Tửu Thần (Âm Dương Miện)
Chương 664 : Chiến thắng - Song hỏa lập uy.
Ngay sau đó, khối băng màu đen to lớn ấy hầu như bị nghiền nát và vỡ tan thành trăm ngàn khối nhỏ vụn, rồi mới cùng thân thể Cúc Hoa Trư va chạm với nhau.
Không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra, nhưng chỉ trong một khắc, cơ thể xanh biếc của Cúc Hoa Trư dường như đã bị đông cứng lại. Nó hóa thành một khối băng màu xanh pha lẫn sắc đen từ trên không trung rơi xuống mặt đất. Một mảng màu đen trong nháy mắt lan tràn khắp mặt đất, những nơi mà nó đi qua đều hoàn toàn biến thành khô cằn, mục nát.
Mà lúc này, Ngũ Hành Âm Dương Giới cũng hoàn toàn tan biến. Ở phía sau, nhóm Thiên Can thánh đồ cơ hồ chẳng còn phân biệt được ai trước ai sau nữa. Tất cả đều ngồi thừ ra đó với khuôn mặt tái nhợt, bọn họ thật sự cạn kiệt hết ma lực rồi. Ám Viêm Ma Vương lúc này cũng tan biến tựa như là mây khói. Thân thể Cơ Động mặc nhiên cũng quay về hình dạng ban đầu.
Tuy hỏa diễm màu đen biến mất, nhưng sắc vàng vẫn còn tồn tại. Lúc này bầu trời đã sáng trở lại. Ám Nguyệt đã biến mất nhưng mặt trời trên không trung dường như lại lớn hơn nhiều so với bình thường. Thân hình Cơ Động hiện ra, đồng thời tay phải của hắn nâng lên, hỏa diễm vàng rực dâng tràn lên cao hơn trăm thước trong không trung. Hỗn Độn Châu trong tay trái đã lặng lẽ chuyển sang bàn tay phải tự lúc nào.
Hắn thản nhiên nhìn về phía Chu Tiểu Tiểu, vốn đang thộn mặt đứng đó, hữu quyền chợt đánh ra.
Một quyền này cũng không phải nhằm vào Chu Tiểu Tiểu, mà là hướng về phía không trung. Trong phút chốc, kim sắc hỏa diễm giống như một dải lụa vàng bay thẳng lên trời. Kim sắc hỏa diễm vốn đã cao hơn trăm thước, lúc này chớp mắt đã kéo dài đến cả ngàn thước. Cả không trung không những biến thành một màu vàng, hơn nữa trong hút tầm mắt, không gian cứ dập dờn như từng cơn sóng gợn, tựa như là trời đang thiêu đốt vậy.
Một quyền này Cơ Động cũng không có sử dụng kỹ năng nao. Hắn chẳng qua là đem Cực Hạn Dương Hỏa tích tụ trong cơ thể đánh ra mà thôi, tuy vậy nó cũng đã gây ra cảnh tượng quá ư là khủng bố. Từ đó có thể thấy uy lực của Cực Hạn Âm Hỏa do Đại U Diễm Băng phát ra lúc trước là mạnh đến cỡ nào. Ngay cả Thánh thú Cúc Hoa Trư cũng không thể may mắn thoát khỏi bị đông cứng.
Chu Tiểu Tiểu lúc này đã minh bạch ánh mắt Cơ Động nhìn mình là có ý gì, hắn dường như muốn cảnh báo rằng: Một đòn này, ngươi không thể nào chống đỡ được.
Đúng vậy, một kích này Chu Tiểu Tiểu tuyệt đối không đỡ được. Nếu chỉ đơn thuần là dùng kim sắc hỏa diễm công kích, có lẽ hắn còn có thể miễn cưỡng phòng ngự, nhưng chắc chắn sẽ hứng chịu thương tổn. Nhưng nếu Cơ Động dùng nguồn ma lực khổng lồ kia mà bạo phát ra một kỹ năng nào đó, thì ít nhất hắn cũng bị thương trầm trọng. Chỉ sợ ma lực chín mươi sáu cấp của hắn cũng chẳng là cái đinh gì. Hỏa vốn khắc Kim, Cơ Động sử dụng Cực Hạn Dương Hỏa chính là để đối phó với Cực Hạn Canh Kim của hắn.
