Quân Châu, ở trong cụm núi phía tây nam Trì Dương, giáp ranh với biển và Khê Dự. Là một nơi hẻo lánh, ít người chú ý, những thế tộc tại đây làm mưa làm gió, hoành hành ngang ngược không kiêng nể gì. Bách tính lầm than, nghìn dặm xa xôi đến kinh thành dâng cáo trạng nhưng không thể được. Rơi vào bước đường cùng, lưu lạc đến gần Thái học viện cầu xin sự giúp đỡ. Học sinh ở đây bèn viết giúp một cáo trạng, giao cho Lại bộ thượng thư Tê Phong quân. Sau khi Tê Phong quân trình lên hoàng hậu bệ hạ, người bèn phái ám hành sử đi điều tra ngọn nguồn. Một tháng sau, Tê Phong quân bãi miễn tất cả các quan chức lớn nhỏ ở Quân Châu, phái tân quan từ Thái học viện đến nhậm chức, lại xin thánh chỉ, đem toàn bộ thế tộc ở Quân Châu giáng làm hàn tộc. Từ đó đến nay, ở Quân Châu sẽ không thể diễu võ dương oai. Đây cũng là chuyện của ba năm trước, đến nay vẫn là đề tài hứng thú cho bách tính ca ngợi. Một ngày hè chạng vạng, cũng đã lâu không có người ngoài đến Quân Châu, hôm nay lại xuất hiện bốn người lữ khách mệt mỏi phong trần. Bọn họ đều khoác áo choàng vải bố màu nâu, che mặt, đi trên đường phố Quân Châu khiến không ít người nhìn không chớp mắt. Nhưng bốn người này cũng không ngủ lại ở khách điếm trong thành mà trực tiếp dắt ngựa đi khỏi. Bọn họ vội vã lên đường nên không để lại nhiều ấn tượng cho người dân nơi đây, tất nhiên những thế tộc ngày trước của Quân Châu đều không hay biết. Sáng sớm, gió biển thổi vù vù, sườn núi đất đá lởm chởm, nguy hiểm trùng trùng cuốn theo muôn ngàn gió bụi. Ngay cả người ở Quân Châu cũng không muốn đến sườn núi này. Hàng loạt quái thạch đen sì sừng sững mọc lên giữa biển sâu, sóng biển lên xuống đánh vào mặt đá, văng đầy bốn phía cuộn trào mãnh liệt khiến lòng người run sợ. Lúc này mặt trời vẫn chưa mọc, xa xa chỉ một áng mây ửng đỏ. Bên bờ đá chỉ thấy lờ mờ kèm theo tiếng sóng dữ dội. Thái dương từ từ nhô lên khỏi rặng núi, ánh sáng phản chiếu từ tuyết trắng khiến sắc mây càng thêm tươi đẹp. Mặt trời dần đi lên, sắc xanh thẫm bên kia bầu trời cũng tan dần, trời và biển phân ra giới hạn rạch ròi. Ở phía chân trời, màu nước xanh cùng với bầu trời như nối lại cùng nhau, vừa như xa xôi lại tựa như quá gần. Trên một mỏm đá lớn gần biển có hai người thiếu niên tuấn mỹ đang ngồi. Thuỷ triều lên xuống làm ướt xiêm y bọn họ, sóng biển ầm ầm xô vào đá mạnh mẽ, nhưng bọn họ không hề bận tâm mà chỉ nhìn về điểm tiếp nối giữa trời và biển ở xa kia. Trên mặt họ mang theo ít nhiều mệt mỏi, hai mắt vẫn long lanh sáng ngời, thần sắc vô cùng bình tĩnh. Qua một lúc, ngoài khơi bỗng bình yên trở lại, gió nhẹ từ tốn vờn quanh, nhẹ nhàng như lời rì rầm của gió với sóng biển. “Nghe nói dưới đáy biển này có nhiều khe nứt vực sâu nên không bao giờ có thể yên ả, vì sao đột nhiên lại bình lặng trở lại?” Một người thiếu niên bỗng cười nói. “Gặp được chân long thiên tử, tất nhiên không dám lỗ mãng.” Người thiếu niên khác lạnh lùng. “Ai nha, lần đầu tiên ngươi tán thưởng ta, hiếm có hiếm có.” “Nhưng, tĩnh thì bao la êm ả, động thì đất trời nghiêng ngả. Đây chính là diện mạo của đại dương.” Lạc Vô Cực khẽ cười, thần sắc dịu dàng như nhớ đến ai đó. Hoàng Tiển nói tiếp: “Đừng có nói giống như thái phó chứ.” Hai người lại im lặng. Ánh mặt trời chói lọi, sóng ngoài