Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 726 : Công Tào Miện Hạ.

Theo tiếng thét dài của Lâm Bách Xuyên, một khe hở hùng vĩ bỗng nứt ra trong không gian ở độ cao khoảng mười thước trên đầu hắn. Chỉ trong nháy mắt, một thân ảnh khổng lồ màu xanh đã vọt ra từ đó kèm theo những tràng tiếng xé gió ầm ì mà dừng trước mặt Lâm Bách Xuyên. Đó là một đầu Thanh Long hình thể cực lớn, cũng không phải là kiểu Phỉ Thúy Tích Long Vương mà trước kia Cơ Động thấy Trần Long Ngạo cưỡi mà chân chính là một Cự Long hàng thật giá thật còn nguyên tem kiểm duyệt, thành viên của Thanh Long tộc. Bởi vì Thanh Long Vương chính là một trong các Thiên Can thần thú cho nên địa vị của Thanh Long tộc cũng lên như diều gặp gió, chỉ cần là Thanh Long tộc có được dương thuộc tính thì đều vô cùng được tôn trọng trong long tộc, thậm chí mơ hồ còn có có địa vị sánh ngang cùng Kim Cương Long tộc. Lâm Bách Xuyên có thể có được một đầu Thanh Long để làm tọa kỵ có thể nói phần lớn cũng nhờ hắn là tộc trưởng đương nhiệm của Lâm gia. Lâm Bách Xuyên phóng người lên và hạ xuống trên cổ Thanh Long, nhân long hợp nhất khiến khí thế của hắn lập tức tăng mạnh, Giáp Mộc dương miện tám mươi tám cấp màu trắng xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Thanh Long cùng hắn tâm ý tương thông, chỉ trong nháy mắt đã phóng vào không trung. Từng đạo thanh sắc quang mang từ trong tay Lâm Bách Xuyên lũ lượt phát ra, hướng tới trên thân Thanh Điểu để trợ giúp thê tử ổn định thương thế của Thanh Điểu. Lúc này năng lực trị liệu của Âm dương song mộc thuộc tính cũng phải toàn lực phát huy mới có thể bảo đảm cho Thanh Điểu có thể chầm chậm bay hạ xuống mặt đất. Lúc này, Lâm Bách Xuyên và Lâm Loan đều cảm giác được rõ ràng một chiêu công kích bằng đuôi của Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã làm Thanh Diểu bị thương nặng, không chỉ có xương cánh bị dập nát mà ngay cả nội tạng cũng có không ít vết nứt vỡ. Thương thế như vậy nếu muốn lành lại hoàn toàn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, thậm chí nếu không trị liệu sớm còn có thể chết. Ánh mắt Lâm Bách Xuyên mang theo vài nét phức tạp nhìn Cơ Động đứng trong diễn võ trường, lúc này Đại Diễn Thánh Hỏa Long đã quay lại bên cạnh Cơ Động, thân hình khổng lồ xoay quanh sau lưng Cơ Động, cửu trảo cắm xuống đất, hai cái đầu rồng hùng vĩ ngạo nghễ vươn cao, có nó làm nền khiến hình ảnh của Cơ Động lúc này nhìn qua cũng đã không còn lẻ loi như trước nữa rồi. - Các hạ đã hạ thủ lưu tình, đa tạ. Nhưng trận chiến này giữa chúng ta nhất định phải tiếp tục. Khi nói ra những lời này, trên mặt Lâm Bách Xuyên cũng toát ra vài phần xấu hổ, tình thế bất đắc dĩ khiến hắn quả thật đã chuẩn bị cùng thê tử liên thủ để đối phó với Cơ Động. Với tư cách là người đứng đầu của Đông Mộc đế quốc, nếu bọn hắn không đánh mà cứ thế quay đi thì sau này Lâm gia của hắn cũng chả còn mặt mũi nào mà làm chủ Đông Mộc đế quốc nữa. Chuyện tới nước này đã không còn đơn giản là vấn đề hôn sự của Trần Tư Tuyền cùng Lâm Thiên Vũ, mà đã liên lụy đến thể diện của toàn gia tộc hắn, vậy nên cho dù biết rõ đánh không lại thì hắn cũng không thể không đánh được. Khi Lâm Bách Xuyên nói chuyện với