Túy Trường Sinh
Chương 61
Theo bố trí trận thế, sẽ là kim mộc thuỷ hoả thổ ngũ hành tuần hoàn lần lượt mê hoặc người xông vào trận thế. Cho dù phức tạp hơn nữa cũng không thể thoát khỏi ngũ hành tương sinh tương khắc. Chỉ cần dùng đồng thời năm loại linh lực để khống chế ngũ hành luân phiên thay đổi, sẽ biết được trận này biến hoá phát triển như thế nào, từ đó có thể xác định được mắt trận. Phá được mắt trận, trận thế cũng được giải.
Nhưng mà phát động linh lực ở đâu rất quan trọng. Nếu chọn nhầm tử môn, chỉ khiến sức mạnh của trận thế càng tăng, khiến chính mình cũng bị vây khốn trong trận. Hơn nữa, không thể để năm loại linh lực hiện hình, chỉ có thể dùng “năng lượng”, chính là không thể trực tiếp dùng cuồng phong, liệt hoả, lôi điện, hồng thuỷ, cường quang vào trong ngũ hành. Bởi vậy bốn nước người có khả năng dùng năm loại linh lực đã ít lại càng ít, ngoại trừ hoàng đế tại vị và người kế thừa ưu tú không ai có thể làm được. Đây cũng là đối sách bất đắc dĩ mà thôi.
“Làm phiền thái tử điện hạ.” Phong Niệm Dật cười nói.
Hoàng Tiển gật đầu, nhìn Lạc Vô Cực.
Lạc Vô Cực nói: “Tối hôm qua ta đã thám thính phạm vi trận thế. Cách cánh rừng này không xa có thể vào được trận tuyến. Lối vào trận tuyến này so với trận tuyến của Trưng Vận khá giống nhau, vô cùng ảo diệu, không dễ phát hiện. Bước vào trận tuyến, trận thế liền khởi động.”
Lê Duy và Phong Niệm Dật đều nhìn hắn, hơi cảm thấy bất ngờ.
Một lúc sau, Lạc Vô Cực mới giải thích: “Công tử nhà ta hiện tại mặc dù có thể gắng gượng, nhưng huyết chú xưa nay hiểm độc, nếu có thể giảm bớt chút đau đớn cho y, ta nhất định sẽ tranh thủ.”
Phong Niệm Dật mỉm cười: “Ngươi vì Tự Tuý mà suy nghĩ tất nhiên không sai. Nhưng hắn cũng không phải là kẻ yếu, ngươi đáng ra phải biết rõ.”
Lạc Vô Cực nghe xong sắc mặt thay đổi, không nói nữa.
“A, Phong tướng quân, ta định hỏi một việc, suýt thì quên.” Thấy thế, Hoàng Tiển cười híp mắt giảng hoà, “Phong tướng quân không phải đang cùng với Lạc đại nhân ở thành Thương Dao Hạo Quang bảo vệ Lạc ngũ công tử sao? Có thể nào về Trưng Vận sớm như vậy?”
“Quốc sư đại nhân dùng thiên lý truyền âm gọi ta hồi kinh, ta cấp tốc cả ngày lẫn đêm chạy về kinh thành.” Phong Niệm Dật trả lời.
“Thiên lý… Truyền âm?” Trong đầu Lạc Vô Cực hiện ra cái gọi là ‘Điện thoại’. Theo như lời Lạc Tự Tuý, đó là một công cụ ở thế giới kia để người ta trò chuyện dù ở cách xa ngàn dặm. Lần đầu tiên nghe người khác nói ở thế giới này cũng có một loại pháp thuật như vậy.
Lê Duy nhìn ra sự nôn nóng muốn thử của hắn và Hoàng Tiển, thản nhiên cười nói: “Tu vi của sư tôn đã tới tuyệt cảnh. Nếu không đạt được cảnh giới này, sẽ không thể học được thuật ‘Thiên lý truyền âm’.”
Nghe xong, hai thiếu niên đều thấy thất vọng, chỉ là cố gắng che giấu mà thôi. Hai người bọn họ mặc dù tính cách khác nhau, nhưng có không ít điểm tương đồng, chính vì những điễm này mà bọn hắn mới có thể kết giao đến giờ. Mà một trong số đó chính là không gì có thể lung lay quyết tâm mạnh mẽ cùng dã tâm.
Nhiều năm sau, bọn họ mới hiểu được, quyết tâm trở thành kẻ hùng mạnh và dã tâm chính là một trong những điều kiện tất yếu của một vị hoàng đế.
Sắp tới giờ ngọ, bốn người tới cạnh trận tuyến mà Lạc Vô Cực đã nhắc. Lê Duy dò xét bốn phía thật cẩn thận, sau đó để cho Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển xông vào trong trận tìm kiếm sinh môn. Còn hắn và Phong Niệm Dật giữ các cửa phía sau đề phòng có người tập kích.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển phán đoán hết sức chính xác, hầu như đều xác định được những vị trí quan trọng, Lê Duy không khỏi cười cười tán thưởng. Phong Niệm Dật cũng nói: “Dường như bọn họ thường xuyên xông vào trận như thế này nên không có chút nào bất ngờ.”
