Túy Trường Sinh
Chương 93
Trì Dương Văn Tuyên năm thứ mười chín, trung tuần tháng mười, hoàng đế ngự bút soạn ra một nghị thư yêu cầu họp hội nghị thường kỳ khẩn cấp. Sau khi thương nghị, bốn nước quyết định trung tuần tháng ba năm sau sẽ cử hành hội nghị thường kỳ lần thứ hai.
Trung tuần tháng giêng, sau khi mừng đại hôn của Hoàng Duyệt kết thúc, sinh hoạt của Lạc Tự Tuý trở lại bình thường —— đầu giờ mẹo thức dậy, giờ thìn vào triều, buổi sáng, buổi trưa phê duyệt công văn ở Lại bộ và ăn trưa, buổi chiều đến Thái học viện xem xét một lượt, tiện thể ngẫu nhiên kiểm tra phẩm tính học thức của học sinh, sau đó quay về Tử Dương điện nghỉ ngơi một lát, đến giờ hợi thì đi ngủ. Làm việc và nghỉ ngơi của hắn xưa nay đều đúng quy luật, rất nhanh, tất cả liền giống như trước.
Ngày hai mươi chín tháng hai, mặc dù ngày mai sẽ khởi hành đi Bình Dư, Lạc Tự Tuý vẫn tuân thủ như vậy, từ sáng sớm bận bịu đến gần trưa. Tuy có Lạc Vô Cực hỗ trợ, chỉ tiếc quan phủ các nơi không cảm thông cho nỗi vất vả cực nhọc của người khác, công văn cứ ùn ùn đưa tới, trên bàn đầy những sớ cần phê duyệt gấp và chiết tử chỉ có tăng không có giảm.
“Tiểu tứ!”
Cửa bị đẩy ra.
Lạc Tự Tuý không có thời gian rảnh để ngẩng đầu lên, mà người đứng cạnh cửa mặt mày hớn hở không ai khác chính là tam ca Lạc Tự Tiết của hắn.
“Tam ca, huynh ngồi xuống nghỉ ngơi trước, đệ còn phải làm cho xong vài thứ.”
Lạc Tự Tiết nhướn mày cười nói: “Tiểu tứ, đừng nói là đệ đã quên rồi nha.”
“…” Lạc Tự Tuý hơi nghi ngờ —— hắn nhớ rất rõ, gần đây không có hứa hẹn gì với tam ca, tại sao lại nói “đã quên” chứ?
“Hơn nửa năm trước, ta từng nói sẽ dẫn đệ đi tửu lâu không phải sao? Ngày mai liền đi đi, coi như mướn đệ nửa ngày, không lẽ không nể mặt tam ca đây.” Lạc Tự Tiết tuy cười, nhưng trong mắt rõ ràng toát ra vô vàn u sầu.
Chắc bọn họ đã phát hiện ra rồi. Còn đang phiền não không biết nên từ biệt hay là đi luôn… Nhưng giờ quyết định đã không ở hắn. Lạc Tự Tuý đặt bút xuống, cười khổ chỉ chỉ về phía công văn như núi đang chất trên bàn: “Tất nhiên là đệ muốn đi. Chỉ là không thể bỏ việc được.”
“Vậy là đồng ý.” Lạc Tự Tiết đến gần hắn, lấy bút, mở một chiết tử, nhìn qua loa một cái, vung bút lên.
“Tam ca cẩn thận, những cái này đều là xin chỉ thị quan trọng, đừng để xảy ra sự cố gì.”
“Tam ca làm việc đệ không yên tâm?”
Nhìn tốc độ phê duyệt cực kỳ cao của y, Lạc Tự Tuý chỉ có thể cười trừ. Vị tam ca này của hắn có bản lĩnh xem qua là nhớ, tất nhiên hắn yên tâm.
Không bao lâu, Ninh Khương, Lê Duy, Phong Niệm Dật cũng tới, thấy ba người bận tối tăm mặt mày, đều tiến lên hỗ trợ.
Một lúc lâu, công việc coi như xong.
Lạc Tự Tuý bị kéo bị lôi ra khỏi Lại bộ, Lạc Vô Cực, Ninh Khương, Lê Duy, Phong Niệm Dật cũng đồng dạng đi theo Lạc Tự Tiết cùng đến Vọng Giang lâu nổi danh trong kinh thành. Dọc đường đi, có rất nhiều người bị thu hút bởi đội ngũ công tử tuấn mỹ này.
