Tùy Tình Sở Dục
Chương 57
Edit: An Yên / Beta: Sam
Phong Trác Luân giúp cô đỡ thân đèn thả nhẹ tay để đèn bay lên, khí nóng từ nhiên liệu bốc ra khiến thân đèn phát sáng.
Lúc này anh quay đầu nhìn cô, cười tủm tỉm nói: “Em ước nguyện đi.”
Ánh mắt Dung Tư Hàm vẫn dừng trên người anh, đột nhiên đối diện với ánh mắt của anh cô ngẩn ra, theo bản năng hơi nghiêng mặt, hai má có chút ửng đỏ.
“Hửm?” Anh nhìn cẩn thận, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy ý cười còn dần dần nhuộm thêm vẻ mê hoặc, anh xít lại gần cô một chút, ánh mắt đối diện với ánh mắt của cô, cái mũi cao gần như kề sát cái mũi của cô, “Ước nguyện hôm nay nhất định sẽ trở thành sự thật, ước nghiêm túc nhé.”
Cô tránh không được, nhịp tim càng đập nhanh hơn, lông mi hơi run rẩy.
Phong Trác Luân cười đến xấu xa, bờ môi mỏng còn muốn tiến tới cắn cô, mơ hồ nói: “Bên cạnh đều là con nít, đừng dạy hư đám trẻ, em ngoan nào, trở về rồi em lại từ từ ngắm, nhìn từ đầu đến cuối, hoàn chỉnh trọn vẹn…”
Lúc anh nói chuyện sớm đã không quan tâm đến đèn Khổng Minh, hai tay muốn ôm vòng quanh hông cô thế là thuận thế buông lỏng tay.
Trong khóe mắt cô, đèn Khổng Minh lắc lư dần dần bay lên, ánh sáng dường như quanh quẩn ở trước mắt, cô bị hai tay anh ôm chặt chẽ, nụ hôn triền miên quấn quýt.
Cô nhắm mắt lại, hai tay cũng ôm chặt bên hông của anh, im lặng đáp lại nụ hôn dịu dàng như nước.
Ước nguyện.
Ước nguyện của cô, không phải là giờ phút này chìm đắm trong lòng người yêu nhất, cuộc đời bên nhau lâu dài như thế này sao?
Chỉ hy vọng từ nay về sau không bao giờ chia cách với anh nữa, cũng sẽ không bao giờ nếm trải lại nỗi đau sâu tận xương tủy, về sau mỗi một năm đều có thể ở bên anh, ở bên ba mẹ mình…Thậm chí nếu có thể, có đứa con của bọn họ thì đã mãn nguyện rồi, cả nhà sum họp.
Chỉ nguyện hàng năm như hôm nay, mỗi năm đều như thế này.
…
Đêm hôm nay chắc chắn dài, bên ngoài là tiếng bắn pháo hoa không dừng, kèm thêm tiếng thở dốc nặng nề của anh ở phía sau, cho đến hừng đông thân thể dây dưa với nhau vẫn chưa kết thúc.
Dung Tư Hàm uể oải đến nỗi không mắt mở ra được, cô vùi mặt trong gối, ngón tay thon dài níu tấm drap trải giường, cô nhỏ giọng thở hổn hển theo động tác của anh.
Phong Trác Luân quỳ gối phía sau cô, đang giữ mông cô, nhẹ nhàng ra vào, trong tầm mắt anh là toàn bộ đường cong thân thể đẹp nhất của cô, bờ mông đẹp vểnh lên, nửa người trên nằm sấp, nửa người dưới hơi nhếch lên, tùy ý anh dẫn dắt khống chế tất cả, mà việc cô cần làm là chấp nhận mọi thứ anh cho.
Anh luôn rất thích tư thế này, quả thật như cá gặp nước, Dung Tư Hàm cảm nhận được sự tra tấn từ tốn của anh, trong lòng ai oán thở dài một hơi.
Hôm nay căn bản không cảm thấy buồn ngủ rồi.
Hết đợt sóng này đến đợt sóng khác lướt qua… Cảm nhận được cô đột nhiên co rút nhanh, dường như muốn lên đỉnh một lần, anh thấp giọng cười bỗng nhiên rút ra khỏi người cô, lúc này anh cúi người xuống, hai tay xoa nắn bờ ngực phía trước trắng mềm đẹp đẽ của cô, vuốt ve thành thạo nhẹ nhàng, làn môi anh dán bên tai cô thấp giọng nói, “Là chê anh chưa đủ sức à? Sao lại không tập trung, hửm?”