Cơ Động thì Thanh Long bên dưới hắn tự nhiên cũng thấy được Đại Diễn Thánh Hỏa Long. Cái đầu trắng của Mao Đài đang chăm chú nhìn theo Thanh Điểu từ không trung chậm rãi hạ xuống, thấy Thanh Long nhìn về phía mình, nó liền gầm nhẹ một tiếng, một cỗ khí tức đặc thù từ trên thân nó tỏa tràn ra. Thân thể Thanh Long run lên, tu vi của nó mới có cửu giai nên không thể mở miệng nói chuyện. Nó đột nhiên trong nháy mắt tăng tốc đáp xuống mặt đất, thân thể khổng lồ chấn động đem Lâm Bách Xuyên trên lưng hất văng lên, rồi phát ra một tiếng ngâm trầm thấp. Biến cố đột ngột này khiến Lâm Bách Xuyên lắp bắp kinh hãi: - Long huynh, ngươi...! "Rống ——" Thanh Long lại hướng về phía hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, người khác nghe không hiểu Thanh Long đang nói cái gì nhưng Lâm Bách Xuyên vốn có khế ước tồn tại nên tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của Thanh Long lúc này, nhất thời thất thanh nói: - Long huynh, ngươi nói gì? Đây là hoàng tộc của Long Tộc các ngươi sao, ngươi không thể đối địch với nó? Thanh Long hướng Lâm Bách Xuyên gật gật đầu tựa như có chút áy náy, sau đó xoay người cung kính hướng tới Đại Diễn Thánh Hỏa Long gật gật đầu, chi sau đột nhiên phát lực, sải hai cánh bay lên trời, trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu. Một tia chiến ý mà Lâm Bách Xuyên vốn vất vả bỏ qua thể diện để lấy ra cũng theo Thanh Long rời đi mà biến mất không còn sót lại chút gì, trong lúc nhất thời mặt cắt không còn một hột máu. Thanh Điểu trọng thương, Thanh Long rời đi, giờ chỉ dựa vào hai vợ chồng hắn có thể đánh thắng người trẻ tuổi trước mắt kia sao? Lúc này, trong lòng hắn đã không còn tới nửa điểm tự tin, ánh mắt nhìn về phía Cơ Động cũng bắt đầu trở nên ảm đạm. - Tiền bối còn muốn đánh tiếp hay không đây? Cơ Động thản nhiên hỏi, nếu dựa theo tính tình của hắn khi trước thì lúc này nhất định sẽ không để cho Đại Diễn Thánh Hỏa Long ra tay, mà chính bản thân hắn sẽ lấy một địch hai. Nhưng tình huống trước mắt lại không đơn giản, Cơ Động giờ là đang giúp Trần Tư Tuyền từ hôn nên hiển nhiên bên mình không đúng trước, bởi vậy tự nhiên hắn hi vọng trận chiến này dừng ở đây, không cần tiếp tục phát triển nữa. Nếu cứ tiếp tục căng thẳng như vậy, ai cũng không có lợi, đây mới chính là lý do nãy giờ hắn vẫn không có hạ thủ tàn nhẫn. Thanh Điểu đã hạ xuống đất, Lâm Loan thả người xuống đi tới bên cạnh trượng phu, thắm thiết nhìn Lâm Bách Xuyên, đã rất lâu rồi nàng chưa thấy trượng phu của mình có vẻ mặt không còn tới nửa hạt máu như bây giờ. Nàng biết, trong lòng trượng phu đang thừa nhận sự dày vò kịch liệt. - Bách Xuyên, chúng ta...! Lâm Loan vốn đang muốn nói cái gì thì lại bị Lâm Bách Xuyên cắt ngang. - Loan muội, nàng có sợ chết không? Lâm Bách Xuyên chăm chú nhìn thê tử, trong mắt lộ ra tình cảm sâu đậm. Lâm Loan nao nao, ngay sau đó liền lắc lắc đầu: - Nếu như có thể chết cùng một chỗ chàng, ta không sợ. Lâm Bách Xuyên cười ha hả: - Tốt lắm, Lâm Bách Xuyên ta đời này có được thê tử như thế, còn gì luyến tiếc nữa đây. Kẻ làm gia chủ như ta đây nếu như đã không thể giữ gìn quang vinh của gia tộc, vậy cũng nên vì gia tộc mà vứt lại cái mạng trên chiến