Vọng Giang lâu, nghe danh biết nghĩa, được xây dựng cạnh sông Đại Giang chảy dọc Trưng Vận, là một toà lầu cao đến mười trượng tinh xảo hoa mỹ. Đứng trên này, cảnh sắc Trưng Vận như được thu hết vào trong đáy mắt.
Lạc Tự Tiết rất thành thục, hỏi chủ quán mướn một nhã gian, rồi dẫn mọi người lên lầu.
Trên cầu thang, đụng phải một đám công tử thế tộc đang đàm tiếu đi xuống, dẫn đầu chính là Khiêm vương.
Lạc Tự Tuý phát giác ánh mắt của y vẫn không rời khỏi người Lạc Vô Cực, trong lòng biết y chưa từ bỏ. Nên nói đây là vị thiếu niên một lòng một dạ với tình cảm hay là người quá mức tự tin nhỉ?
Lạc Vô Cực tránh né không kịp, bất động thanh sắc cúi đầu đứng sau lưng Lạc Tự Tuý.
“Tê Phong quân, Thập Nguyệt quân và mấy vị tướng quân cùng hẹn nhau tới đây phẩm rượu sao?”
“Khiêm vương điện hạ cũng nghe thấy mỹ danh nơi đây?”
“Tất nhiên. Danh bất hư truyền. Hôm nay vừa khéo, để tiểu vương bất tài mời mấy vị vài chén.”
“Còn nhiều thời gian, lần tới hẹn nhau cùng đi được không?”
“Được Tê Phong quân quan tâm, tiểu vương thực sự là thụ sủng nhược kinh. Chư vị, xin mời lên trước.”
Khiêm vương làm một động tác mời, các thế gia công tử cũng nhường ra một bên.
Thân là trưởng bối, tất nhiên không khách khí. Lạc Tự Túy mỉm cười, theo Lạc Tự Tiết đi lên.
Lạc Vô Cực cảm nhận được ánh nhìn lưu luyến không rời, trong lòng hừng hực lửa giận. Hỗn tiểu tử này chưa nếm đủ đau khổ mà! Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!
Tới nhã gian, đóng cửa lại, mọi người tìm chỗ ngồi xuống.
Lạc Tự Túy ngồi ở bên cửa sổ, mặc dù cảnh sắc đẹp không sao tả xiết, nhưng gió lạnh cứ thổi đến từng trận, khiến hắn khó chịu.
Lạc Vô Cực thấy hắn như vậy, đứng dậy đóng cửa sổ, rồi trở về ngồi xuống.
Lạc Tự Tiết có chút quái dị mà nhìn hắn, bỗng nhiên nói: “Vô Cực, sao ta cứ có cảm giác Khiêm vương luôn nhìn ngươi?”
Không đợi Lạc Vô Cực trả lời, Phong Niệm Dật đã bật cười: “E là Khiêm vương điện hạ xem trọng y. Dù chỉ là trắc phi, nhưng cũng coi như là một cơ hội tốt.”
Người này quả nhiên bát tự không hợp với mình! Lạc Vô Cực âm thầm cắn răng nói: “Ta không hứng thú.”
“Người khác cầu còn không được, ngươi lại không hứng thú, tiểu thư đồng ngây thơ chất phát tâm cao ngất trời.” Ninh Khương hớp miếng trà nóng, cũng không cam chịu lạc hậu.
Lê Duy nhìn Lạc Vô Cực nín thin, cười nhạt nói: “Lúc trước, khiêm vương hai lần bị hành thích, hoá ra là ngươi và thái tử điện hạ làm.”
“Ai yo! Tiểu Vô Cực! Các ngươi chê ta chưa đủ khổ sao! Ta lệnh thuộc hạ truy tìm hồi lâu cũng không có tin tức, thiếu chút nữa là gán cho bọn họ cái tội danh ‘hành sự bất lực’ rồi!” Người chưa tới, tiếng đã tới.
Lê Tuần cười híp mắt đẩy cửa vào, phía sau còn có Hoàng Tiển.
Lạc Tự Túy bất đắc dĩ cười nói: “Sao có thể. Vô Cực tức giận thì không sao, nhưng điện hạ không khuyên can, ngăn cản mà còn hùa nhau giáo huấn Khiêm vương, ta thật không lý giải được.” Quan hệ huynh đệ bọn họ không phải rất hoà hợp sao?
Hoàng Tiển ngồi xuống, bưng bình rượu lên ngửi ngửi, nheo mắt lại cười nói: “Thái phó có chỗ không biết, lúc nhỏ ta đã từng muốn giáo huấn bọn họ, chỉ là chưa thể toại nguyện. Hôm nay có cơ hội, sao để vuột đi được? Sau khi ra tay, chấp niệm lâu ngày được phát tiết, đúng là hả hê, thống khoái cực kỳ!”