Anh chưa từng nói lời ngọt ngào, Dung Tư Hàm vùi mặt càng sâu vào trong gối không muốn để ý tới anh, lại cảm giác anh thấp giọng cười, bờ môi lưu luyến từ vành tai cô hôn xuống cổ, rồi mút đầu vai tuyết trắng của cô để lại những dấu vết hồng nhạt.
“Hàm Hàm…cám ơn.” Khi anh mút đến chỗ lõm nơi thắt lưng của cô thì bỗng nhiên ngừng lại.
Cô căn bản đã bị anh hôn đến mơ màng, nhưng khi nghe thấy hai chữ kia thì tinh thần lập tức căng thẳng.
Hồi lâu sau, cô chống cổ tay nhổm dậy, quay đầu lại nhìn anh.
Anh đang cụp mắt, gần như thành kính hôn lên mỗi một tấc thân thể của cô, lúc này bờ môi anh đi tới chỗ tư mật nhất của cô, anh mở miệng ra nhẹ nhàng mút mát.
Một dòng điện từ chỗ kia lan tràn lên trên, Dung Tư Hàm lập tức đỏ mặt, cô cắn môi thở dốc, vội vàng muốn đẩy anh ra, ai ngờ hai tay anh giữ chặt hông cô, môi lưỡi ân cần mút mát chỗ kia của cô từng chút một.
Khoái cảm như vậy thật sự là rất trí mạng, cô gần như không chịu đựng được, cô vô lực níu chặt tấm drap trải giường nhẹ giọng rên rỉ, theo mỗi một động tác của anh, càng ngày càng nhiều dòng nước ấm chảy ra, không thể khống chế từ giữa môi anh nhỏ xuống tấm drap trải giường.
Anh nghiêm túc vì cô phục tùng tất cả.
Lúc trước là cô làm tất cả vì anh, là cô cố gắng muốn anh kiên cường, dũng cảm đứng lên, là cô đau lòng bởi sự bi thương của anh, là cô muốn anh can đảm đối mặt với mọi thứ mà anh không dám đối mặt hơn bất cứ ai.
Cô là người phụ nữ của anh, hiện tại là người duy nhất trên đời này cam tâm tình nguyện vì anh.
Cao trào tới rất nhanh, thân thể cô lập tức mềm mại, tiếng thét chói tai bị cô vùi vào giữa gối, anh tươi cười mị hoặc ngẩng đầu từ chỗ kia của cô, điều chỉnh tốt tư thế, một lần nữa đẩy vào vật cực nóng cứng rắn của mình.
Mạnh mẽ ra vào rất nhanh, không thong thả nữa mà dùng sức chiếm giữ, tư thế phía sau đi vào nơi sâu nhất, anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang bị mình vây hãm, đem mình đẩy mạnh tới chỗ sâu nhất chiếm giữ chặt chẽ.
Sức mạnh càng lúc càng lớn, âm thanh phát ra giữa cơ thể và chất lỏng dính nhầy càng rõ ràng hơn. Dung Tư Hàm cảm thấy hình như cơ thể mình bị nứt toạc bởi động tác của anh, cô cảm giác được anh ít khi rời khỏi, kéo hai chân của cô mở rộng hơn, nắm bắp đùi của cô đẩy mình tiến vào trong với khoảng cách ngắn.
Lỗ chân lông giống như giãn nở bởi xúc cảm xâm nhập căng trướng kia, cô rốt cục không nhịn được khóc nấc lên, cắn mu bàn tay thít chặt cơ thể, nhưng không mở miệng cầu xin anh.
Lúc này Phong Trác Luân ôm cô từ trên giường, nghiêng mặt cô rồi cắn môi cô, cuối cùng dốc sức ra vào vài cái nuốt lấy tiếng thét chói tai của cô, anh ôm chặt hông cô, đem tất cả của mình đưa vào trong cơ thể cô.
Sau khi làm xong toàn thân mất sức, cô mặc anh ôm nằm ngã trên giường thấm mồ hôi bẩn, chẳng muốn nói câu nào, anh xoa nhẹ lưng cô, thỉnh thoảng hôn nhẹ lên mặt cô, vẻ mặt hết sức dịu dàng.
Dung Tư Hàm đã sắp buồn ngủ, lúc này bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cô nhẹ giọng nói: “Ngày mai đi mua thuốc.”
Tay anh đang vỗ lưng cô chợt dừng lại, lười nhác nói: “Không tốt cho sức khỏe, em đừng uống.”
