ đến tình huống này —— Khê Dự đế thương yêu đệ đệ như vậy tất nhiên không bỏ qua bất kỳ cơ hội đả kích nào, thậm chí có khả năng thù mới hận cũ báo luôn một lần.
Nhiều ngày rồi, ngoại trừ hỗ trợ phê duyệt tấu chương, Lạc Tự Tuý không có hoạt động gì khác.
Tuy rằng thời gian để rảnh rỗi tăng nhiều, vậy mà thói quen ngủ nhiều của hắn gần như thay đổi trong một đêm, thời gian nhàn rỗi liền lên kế hoạch tường tận cho việc bỏ đi. Theo lẽ thường mà nói, càng nhiều phương án dự bị, cơ hội chạy trốn an toàn càng lớn, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ tia sinh cơ nào.
Ngoài ra, hắn cũng chọn lọc sắp xếp hành lý nhiều lần. Tất nhiên, trong lúc thu thập vàng bạc, đột nhiên nghĩ đến nếu có ngân phiếu thì tốt rồi. Lạc Vô Cực nhìn ra tâm tư của hắn, nhắc nhở: Đừng nói là không có ngân phiếu, cho dù có cũng không có tiền trang để đổi.
Đại khái chỉnh lý nhiều lần, hành trang đã rất gọn. Trong tay nải chỉ có vài món đồ dùng hằng ngày và xiêm y, một ít vàng bạc và phục sức. Còn những vật phẩm trân quý, Lạc Tự Tuý định nhờ bốn vị quốc sư bảo quản.
Trong lúc giúp y Lạc Vô Cực vừa nghĩ đến cách làm sao tiến vào Đông cung để thám thính tình hình. Hắn không hề khinh địch, đã quan sát bên ngoài Đông cung nhiều lần tìm thời cơ.
Ngày mở tiệc chiêu đãi cuối cùng đã tới.
So với lần trước, tam đế không có gì thay đổi nhiều. Lạc Tự Tuý luôn quan sát Hiến Thần đế, chưa thấy khác thường gì.
Lúc gần hồi cung, Khê Dự đế có ngỏ lời muốn đi cùng với Hoàng Hạo một đoạn.
Lê Duy và Lạc Tự Tuý đặc biệt hạ kiệu, đi chậm hơn, đợi Khê Dự đế đến gần, khom người hành lễ nói: “Bệ hạ, nhị hoàng tử điện hạ gần đây có khoẻ không?”
Ánh mắt Khê Dự đế lướt qua hắn, bắn thẳng về phía Hoàng Hạo ở sau, lộ ra một nụ cười thoả mãn: “Rất khoẻ mạnh! Không cần uỷ khuất bản thân nhìn sắc mặt người khác, cũng không sợ tiểu nhân giở trò, lại có mỹ nhân bầu bạn! Trẫm còn thưởng riêng cho y hai mươi vũ cơ để giải sầu!”
Thanh âm của y không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho mọi người ở đây nghe được rõ ràng.
Bầu không khí trở nên lạnh lẽo kinh khủng.
Khê Dự đế cười đến sảng khoái.
Lạc Tự Tuý nhớ Hậu Khí Diễm từng diễn tả hoàng huynh của hắn —— ngày thường chính là minh quân có một không hai, trầm ổn phong độ, một khi chuyện có liên quan đến ái đệ lập tức như đứa trẻ mười tuổi không biết chừng mực.
Quả thế.
Tuy nói là cố tình đâm vào chỗ đau của Hoàng Hạo, những lời này cũng không hoàn toàn sai sự thật. Xét theo sự yêu thương của vị bệ hạ này với Hậu Khí Diễm, cũng khó nói y sẽ không ban thưởng mười vũ cơ và mỹ thiếp.
Lạc Tự Tuý đành phải gượng gạo.
“Nếu y vui khoẻ, thần cũng yên tâm.”
Đúng là dở khóc dở cười mới nặn ra được câu này, Lạc Tự Tuý than thở không ngớt trong lòng. Hậu Khí Diễm nên cân nhắc giới hạn, để tránh bị đảo ngược.
“Đa tạ Tê Phong quân đã quan tâm.”
“Bệ hạ quá lời. Điện hạ đối với thần cũng rất chân thành.”
Khê Dự đế khẽ cười nói: “Ích lợi duy nhất của y ở Trì Dương, chính là có một người bạn như ngươi.”
Thật là lợi hại thừa thắng xông lên!
“Thần vô cùng trân trọng. Đã làm kinh động bệ hạ ngự giá, vô cùng áy náy, xin để hạ thần cung tiễn người.”
“Ngày khác rãnh rỗi, Tê Phong quân có thể đến Nam cung không? Lạc tứ công tử tài tuyệt thiên hạ, trẫm ngưỡng mộ đã lâu.”
“Sau khi sắp xếp ổn thoả thần sẽ đến yết kiến bệ hạ.”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
135 chương
10 chương
14 chương
20 chương
7 chương