Lê Duy cười nói: “Cũng có thể.”
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển biết, thật ra Lê Duy sớm đã rõ số lần bọn họ tự ý xông vào trận thế ở Trưng Vận, nhưng chỉ im lặng không nói. Ngũ hành trận ở Trưng Vận là do Sơ Ngôn làm theo ý chỉ của tiên hoàng nhằm ngăn chặn yêu ma tà khí xâm lấn, giảm thiểu thiên tai mà tạo ra Thiên Địa hợp nhất trận. Đây là trận thế phức tạp nhất, khó bày bố nhất, hao tốn nhiều linh lực nhất, và cũng khó phá giải nhất. Hai người bọn họ vì muốn học cách bày bố Thiên Địa hợp nhất trận, không ngừng xông vào trong, vất vả để thoát ra nhưng lại tăng thêm quyết tâm phá trận.
Có điều, Thiên Địa hợp nhất trận có tám mắt trận lớn, ba cái trên mặt đất, chính là tẩm cung hoàng đế – Tuyên Lân cung, Cảnh Hậu Lê gia, Tương Hậu Phong gia; ba dưới đất, là long mạch của Trưng Vận, linh sông, hộ thành thần thú; còn hai vị trí khác lại không cách nào tìm ra. Bọn họ lấy hết thông minh tài trí ra, cũng chỉ có thể tìm ra sáu vị trí mắt trận lớn, miễn cưỡng bảo vệ được tính mạng. Về phần phá giải trận, e là một đời vọng tưởng.
Đây cũng là lần đầu hai người bất lực mà thừa nhận tài trí mình có hạn. Quốc sư của bốn nước chính là sứ giả của thần, tu vi đã gần đến cảnh giới của thần linh, mà bọn họ dù sao cũng là hai thiếu niên ngây thơ, có cố thế nào cũng không thể chống lại.
Không bao lâu, bọn họ đã tìm ra sinh môn.
Hoàng Tiển đứng giữa sinh môn, chậm rãi phóng ra phong, hoả, điện, quang, thuỷ năm loại linh lực, áo bào, tóc dài cũng vì linh lực phát tán mà tung bay tán loạn. Linh lực cường đại chạy theo hướng trong thành Quân Châu.
Lạc Vô Cực đứng cạnh bên cửa tử, bỗng cau mày nói: “Trận thế đang biến đổi.”
“Ra là hoạt trận.” Lê Duy nói, “Đừng vội, có khả năng còn kịp.”
“Không được, thế trận đổi quá nhanh.” Hoàng Tiển gấp gáp nói: “Người kia ở rất xa trận, lại có thể khống chế trận thế dễ dàng. Quả đúng như quốc sư nói, nhất định không phải người thường.”
“Thái tử điện hạ, nhanh chóng thoát ra thôi.” Phong Niệm Dật do dự nói, “Tìm được chỗ người kia, giết hắn sau đó quay lại.”
“Không thể! Gần ăn lại hỏng! Lạc Vô Cực!”
Lạc Vô Cực nhìn Phong Niệm Dật và Lê Duy, chậm rãi đi đến giữa sinh môn, nhắm mắt lại, giang hai cánh tay. Kim quang, thanh thuỷ, xích hoả (lửa đỏ), huyền phong (gió đen -.- what the heck?), ngân điện, năm loại linh khí di động quanh người hắn, không bao lâu liền hội tụ thành linh lực cường đại, theo hướng linh lực của Hoàng Tiển phát tán mà bay nhanh đến.
Lê Duy và Phong Niệm Dật đều giật mình.
Hai người cùng sử dụng linh lực mạnh nhất không lâu đã nối liền toàn bộ trận thế, khống chế được sự biến hoá, còn lộ ra vị trí mắt trận, sau đó lập tức đánh vào phá huỷ. Một ngũ hành trận lớn như vậy ở Quân Châu, trong nháy mắt đã hoàn toàn tan rã.
Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển mỗi người đều bình tĩnh thu hồi linh lực, nghiêng người nhìn thấy sắc mặt của Phong Niệm Dật và Lê Duy đều mang theo vài phần ngưng trọng. Nhưng bọn họ từ đầu tới cuối đều không hỏi, Lạc Vô Cực cũng không nhắc lại.
Bốn người im lặng đi vào trong cánh rừng. Thời gian còn sớm, Phong Niệm Dật đi vào thành dò hỏi, Lê Duy ngưng mắt nhìn biến hoá trong Vân Kính, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển ngồi xuống điều tức.
Lúc mặt trời bắt đầu lặn, Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển vẫn như cũ ngồi ngắm biển, thấy mặt trời dần khuất sau mặt biển mênh mông.
Khi hai người quay lại rừng thì Phong Niệm Dật đã trở về.
Bốn người ăn xong cơm tối, Lê Duy nói: “Vị trí bốn cái mắt trận khác cũng dễ tìm, tối nay chúng ta chia nhau ra xung quanh xem thử. Nhớ kỹ phải lấy máu.”