trường mới đúng. Trừ điều kiện đó ra thì không còn chuyện gì để bàn bạc nữa rồi. Hãy để vợ chồng chúng ta liên thủ đánh một trận với vị bạo quân này đi. Nhìn thấy bộ dạng của Lâm Bách Xuyên, Cơ Động không khỏi khẽ nhíu mày, hắn sao có thể không nhận ra lúc này Lâm Bách Xuyên đã quyết tử rồi chứ? Đối thủ như vậy không thể nghi ngờ là sẽ có thể bộc phát ra thực lực cực mạnh. Mà vốn Cơ Động cũng không muốn giết chết bọn họ. Lâm Loan đưa tay nắm chặt tay trượng phu, hai vợ chồng đối mắt nhìn nhau, thần sắc vốn căng thẳng không ngờ lại bình thản lại, mỉm cười đối mặt với nhau. Tựa hồ cục diện trước mắt đối với bọn họ mà nói đã không còn trọng yếu, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ thì bọn họ không còn e ngại bất cứ điều gì nữa. - Cha…, mẹ… Lâm Thiên Vũ theo đà đâm lý thoát ra này, nhào đến bên cạnh cha mẹ, trong lúc nhất thời trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn: - Thực xin lỗi cha mẹ, đều là do chuyện của con mới khiến cho gia tộc gặp phải khốn cảnh như thế này. Để cho nhi tử cùng cha mẹ tới đánh một trận này đi. Dù có chết, người một nhà chúng ta cũng có thể chết bên cạnh nhau. Lâm Bách Xuyên cười ha hả, vỗ vỗ bả vai nhi tử: - Tốt, không hổ là con trai Lâm Bách Xuyên ta, đã vậy chúng ta liền đồng loạt ra tay. Vừa nói, một nhà ba người bọn họ đã bắt đầu ngang nhiên hướng về phía Cơ Động đi tới. Trần Hiểu Phong đang đứng ở phía sau quan sát cuộc chiến cũng không có ý ngăn cản, trên mặt ngược lại toát ra vài phần quái dị. Cái kiểu bộ dạng thấy chết không sờn của ba người Lâm gia nhìn qua thì quá cảm động đi mất, nhưng đối phương chỉ có một người thôi mà! Đây vốn cũng không phải là một trận chiến đấu công bình. Việc vợ chồng Lâm Bách Xuyên sở dĩ có thể không chút hổ thẹn liên thủ cũng rõ ràng chứng minh ra một vấn đề, đó là bọn họ đã coi Cơ Động vượt xa bản thân họ. Vượt xa đỉnh cấp Bát quan Ma sư có ý nghĩa thế nào đây? Là Chí Tôn! Thanh niên mới chỉ có hai mươi mấy tuổi này thật sự đã có thực lực có thể sánh cùng với Chí Tôn cường giả sao? Đột nhiên một thanh âm vang lên: - Đủ rồi, các ngươi còn ngại chưa đủ dọa người hay sao? Thanh âm này tựa như vang lên từ khắp bốn phương tám hướng, nương theo âm thanh vang lên thì tựa hồ cả Đông Mộc hoàng cung cũng run rẩy theo. Xa xa, một đạo thanh quang từ trên trời giáng xuống, vừa lúc dừng ở trước ba người một nhà Lâm Bách Xuyên. Ngay sau đó, lại một đạo quang mang màu xanh sẫm mới hạ xuống theo, dừng ở bên cạnh thanh quang nọ. Ánh mắt luôn luôn bình tĩnh của Cơ Động chợt ngưng tụ, không còn nhẹ nhàng tùy ý như lúc trước. Hai đạo thân ảnh xuất hiện này khiến không chỉ có Cơ Động trở nên nghiêm trọng lên mà mà cả nhà Lâm Bách Xuyên cũng nhất thời quỳ rạp xuống đất, thậm chí ngay cả thanh âm của Lâm Bách Xuyên cũng có chút run rẩy: "Ông nội." Đạo thanh quang vừa hạ xuống đã dần hiện bóng hình, người này thân cao chừng hơn hai thước, tứ chi thon dài thô ráp, một đầu tóc dài màu xanh nhìn qua rối bù tựa như tổ chim. Lúc này, hắn đang quay mắt về phía Cơ Động, ngay cả nhìn cũng không nhìn Lâm Bách Xuyên phía sau tới nửa cái liếc mắt: - Ta nào dám nhận thứ tôn tử dọa người như ngươi chứ. Mang theo lão bà và nhi tử của ngươi cút qua một bên. Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn là gia chủ Lâm gia. - Dạ, ông nội. Lâm Bách Xuyên thậm chí tới nửa câu giải thích cũng không dám thốt ra, hai tay chia ra kéo Lâm Loan cùng Lâm Thiên Vũ bước nhanh sang một bên. Đứng bên cạnh lão giả tóc xanh nọ lại là một bà lão tóc dài màu lục chỉnh tề hơn hẳn, nếu nhìn từ phía sau hẳn sẽ không có ai đoán nổi tuổi của bà. Đáng tiếc, năm tháng không buông tha người, những nếp nhăn trên mặt chính là những bằng chứng của năm tháng để lại. - Đây là hai vị lão tổ tông Lâm gia, Lâm Nhất Lỗi cùng Lâm thanh. Họ mới chính là trụ cột của Đông Mộc đế quốc chúng ta. - Trần Hiểu Phong bái kiến hai vị Miện hạ. Trong khi Trần Tư Tuyền giải thích cho Cơ Động thì đồng thời Trần Hiểu Phong cũng mang theo bộ hạ bước nhanh tới, hướng về phía hai vợ chồng Lâm Nhất Lỗi cung kính hành lễ. - Ta nhận không nổi cái lễ lớn như vậy của bệ hạ, sự tình ta cũng đã nghe hết. Hôn sự của Tư Tuyền cùng thằng nhóc Thiên Vũ tới đây là dừng. Lâm gia ta tuyệt sẽ không ép buộc. Trong giọng nói của Lâm Nhất Lỗi cực kỳ quyết liệt, căn bản không có lưu lại nửa phần lùi bước. - Miện hạ, ngài...! Trong lòng Trần Hiểu Phong hết sức khẩn trương, vốn còn muốn nói thêm cái gì thì lại bị Lâm Nhất Lỗi nâng tay ngăn lại. - Bệ hạ không cần nhiều lời, hết thảy chờ ta đem chuyện trước mắt xử lý xong rồi nói sau. Nói đoạn, ánh mắt sắc bén liền chuyển dời đến trên người Cơ Động, bén nhọn tựa hai đạo lợi kiếm phảng phất như muốn đem Cơ Động đâm thủng. - Cướp dâu của Lâm gia ta! Tiểu tử, ngươi là người thứ nhất. Lâm Nhất Lỗi lạnh lùng nói. Cơ Động lạnh lùng đáp trả: - Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng. Điểm này nếu tiền bối không hiểu, vãn bối có thể dạy ngài. Đối với lão cường giả Chí Tôn trước mắt này, rõ ràng hắn đang dùng lời lẽ cay độc đối với mình, Cơ Động cũng không có hảo cảm chút nào. - Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng, lại dám khiêu khích lão phu. Tốt, tốt lắm. Hôm nay cho dù là huynh muội Âm Triêu Dương cùng vợ chồng Cơ Trường Tín đến đây cũng không thể nào cứu nổi ngươi rồi. Thanh âm Lâm Nhất Lỗi càng ngày càng lạnh, quang mang quanh thân thể thậm chí đang không ngừng vặn vẹo lại, người khác căn bản không thể nhìn rõ bộ dạng hắn lúc này. Lúc trước bất luận nói thế nào, vợ chồng Lâm Bách Xuyên mặc dù đối với Cơ Động cực kỳ bất mãn nhưng ít nhất còn không có giở giọng cay độc nói chuyện, trong lòng Cơ Động lại cũng có chút áy náy, cho nên mới khoan dung với họ. Lúc này đối mặt với Lâm Nhất Lỗi nổi giận quát mắng, trong lòng Cơ Động ngược lại rất bình tĩnh, hắn thà rằng đối mặt với đối thủ như vậy để có thể phóng tay chiến đấu. Bất luận thực lực đối phương có cường đại đến cỡ nào thì ít nhất mình cũng có thể toàn lực ra tay đánh một trận thoái mái. Cơ Động lạnh lùng nói: - Ngươi sẽ không sợ bị gió lùa viêm họng sao? Nếu sư tổ, ông cố ta có ở đây, ngươi dám nói như vậy sao? Đánh trẻ con, người lớn đi ra, đánh người lớn, lão già lại đi ra tiếp. Xin hỏi, ngươi còn có ba ba, ông nội không hả? Nếu có thì làm ơn kêu ra một lượt đi thôi. Xa luân chiến cùng quần ẩu cũng chả khác gì nhau. Ỷ lớn hiếp nhỏ xem ra chính là