Cô dụi mắt, đưa tay nhéo dưới ngực anh một cái: “Hai ngày này của em…không an toàn.”
Anh ừ một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ.”
“Ừ…?” Dung Tư Hàm trò chuyện với anh ngược lại không buồn ngủ, từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, cô nhìn mắt anh nói, “Lỡ như có… thì làm sao.”
“Anh sẽ không chạy đâu.” Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cô trêu chọc, “Muốn cho anh làm ba hả? Mẹ đứa nhỏ?”
Sắc mặt anh sung sướng, dáng vẻ ăn no đủ nhàn nhã, cô liếc anh một cái, ngẫm lại chắc là cũng không nhất định trúng thưởng, cô vùi vào lòng anh lần nữa nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Ban đêm ánh trăng rọi vào trong phòng, nhưng anh vẫn chưa ngủ, xoa tóc cô một chút, đôi mắt càng như vòng xoáy của anh dần dần mang theo chút phức tạp.
**
Mấy ngày Tết âm lịch thời tiết thật tốt, Lý Lị và Dung Thành hiếm khi được mấy ngày nghỉ Tết thuộc về mình không cần đi xã giao trong cục, ông bà còn xin nghỉ thêm vài ngày một lòng ở nhà cùng hai đứa nhỏ, cũng không đi ra bên ngoài, mỗi ngày người một nhà nấu cơm dùng bữa, xem tivi nói chuyện phiếm.
Hiện nay việc nấu ăn trong nhà cơ bản là phân chia cách ngày, Dung Thành và Dung Tư Hàm phụ trách một ngày, Lý Lị và Phong Trác Luân phụ trách một ngày.
Hôm nay tới phiên Phong Trác Luân và Lý Lị nấu bữa trưa, lúc ăn cơm có món sườn xào chua ngọt mà Dung Thành thích nhất, không biết chủ tịch tham gia bao nhiêu buổi tiệc mà ăn rất nhanh, gần như tiêu diệt nửa bàn, vừa ăn vừa cười tít mắt khen, “Tay nghề này thật là tuyệt vời.”
Lý Lị hừ một tiếng, đẩy mắt kính không nhanh không chậm nói: “Đó là đương nhiên, còn ngon hơn bữa trưa do ông và Hàm Hàm hợp tác nấu nhiều, tài nấu ăn của Tiểu Phong mới là nấu ăn, Hàm Hàm về điểm này khoa chân múa tay…chỉ là mèo què ba chân.”
Phong Trác Luân cười, ánh mắt nhẹ nhàng liếc sang Dung Tư Hàm.
Người nào đó hai ngày nay cùng mẹ vợ tương lai chung sống hòa thuận, cũng bắt đầu bắt kịp tài ăn nói của mình, Lý Lị ngoài lạnh trong nóng, bình thường các bà mẹ thiên về thích con trai, ở nhà có thằng bé cao lớn đẹp trai như vậy, quan tâm hiểu chuyện giúp đỡ, nhất định bà sẽ cảm động.
Dung Tư Hàm liếc mắt xem thường, hừ lạnh nói: “Nhìn xem khuỷu tay xoay ra bên ngoài rồi kìa, mới mấy ngày thôi.”
“Hàm Hàm, đã vào cửa là người một nhà, mẹ con cho dù thiên vị cũng là bình thường, khác tính hút nhau, tình huống rất bình thường.” Dung Thành vui vẻ cười hớn hở.
“Ăn cơm nào.” Lý Lị gõ nhẹ chiếc đũa, mắt nhìn chằm chằm chồng mình lộ vẻ cảnh cáo.
Phong Trác Luân nhìn vẻ dịu dàng trên gương mặt Phó Trưởng phòng Lý, trong lòng càng thêm chua xót mấy phần.
Anh phải có bao nhiêu may mắn mới gặp được cô gái như Dung Tư Hàm, còn may mắn hơn khi ba mẹ của cô thấu tình đạt lý, tốt bụng dàn xếp chu đáo.
Mất đi không có cách nào lấy lại, những gì anh từng lỡ mất và làm sai, sau này anh nguyện ý bù lại.
“Mẹ Hàm Hàm, cháu giúp bác đi lấy thêm cơm.” Lúc này anh đặt đũa xuống, đưa tay nhận cái chén trong tay Lý Lị.
“Lấy một phần ba là được rồi, chừa lại chút cho cháu đi.” Vẻ mặt Lý Lị bình tĩnh dặn dò, trong lời nói lại ân cần, “Bản thân cháu cũng nên ăn thêm, xem cháu gầy như vậy, con trai không thể gầy quá.”