“Bốn gia tộc ở đây đều nguyền rủa. Không ngờ rằng hai lão hồ ly kia còn có thể lợi dụng bọn họ.” Phong Niệm Dật nói, nhìn Lạc Vô Cực, cười khẽ: “Không biết còn bao nhiêu bất ngờ đang chờ.”
Ý tứ trong lời nói của y, Lạc Vô Cực cũng không để ý đến chỉ nắm chặt Toái Nguyệt.
Ban đêm.
Vầng trăng lưỡi liềm bị một tầng mây dày che khuất, cả trời đất đều u ám.
Trên một con đường lớn ở Quân Châu, có bốn người ngạo nghễ mà đứng.
“Có thể giết người không?” Một người cười mỉm hỏi.
“Không việc gì.” Người còn lại không nhanh không chậm trả lời.
“Cô gia cũng không vấn đề gì.” Lại một người cười khẽ đáp.
“Tận sức thôi.” Người cuối cùng nói tiếp, hờ hững.
“Vậy thì tốt.”
Bốn người chia ra đông tây nam bắc đi.
Lạc Vô Cực chọn phía đông. Không bao lâu hắn đã tới trước một dinh thự to lớn. Linh lực lúc nãy của hắn đã dò xét ra vị trí cụ thể của mắt trận, Phong Niệm Dật cũng dò hỏi được chuyện trước đây của nhà này. Đây là một gia đình giàu có vô cùng, hai năm trước vừa xây xong cái dinh thự này, di chuyển toàn bộ người trong nhà đến đây. Trận thế của Quân Châu cũng được thiết lập khi đó.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên đầu tường. Bên trong nhà có mấy chỗ vẫn còn đốt đèn dầu, những nơi khác đều một mảnh u tối.
Lạc Vô Cực mượn lực vận khí, bay vào trong bên trong, một lát đã vào tới chủ viện. Nếu muốn giải huyết chú, phải lấy được máu của người niệm chú. Lúc trước không ngờ tới người niệm chú là của bốn gia tộc này, từng muốn bắt sống bọn họ, hôm nay đã không cần, lấy được máu quan trọng hơn. Mà người của bốn gia tộc này chỉ có thể giết chết mới ngăn được hậu hoạn.
Không khí tràn ngập mùi cổ quái.
Sát khí.
Sát khí không hề che giấu!
Lạc Vô Cực không tự chủ mà phát run, là hưng phấn đến mức run rẩy. Nhãn lực của hắn vô cùng tốt, nhìn thấy mười mấy bóng đen hầu như đều bay đến đây, nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Hắn lẳng lặng rút Toái Nguyệt ra, ngân quang loé lên, hai người hắc y nhân ngã xuống.
Tất cả những người còn lại giật mình, không chần chừ mà vây hắn lại. Lạc Vô Cực giống như cái bóng nhanh chóng tiến gần bọn họ, Toái Nguyệt trong tay tắm đầy máu tươi, lại từ từ tan mất, khôi phục ánh sáng trong suốt thanh khiết.
Lại có mấy người nhào tới, sau khi đánh vài chiêu, Lạc Vô Cực đã nhìn ra chiêu thức của bọn họ. Không cần nghi ngờ, bọn họ chẳng cần quan tâm đến sống chết của mình mà lao vào chỉ cần khiến đối thủ bị thương, đây nhất định là tử sĩ của phe trưởng công chúa.
Không xong. Hắn cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, những người áo đen thấy gộp sức cũng đánh không lại hắn, lập tức cắn thuốc độc tự sát.
Mượn sáng từ lửa đỏ trong tay mình phát ra, Lạc Vô Cực nhìn thấy thất khiếu bọn họ đều chảy ra máu đen, nhất định là độc Hoàng Tuyền.
Vừa nghĩ xong, hắn vội xông vào chính điện, đã thấy trong phòng có hai thi thể.
Tìm khắp cả dinh thự cũng không thấy một người còn sống.
Lạc Vô Cực đứng ở trong một gian phòng bí mật, nhìn trận thế nguyền rủa, ánh mắt lạnh như băng.
Thủ đoạn có thể tàn độc như vậy. Gia tộc này, cả chủ lẫn tớ hơn trăm người đều chết vì Hoàng Tuyền. Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể cẩn thận lấy một chút máu độc từ trên người bọn họ, mong rằng có chút tác dụng.
Hắn và Hoàng Tiển lúc sáng còn nghĩ sẽ tha cho phụ nữ và trẻ em, không ngờ đã chậm một bước.
Ánh lửa leo loét trong ngọn đèn dầu như nhảy múa, Lạc Vô Cực giơ tay, gió lốc cuốn vào, khiến trận thế nguyền rủa tan nát không còn gì.
Hắn xoay người bay ra ngoài, trên mỗi thi thể đều phóng ra lửa trên linh kiếm, thiêu rụi những cỗ thi thể mang kịch độc này, ngay cả tro tàn cũng không giữ lại. Tiếp đó hắn rời khỏi dinh thự đi về phía bắc.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
135 chương
10 chương
14 chương
20 chương
7 chương