Mọi người cười to.
Lạc Tự Tiết vất vả nén cười, lại nói: “Dám đả thương hoàng tộc, Vô Cực, lá gan ngươi không nhỏ.”
“Hắn ngay cả thái tử đều đã đánh, làm sao đem Khiêm vương để trong lòng?” Hoàng Tiển nói tiếp, vén tay áo lên, trưng bày cho chư vị ở đây xem cánh tay bị bầm đen thui.
“Đáng đời ngươi.” Lạc Vô Cực không thương hại, hừ lạnh nói. Phô diễn thương thế tranh thủ đồng tình… Chẳng lẽ vết thương trên người hắn so với y ít chắc?
Mọi người buồn cười.
Hoàng Tiển còn định phản bác, rượu và thức ăn đã được mang ra.
Rượu đạm mà nhã, ý vị dài; món ngon mỹ vị, tất cả đều đặc sắc. Nhất thời mọi người chỉ lo thưởng thức, phiền não cũng vơi bớt ít nhiều.
Mặc dù rượu rất nhẹ, Lạc Tự Tuý vẫn rất cẩn thận, uống mấy chén liền liên tục chối từ. Còn Lạc Vô Cực bị người ta thay phiên rót, đã uống không xuể.
Mắt thấy y sắp say, Lạc Tự Tuý vội vàng đỡ y, luôn miệng nói: “Không được uống! Không được uống! Còn phải đến Thái Học viện!”
Biết chính sự quan trọng hơn, mọi người đành buông tha bọn họ.
Lạc Tự Tuý kéo Lạc Vô Cực đứng dậy, tránh hết mấy cái hoa chân múa tay hay nói năng lung tung của người hơi chuếnh choáng, khó khăn đi tới cạnh cửa.
“Ta cũng đi với thái phó!” Cũng bị người ta ép uống nhưng ánh mắt Hoàng Tiển trước sau trong suốt, không có nửa điểm say.
Chiếu cố một người say khó càng thêm khó, Lạc Tự Tuý không do dự đáp ứng.
Ba người bước ra khỏi nhã gian, đột nhiên nghe Lạc Tự Tiết ở phía sau nói đứt quãng: “Chớ cưỡi ngựa… Mướn xe ngựa…”
Lạc Tự Tuý quay lại gật đầu, mà Lạc Vô Cực nằm trên người hắn đã bất tỉnh nhân sự.
Nặng quá.
Lạc Tự Túy miễn cưỡng kéo Lạc Vô Cực xuống lầu, Hoàng Tiển cười tủm tỉm theo, không có ý định giúp một tay.
Tới tầng trệt, Lạc Tự Tuý không quan tâm Hoàng Tiển có bằng lòng không, đem Lạc Vô Cực giao cho y. Sau đó đi đến quầy thanh toán tiền, lại gọi tiểu nhị đến, cho y ngân lượng, căn dặn nếu trời tối mà bọn họ chưa tỉnh rượu thì mướn một chiếc xe ngựa đưa đến Lạc phủ.
Căn dặn thoả đáng xong, hắn tiên phong rời khỏi Vọng Giang lâu.
Hoàng Tiển không ngừng kêu khổ mà cõng Lạc Vô Cực, đuổi theo.
Mang theo một người say, tất nhiên không thể đến Thái Học viện. Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển đành trở về nội thành, đi đến Lạc phủ.
Vốn cũng có ý chào từ biệt, không ngờ Lạc Trình và Lạc Tự Thanh còn ở trong quân doanh, Lạc Tự Trì cũng không hồi phủ.
Lạc Tự Tuý đành an bài cho Lạc Vô Cực trong phòng ngủ, phân phó hạ nhân cẩn thận chăm sóc. Sau đó, hắn cùng Hoàng Tiển đi đến chủ viện.
“Tứ ca đã về!” Lạc Hề Linh đang chơi đùa dưới gốc cây đào trong viện, thấy hắn tới, mừng rỡ không thôi.
Lạc phu nhân nghe tiếng đi ra, ôn nhu cười: “Thái tử điện hạ giá lâm, không có tiếp đón từ xa.”
“Lạc phu nhân sao lại xa lạ vậy, đứng lên đi.” Hoàng Tiển cười trong sáng không gì sánh được.