khơi như được dát vàng, sáng rực như gương. “Ngươi giết bao nhiêu người rồi?” “Bọn họ đều uống thuốc độc tự sát, chết dưới kiếm của ta thì chưa hề.” “Ta cũng chưa từng ra tay giết người. Đêm nay có thể ta và ngươi đều phải đại khai sát giới.” “Thế nào, ngươi không ra tay được?” Lạc Vô Cực nhìn vào mắt Hoàng Tiển, môi hơi nhếch lên, lần thứ hai nhìn ra ngoài khơi, “Ta cũng không phải là loại người nhân từ.” (thiện nam tín nữ đây chăng? =]]] [1]) “Ngoại trừ nữ nhân và trẻ em, tất cả đều giết.” Hoàng Tiển cười nói, “Đằng nào cũng phải chết, so với bị tịch thu tài sản rồi trảm thủ thì chết dưới tay chúng ta có vẻ tốt hơn nhiều.” “Đã giết người thì không cần phải viện cớ gì, trong lòng ngươi biết rõ, tất nhiên ta cũng minh bạch vì sao trước giờ ngươi không giả làm một thái tử nhân từ. Chỉ cần ngăn cản ta, dù là người, yêu, ma hay thần đều không thể thuyết phục, chỉ có thể diệt trừ.” “Diệt trừ… Ngươi không chết thì ta chết, thật không thể coi thường trận này.” Lạc Vô Cực không nói tiếp, nhưng lát sau, hắn đổi thái độ, đột nhiên hỏi: “Hoàng Tiển, ta rất nguy hiểm sao?” “Nguy hiểm?” Hoàng Tiển cúi đầu cười rộ lên, hai vai run run không ngừng. Thật vất vả mới ngừng được cười, hắn khẽ liếc mắt: “Nếu ngươi là hoàng đệ của ta, ta nhất định trăm phương nghìn kế bất luận phải trả cái giá đắt như thế nào cũng phải loại trừ ngươi. Nhưng ngươi không phải.” “Y hình như thấy ta rất nguy hiểm.” Lạc Vô Cực nhớ tới buổi sáng hôm đó. Lạc Tự Tuý dao động và kinh ngạc, “Dường như y đã phát hiện ra thân thế của ta có liên quan đến hoàng thất. Thật ra ta chưa hề nghĩ sẽ gạt y.” “Bốn nước có một luật lệ bất thành văn: Dù là thế tộc của nước nào cũng không được phép chứa chấp dòng dõi hoàng thất bị lưu lạc của bốn nước. Thân thế của ngươi nếu truyền ra ngoài, thái phó và ngươi sẽ bị nhiều nước truy sát, ngay cả phụ hoàng, phụ hậu và quốc sư đều không thể can thiệp. Không cần biết các ngươi lẩn trốn đến đâu, không cần biết có phải là nước được đế hoàng truyền thừa hay không, các ngươi cũng không thể thoát, mãi đến khi bị giết mới thôi. Chỉ cần có thêm một tia huyết mạch của hoàng thất, thì việc tranh giành đế vị sẽ thêm vài phần uy hiếp, vì vậy không có bất kỳ thế lực nào ủng hộ việc tranh giành của hoàng tộc, dù không muốn cũng đành phải tuân theo luật lệ này.” “Ta chưa từng có lòng tranh vị, bọn họ cũng không thể bỏ qua sao?” “Ngươi tin rằng ngươi không có lòng này?” Hoàng Tiển lạnh nhạt nói. Lạc Vô Cực trầm mặc, lát sau mới nhàn nhạt cười: “Ta biết trong lòng y không muốn bị bất cứ điều gì ràng buộc. Nếu ta làm hoàng đế, y càng không thể thoát ra. Cho nên, nếu không phải vạn nhất, nếu không phải để bảo vệ y, ta nhất định không tự chuốc khổ vào thân.” Vẻ mặt Hoàng Tiển có chút biến đổi, nói: “Không phải vừa rồi ngươi nói giết người không cần bất kỳ lý do gì sao? Đoạt ngôi vị hoàng đế cũng như thế. Muốn ắt phải tranh đoạt, đơn giản vậy thôi. Ngươi thân là người trong hoàng tộc, có khả năng giành lấy lãnh thổ cho mình, cần gì phải đè nén hy vọng?” “Hy vọng lớn nhất của ta không phải là ngôi vị hoàng đế.” “Cũng có thể coi như vậy. Nhưng đó cũng là một trong những mong muốn của ngươi, không phải sao?” “Tất nhiên ta có dã tâm. Nhưng thân thế của ta vẫn còn bí ẩn, không biết nên