truyền thống Lâm gia các ngươi rồi. Nghe Cơ Động nói, Lâm Nhất Lỗi không khỏi nổi giận, sải bước bước tới. Cả diễn võ trường đều theo từng bước chân hắn hạ xuống mà run rẩy, cả người hắn tựa như tia chớp lao thẳng đến Cơ Động. - Lão phu liền ỷ lớn hiếp nhỏ, trước hết đập chết thằng con hoang không biết trời cao đất dầy ngươi rồi nói sau. Hai chữ con hoang vừa thốt ra, sắc mặt Cơ Động rốt cục thay đổi, một tầng sương lạnh đã vô hình bao phủ, sát khí đậm đặc không hề giữ lại phóng thích tỏa ra. Cả đời, hắn kế thừa khối thân thể này vốn là con tư sinh, một tiếng nhục mạ này của Lâm Nhất Lỗi nhất thời khiến Cơ Động lửa giận bay vọt. Hai mắt đột ngột trừng to, ngân quang chói mắt từ trong đôi mắt xạ ra như điện. Đối mặt đồng cấp cực hạn ma lực cửu quan Ma Sư, thuộc tính áp chế đã không phát ra nổi hiệu quả gì, nhưng Cơ Động còn có tinh thần áp chế không thua gì cường giả Thánh cấp. Vợ chồng Lâm Nhất Lỗi cùng Lâm Thanh kỳ thật đã sớm nghe được động tĩnh bên này, chẳng qua lấy thân phận của bọn họ tự nhiên sẽ không thể hở một tí là ra mặt rồi. Sau đó khi cảm nhận được biến hóa ở diễn võ trường bên này thì vợ chồng Lâm Nhất Lỗi mới ở kinh sợ chạy lại. Kỳ thật, Lâm Nhất Lỗi tuyệt không phải cái loại nóng nảy dễ giận giống như biểu hiện vừa rồi, hắn làm như vậy hoàn toàn là cố ý. Giống như Cơ Động nói khi nãy, lấy thân phận địa vị của hắn đi gây khó dễ với một cái tiểu bối hiển nhiên là cực kỳ mất mặt. Hắn tỏ vẻ nổi giận để sau này có thể dễ dàng giải thích là xung động nhất thời. Bởi vậy, khi nghe Cơ Động châm chọc, hắn không dám cho Cơ Động có thời gian nói chuyện thêm, trực tiếp phát động công kích. Lâm gia ở trong hoàng cung chịu sự nhục nhã như vậy, ngay cả gia chủ cũng suýt nữa bị đánh chết, nên cho dù là đắc tội bốn vị cường giả Chí Tôn kia hắn cũng đành phải làm vậy. Nếu hôm nay không đem Cơ Động lưu lại, sau này Lâm gia ở Đông Mộc đế quốc cũng khỏi phải lăn lộn làm gì nữa cho nó mệt đi. Lâm Thiên Vũ đã không cưới nổi Trần Tư Tuyền, cũng tuyệt không thể để cho Cơ Động cưới nàng. Bởi vậy, trong lồng ngực Lâm Nhất Lỗi sớm đã tràn ngập sát khí. Từ lúc hắn xuất hiện cũng đã quyết định sẽ không tiếc hết thảy đại giới đánh chết Cơ Động. Tinh thần áp chế thình lình đánh tới khiến tinh thần Lâm Nhất Lỗi hốt hoảng một lát, nhưng dù sao hắn cũng là Chí Tôn cường giả nên lập tức liền phản ứng lại, đem tinh thần lực của mình hoàn toàn súc tích lại, làm vậy mặc dù công kích sẽ không có lợi nhưng lại có thể đem hiệu quả chiêu tinh thần áp chế của Cơ Động xuống đến mức thấp nhất. Tinh thần lực thật mạnh, trong lòng Lâm Nhất Lỗi âm thầm nghiêm túc, tinh thần lực áp chế không chỉ biểu hiện về mặt ảnh hưởng tới ý chí chiến đấu của đối thủ mà đồng thời cũng có thể ở dùng để dò xét hướng hành động của đối phương hòng chiếm tiên cơ. Lúc này Lâm Nhất Lỗi liền có một loại cảm giác tựa như chính mình hoàn toàn bị xem thấu. Bạch quang chói mắt ngưng tụ thành hình trên đỉnh đầu Lâm Nhất Lỗi, điều khiến Cơ Động sinh lòng cảnh giác chính là từ Âm Dương Miện này có thể thấy ma lực của đối phương cũng cao tới chín mươi sáu cấp, tương đương với cảnh giới của Chu bé nhỏ. Cái này đủ để khiến Cơ Động sinh ra cảnh giác. -o0o-