“Mẫu thân, thái tử điện hạ thường xuyên đến, người đâu cần quá giữ lễ tiết.” Lạc Tự Tuý cưng chìu ôm lấy tiểu muội, theo Lạc phu nhân đi vào trong.
Lạc phu nhân mỉm cười gọi hạ nhân tới pha trà.
Ba người ở trong sảnh ngồi uống trà nói chuyện phiếm. Lạc Hề Linh trong lòng Lạc Tự Tuý thì bận bịu nếm thử điểm tâm hắn mang về từ Vọng Giang lâu.
Không bao lâu, đã nói đến chuyện thay đổi ngày đó.
Hoàng Tiển vô cùng cảm kích: “Nếu không có Lạc gia hỗ trợ, ta cũng không có ngày hôm nay.”
“Điện hạ quá lời. Tận hiến với bệ hạ và điện hạ là trách nhiệm của thần tử.” Lạc phu nhân nói, “Trên dưới Lạc gia đều được trọng thưởng, ta còn cảm thấy xấu hổ.”
“Sao? Phần thưởng này các tướng quân nên được thưởng mà.”
Đang yên lặng nghe mọi người đàm luận, Lạc Hề Linh buông quế hoa cao nói: “Tứ ca, muội không cho rằng thái tử điện hạ là người thắng.”
Tiểu muội ngây thơ hồn nhiên lại nói thế, Lạc Tự Tuý cảm thấy ngạc nhiên. “Vũ Phù sao lại nói vậy?”
“Người thắng, chính là tả tướng quân.” Vẻ mặt Lạc Hề Linh rất tuỳ ý. Nhưng vào đến tai người nghe lại thấy kinh người, cứ xem như đồng ngôn vô kỵ. Nhưng Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển đều thấy rùng mình.
“Nếu trưởng công chúa thắng, y có thể thăng quan tiến chức, cũng có thể bảo vệ Ninh tam ca; điện hạ thắng, Ninh tam ca được ban tước, cũng bảo vệ được một nhà. Ai thắng ai thua cũng có lợi, còn không phải người thắng?”
Lạc Tự Tuý và Hoàng Tiển không khỏi giật mình.
“Vũ Phù, người lớn nói chuyện, chớ ngắt lời.” Lạc phu nhân dịu dàng nói.
Lạc Hề Linh bĩu môi, uỷ khuất nói: “Mẫu thân, con chỉ muốn nói suy nghĩ của mình cho tứ ca thôi.”
Lạc Tự Tuý càng ôm chặt nàng, cười nói: “Mẫu thân, Vũ Phù đã chỉ điểm con.” Không hổ là cáo già oai phong mấy ngàn năm! Ninh tướng quân này mới đúng là cơ trí linh hoạt hơn người! Cố tình nghịch phản, để giữ lại đường lui, không một kẽ hở, hầu như qua mặt được tất cả mọi người! Nếu không có tiểu muội ngoài cuộc tỉnh táo, nói ra thiên cơ, hắn cũng không biết chính mình đến bao giờ mới phát hiện được chân tướng.
Lạc gia tiểu muội của bọn họ cũng là thần đồng!
Lạc Hề Linh nâng chung trà, cong cong khoé miệng, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Tứ ca, Vũ Phù làm gì có tầm nhìn như vậy? Chỉ là ngẫu nhiên nghe nhị ca và đại ca thương nghị chuyện này. Khi đó nhị ca có nói ‘Ninh lão tặc mưu kế phi phàm, thật là bội phục’. Vũ Phù cảm thấy kỳ quái nên mới suy nghĩ chuyện này.”
“Vũ Phù có thể hiểu được ý tứ trong lời nhị ca cũng không dễ gì.” Là nhị ca. Không sai, không chuyện gì có thể qua mắt y. Nếu vậy, bệ hạ và Lê nhị ca chắc cũng phát giác.
“Thật sao?” Lạc Hề Linh thẹn thùng cười.
Tiểu muội thông minh lanh lợi như vậy, Lạc Tự Tuý thật sự càng nhìn càng thích, nghĩ đến một đoạn thời gian rất dài sau này không thể gặp nàng, cảm giác mất mác cứ dâng lên trong lòng. Còn Hoàng Tiển vẫn chưa hoàn hồn, thật lâu cũng không nói gì.
Đợi y bình tĩnh, Lạc Tự Tuý đưa y một ít ngân lượng, nhờ y dẫn Lạc Hề Linh ra ngoài đường chơi. Y đáp ứng một cách sảng khoái, đến mức khiến người ta ngạc nhiên.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
135 chương
10 chương
14 chương
20 chương
7 chương