Toàn bộ dao động của ma lực đều đã biến mất, khí tức cường thế trên người Cơ Động cũng đã không còn, sắc mặt của hắn lúc này so với nhóm Thiên can thánh đồ còn tái nhợt hơn. Thân thể hắn khẽ lay động, “oa” một tiếng phun ra một búng máu. Ngụm máu tươi kia vọt lên không trung liền bị kim hắc hỏa diễm thiêu đốt hầu như không còn. Thân thể hắn xiêu vẹo rồi ngồi phịch trên mặt đất.
Cơ Động không lập tức tiến hành điều tức tu luyện, mà lại hít vào từng ngụm, từng ngụm không khí rồi thở hổn hển... Có thể thấy rõ ràng thất khiếu của hắn đều đang rỉ máu, làn da cũng nhuộm máu đỏ tươi - đó là tơ máu theo lỗ chân lông mà chảy ra ngoài.
Ma lực của chín Thiên Can thánh đồ tập trung lại thật sự là quá cường đại, ngay cả Cơ Động thân thể vốn cực kỳ dẻo dai là thế, vậy mà “nửa mình dưới” của hắn suýt nữa cũng không chịu nổi. Vừa rồi sở dĩ hắn phải đem Cực Hạn Dương Hỏa phát ra, là vì hắn gần như không khống chế nổi nó, nếu không đem toàn bộ ma lực phát ra thì e rằng cơ thể hắn sẽ nổ tung.
Hỗn Độn Châu lẳng lặng trôi lơ lửng trước ngực Cơ Động rồi chậm rãi tan vào cơ thể. Sở dĩ hắn không lập tức tu luyện để khôi phục lực lượng, là vì kinh mạch của hắn vừa rồi đã bị ma lực điên cuồng trùng kích, nên thập phần yếu ớt. Nếu lúc này lại tiếp tục thúc dục ma lực, rất có thể sẽ dẫn đến thương tổn cho bản thân mà không cách nào vãn hồi được.
Tuy rằng bộ dạng Cơ Động lúc này có phần thảm thiết, nhưng có thể thông qua hai kích vừa rồi, cùng với việc tiếp nhận sự trùng kích của ma lực, kinh mạch của hắn lại được mạnh mẽ mở rộng. Chỉ cần dựa vào Long Huyết cùng Phượng Vũ Long Xà là có thể mạnh mẽ phục hồi năng lực. Một khi thân thể hắn hoàn toàn khôi phục, kinh mạch của hắn chẳng những sẽ trở nên cứng cỏi hơn, mà khả năng tiếp nhận ma lực cũng sẽ gia tăng gấp bội, đối với hắn sau này rất nhiều hữu dụng.
Điều Cơ Động muốn làm lúc này chính là dựa vào Hỗn Độn Châu để chầm chậm, ân cần bồi dưỡng thân thể mình, lợi dụng sức sáng tạo của Hỗn Độn Châu trợ giúp thân thể dần dần hồi phục. Sau đó mới chậm rãi khôi phục ma lực.
Đúng lúc này, từ phía sau Cơ Động, Trần Tư Tuyền cố gắng gượng đứng dậy. Tuy rằng nàng cũng rất suy yếu, nhưng tình trạng của Cơ Động khiến cho nàng lòng đau như cắt. Nàng miễn cưỡng đi đến phía sau Cơ Động, đồng thời tháo Sinh Mệnh Chi Hạch từ trên cổ xuống đưa cho hắn. Phất Thụy lúc này cũng đã đi tới, lấy Sinh Mệnh Chi Nguyên mà lúc trước Cơ Động đưa cho hắn, trực tiếp rót cho Cơ Động nửa bình.
Sinh Mệnh khí tức nồng đậm nhất thời ào ạt tuôn ra, từ trên Sinh Mệnh Chi Hạch cũng tản mát ra một màu xanh biếc rực rỡ. Chúng bao trùm xung quanh thân thể Cơ Động, tương trợ cho hắn khôi phục. Hiện tại cái hắn cần chính là thời gian mà thôi, có được chí bảo của Sâm Yêu nhất tộc phụ trợ, thân thể hắn sau khi hồi phục sẽ không có bất kỳ di chứng nào.