bắt đầu từ đâu.” “Nếu giải được câu đố về thân thế ngươi, ngươi sẽ đoạt lấy sao?” Lạc Vô Cực đứng lên, vạt áo màu đen nhẹ bay trong gió: “Có thể.” “Có thể?” Hoàng Tiển cũng đứng lên, cười nói, “Ngươi cho là ngôi cữu ngũ dễ lấy như vậy? Nói thật dễ dàng.” Lạc Vô Cực cười nhìn về khơi xa đang bắt đầu nổi sóng, nói: “Ngươi có hai vị bệ hạ chống đỡ từng bước mà vẫn khó nắm, nếu ta muốn ngôi vị, tất nhiên khó càng thêm khó. Nhưng, khó hơn nữa thì đã sao? Chỉ cần ta muốn, sớm hay muộn nhất định sẽ rơi vào tay ta.” “Chậc chậc, ta mòn mắt mong chờ.” Hai người đề khí nhảy lên, chớp mắt đã đáp xuống một mỏm đá cao nhất. Cơ bản khối đá vừa ngồi lúc nãy đã bị sóng to hơn đánh ập vào, nước văng tung toé. Lạc Vô Cực nhìn nước biển dần chuyển sang đậm đen, mỉm cười nói: “Xem ra ở dưới đáy biển quả thật có yêu vật hoặc thần vật.” Hắn vừa dứt lời, một đạo ngân quang từ trong màu nước đen thẫm xông thẳng tới chân trời. Ánh mắt hai người nhìn theo ngân quang xuyên qua đám mây rồi lại mất hút vào trong lòng biển. Lạc Vô Cực bộ dáng tươi cười càng đậm, hứng thú nhìn Hoàng Tiển nói: “Hình như ta và ngươi vừa nhìn thấy rồng?” Hoàng Tiển cười cười, trả lời: “Ngươi sao biết được là rồng muốn nhìn thấy thiên tử không?” Hai người nhảy khỏi khu vực đá lởm chởm, dọc theo đường mòn đi vào một cánh rừng nhỏ ven núi. Bên một gốc cây có buộc bốn con tuấn mã, Lê Duy đang ngồi giữa bãi đất trống trong rừng, chăm chú quan sát gương đồng cổ. “Thập Nguyệt quân, công tử nhà ta sao rồi?” Lạc Vô Cực đến gần hắn, nhìn vào Vân Kính. Trong Vân Kính toàn sương mù bao phủ, không nhìn thấy được tình hình bên trong. Lê Duy thản nhiên nói: “Đừng lo. Tê Phong nhị đệ tuy sốt cao nhưng đã có thái y dốc lòng chăm sóc.” “Phụ hậu đâu?” “Hoàng hậu bệ hạ cũng không đến nỗi tệ, còn có thể xử lý chính sự.” Lạc Vô Cực lẳng lặng ngồi xuống, Hoàng Tiển tựa vào một thân cây bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Ước chừng qua một canh giờ, từ bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng bước chân. Lạc Vô Cực và Hoàng Tiển đồng thời nhảy lên cây, chú ý người đang tới. Người đến là Phong Niệm Dật, hắn đi đến bên cạnh Lê Duy, nhìn vào trong Vân Kính sau đó ném ba cái túi giấy cho ba người. “Sao rồi? Phong tướng quân.” Hoàng Tiển hỏi. Lạc Vô Cực im lặng không lên tiếng cúi đầu mở túi giấy, bên trong là hai cái bánh bao và nửa con gà vẫn còn ấm. Hắn ăn vài miếng, mày hơi nhíu lại nhưng vẫn im lặng nuốt xuống. Hắn biết hành động thế này ít nhiều cũng là kiểu trẻ con, nhưng không cách nào kiềm chế. Cứ như hành động đều phản bội lý trí của hắn, mỗi khi nhìn thấy Phong Niệm Dật cả người đều khó chịu, hận không thể cách người này càng xa càng tốt. Nhưng thấy Lạc Tự Tuý đối xử hoà nhã với hắn lại hận không thể tách hai người ra. Hắn vẫn như trước không thể hoàn toàn khống chế tình cảm của mình… Chợt nghe Phong Niệm Dật nói: “Trong thành Quân Châu tổng cộng có mười chín nhà là thế tộc đời trước, rất khó để xác định nhà nào ở giữa trận thế.” Sau khi bốn người ăn xong, Lê Duy cất gương đồng, lạnh nhạt nói: “Đã như vậy, chỉ có thể tìm kiếm sinh môn ở xung quanh. Chỉ cần ở gần sinh môn dùng năm loại linh lực, sẽ phát hiện được đâu là mắt trận.” Lạc Vô Cực, Hoàng Tiển và Phong Niệm Dật cùng gật đầu.