Dung Tư Hàm đang gắp đồ ăn nhìn cảnh này, đối diện với ánh mắt Dung Thành, ba và con gái hai người nhìn nhau cười.
Phong Trác Luân đi đến phòng bếp lấy cơm, chuông cửa đột nhiên vang lên, Lý Lị đặt đũa xuống đứng dậy đi mở cửa, khi nhìn thấy người tới thì ngẩn ra, kinh ngạc nói, “Tiểu Thẩm?”
Dung Tư Hàm nghe hai chữ cũng ngẩn ra, đặt đũa xuống đi về phía cửa.
Trong tay Thẩm Chấn Thiên xách theo cặp hồ sơ, đi theo bên cạnh anh ta là hai trợ lý ở Sở Tư pháp, Thẩm Chấn Thiên khoác chiếc áo khoác màu xám đậm mang vẻ gió bụi mệt mỏi, trên sắc mặt nghiêm nghị còn mang theo chút uể oải rõ ràng.
Tình huống như vậy, tất nhiên là xảy ra điều gì rồi.
Hơn nữa có liên quan với cô…hoặc là với Phong Trác Luân.
“Anh Thiên.” Cô gấp gáp bước lên mở cửa rộng ra, “Mọi người vào trong đi.”
Thẩm Chấn Thiên gật đầu, cùng hai đồng nghiệp khác đều cởi giày đi vào, Dung Tư Hàm nhìn sang Lý Lị cho bà ánh mắt ý bảo để cô xử lý, rồi mời ba người bọn họ vào phòng sách.
Thẩm Chấn Thiên đặt cặp hồ sơ trên bàn trong phòng sách, xoay người nói với Dung Tư Hàm: “Tôi xin lỗi, bởi vì thời gian thật sự gấp gáp, cho nên đến nhà thăm hỏi lần nữa, quấy rầy em và hai bác ăn Tết.”
Cô lắc đầu: “Không sao ạ, xảy ra chuyện gì ư?”
Ánh mắt anh ta trầm tĩnh nhìn cô một lúc, vươn tay ra hiệu hai trợ lý bên cạnh lấy tư liệu trong túi đưa cho anh ta.
“Buổi chiều ngày hôm qua có một người thông qua cách nào đó liên lạc với tôi, đưa cho tôi một ít tư liệu và thông tin, hơn nữa không đòi hỏi báo đáp, cô ấy từ chối tiết lộ thông tin cá nhân của mình, chỉ cho tôi biết có thể nói lại chuyện này với em và…Phong tiên sinh.” Thẩm Chấn Thiên nói tiếng Quảng Đông, câu chữ lưu loát, “Vậy nên tôi trực tiếp đến nhà em, bởi vì chuyện này nếu thật sự lập án điều tra thì sẽ liên lụy toàn bộ tầng lớp ở Hồng Kông, sau khi đưa ra ánh sáng sẽ căn bản không thể dọn dẹp.”
Dung Tư Hàm nghe xong lời anh ta nói, trong lòng càng nặng nề, cô nhận tư liệu trong tay anh ta, mở ra trang đầu tiên bắt đầu xem.
Cô càng xem càng thấy giật mình, tay cầm trang giấy hơi run, sắc mặt gần như trắng bệch.
Dòng chữ trên trang giấy liệt kê rõ ràng mọi chuyện của nhà họ La không muốn người khác biết: La Khúc Hách ở nước Pháp nhốt một cô gái trẻ trái phép, sử dụng nhiều thủ đoạn ép buộc bạo lực, hơn nữa bắt cô gái mười lăm tuổi sinh con; La Hào Quý cấu kết với nhiều ngôi sao điện ảnh, hơn nữa từng ở khách sạn ép buộc nữ nhân viên trẻ nào đó uống thuốc kích thích quá liều dẫn đến tử vong, cũng thông qua thủ đoạn nào đó ém nhẹm tin tức.
Ngôi sao điện ảnh…nữ nhân viên trẻ tuổi.
“Em từng qua lại với La Khúc Hách, là nhân chứng trực tiếp, mà Phong tiên sinh…theo như lời khai của người kia là con ruột của La Hào Quý, hai người không thoát khỏi liên quan tới nhà họ La, phải trở về Hồng Kông.” ——
Truyện khác cùng thể loại
69 chương
11 chương
41 chương
234 chương
17 chương
158 chương
41 chương
14 chương