Trần Tư Tuyền đứng trước mặt Cơ Động, sâu nơi khóe mắt đã long lanh ngấn lệ. Theo bản năng, Cơ Động ngẩng đầu nhìn về phía nàng, hiện tại tuy rằng hắn vẫn còn suy yếu, nhưng sau khi uống xong Sinh Mệnh Chi Nguyên, tinh thần hắn đã phấn chấn hơn.
- Ngươi là tên chết bầm!
Trần Tư tuyền đột nhiên xé khăn che mặt, quát lớn với hắn!
Cơ Động bị nàng mắng mà ngơ ngẩn tâm hồn, bởi vì từ lúc hắn biết Trần Tư Tuyền tới nay, nàng ta vẫn thủy chung là một người con gái rất đỗi nết na, thùy mị... Nàng luôn yên lặng đi theo bên cạnh hắn, ngoại trừ bộc lộ tình yêu với hắn, thì bộ dạng của nàng trong mắt Cơ Động lúc nào cũng hoàn mĩ, ngoan hiền. Giờ đây, nàng đột nhiên lại giận dữ như chỉ hận không tát được cho hắn mấy cái bạt tai! Khuôn mặt của nàng vốn đang tái nhợt nhưng vì phẫn nộ mà thoáng hiện một nét ửng hồng, trông lại càng hoa nhường nguyệt thẹn.
Cơ Động ngây dại ra một phần là do thái độ của Trần Tư Tuyền, bất luận giữa họ là quan hệ thầy - trò hay gì đi chăng nữa, thì trước đây nàng đều đã biểu hiện tình cảm ra hết rồi, cho nên bây giờ hắn mới không dám tin rằng những lời la mắng, tức giận vừa rồi là chính miệng của Trần Tư Tuyền thốt ra.
Trần Tư tuyền bởi vì tức giận mà bộ ngực phập phồng, hai ngọn núi căng tròn cứ không ngừng nhấp nhô chuyển động, cảnh tượng cực kỳ lay động lòng người.
- Ngươi có biết vừa rồi ngươi làm vậy là nguy hiểm thế nào không? Vạn nhất ngươi không chịu nổi ma lực của mọi người đồng thời công phá, có phải là ngươi bỏ mạng tại đây không? Đây chỉ là tỷ thí luận bàn mà thôi, cũng không phải sống chết với nhau, ngươi vì sao lại háo thắng như vậy? Ta không tin là ngươi không biết giới hạn của cơ thể mình?
Trần Tư Tuyền tựa hồ càng lúc càng phẫn nộ mà hét lên với Cơ Động.
Cơ Động nhíu mày nhưng không phản bác lại, bởi hắn biết Trần Tư Tuyền nói không sai. Vừa rồi nếu thân thể hắn không còn khả năng chống đỡ một phần nào đó, hoặc là chậm trễ phóng thích ma lực trong cơ thể, thì thân thể hắn đã bị nghiền nát, đi gặp ông bà ông vải mất rồi.
- Ngươi, ngươi...
Trần Tư Tuyền đã tức giận đến mức không nói thành lời. Không ai hiểu được nguy hiểm vừa rồi của Cơ Động bằng nàng, bởi nàng cùng Cơ Động có mối quan hệ linh hồn tương liên. Nàng hiểu rất rõ tình cảnh vừa rồi của Cơ Động, lúc hắn phóng xuất hoàn toàn Đại U Diễm Băng, những người khác chỉ là chấn động, chỉ riêng nàng là trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Bởi vì nàng hiểu rõ, Cơ Động lúc đó gần như không khống chế nổi Đại U Diễm Băng, một khi không thể thành công phóng thích ra ngoài, như vậy hắn cầm chắc cái chết. Chỉ cần nhìn Đại U Diễm Băng bị vỡ nát, là có thể nhìn ra được hắn vẫn chưa thể nắm giữ đầy đủ uy lực của Đại U Diễm Băng.
Cơ Động chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Trần Tư Tuyền vẫn còn giận dữ, hắn đưa tay lên vỗ vỗ bờ vai nàng, nhưng vẫn mặc nhiên không nói lời nào.
Đúng lúc này chợt vang lên tiếng “leng keng”, một đạo bích quang gần như chọc trời bắn thẳng lên cao. Đã nửa ngày trôi qua, Cúc Hoa Trư cuối cùng cũng thoát ra khỏi Đại U Diễm Băng. Nó dù sao cũng cùng cấp bậc với Ám Viêm Ma Vương, cho dù là Đại U Diễm Băng có trực tiếp đánh trúng nó, nó cũng không bị đánh chết, nhiều nhất là bị thương mà thôi. Đương nhiên điều này không đủ để ảnh hưởng đến thắng bại của cuộc tỷ thí, sở dĩ Cơ Động dùng Đại U Diễm Băng đối phó với nó, mục đích chính là khắc chế nó mà thôi. Chỉ cần chế trụ nó trước, sau đó đánh cho Chu Tiểu Tiểu tơi bời, như vậy cuộc tỷ thí này bọn hắn sẽ thắng.
- Ta biết vì sao hắn lại muốn giành thắng lợi.
Cúc Hoa Trư đưa ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Cơ Động.
Nó mặc dù không bị thương, nhưng từ Đại U Diễm Băng vùng vẫy đi ra cũng khiến nó bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi nếu Cơ Động tiếp tục bồi thêm một Siêu Tất Sát Kỹ của Hỏa Diễm Quân Vương, thì cho dù là nó cũng không thể tránh khỏi bị thương nặng.
Ánh mắt của Cơ Động, Trần Tư Tuyền và của mọi người đều rơi trên người của Cúc Hoa Trư.
Cúc Hoa Trư nhìn vào Cơ Động rồi trầm giọng nói:
- Tiểu cô nương này nói đúng một câu, đó là tiểu tử Cơ Động căn bản là không muốn sống. Vừa rồi trong lòng hắn đã có ý nghĩ liều chết, thực tế đúng là thấy chết không sờn. Hắn cố gắng vượt qua và tiếp nhận một lượng ma lực khổng lồ như vậy, là để cho mình có thể thi triển ra lực lượng của Ám Viêm Ma Vương. Nếu ta đoán không nhầm, Liệt Diễm chết đi đã khiến con tim hắn vỡ vụn, sống không tình yêu, nên hắn chỉ muốn mau chóng gia tăng thực lực của bản thân, để sớm trả thù cho Liệt Diễm. Một khi thù của Liệt Diễm đã được trả, hắn nhất định sẽ đi theo Liệt Diễm. Nếu Liệt Diễm còn sống thì vừa rồi hắn sẽ không hành động như vậy.
Nghe Cúc Hoa Trư nói vậy, thần sắc Cơ Động thoáng xuất hiện một ít biến hóa.
Sự phẫn nộ trong mắt Trần Tư Tuyền như băng tuyết dần tan rã. Nàng đứng nơi đó, ngơ ngác nhìn Cơ Động. Đột nhiên thân thể nàng nhoáng lên, như muốn ngã nhào trên mặt đất. Ma lực của nàng vốn đã cạn kiệt, nàng là người bị tiêu hao ma lực nhiều nhất trong nhóm Thánh đồ, do phải dung hợp linh hồn cùng Cơ Động. Tâm tình vốn đang tức giận, bây giờ lại nghe những lời Cúc Hoa Trư nói ra, trong lòng nàng ngổn ngang bao nhiêu là cảm xúc, mặc nhiên hôn mê bất tỉnh.
Cơ Động theo bản năng đưa hai tay đỡ lấy thân thể Trần Tư Tuyền, khe khẽ lắc đầu.
Phất Thụy nhích người đi đến, nhìn Trần Tư Tuyền đang nằm trong ngực Cơ Động, than nhẹ:
- Tiểu sư đệ, nàng ta là một cô nương tốt.
Cơ Động gật đầu:
- Đệ biết. Nhưng lòng đệ chỉ có mình Liệt Diễm!
Phất Thụy bỗng nhiên im bặt, đột nhiên hắn thấy có chút hổ thẹn, hắn vẫn cho rằng tình cảm của mình đối với Dạ Tâm đã là rất sâu nặng rồi. Nhưng lúc này hắn mới hiểu được, so với tên sự đệ cứng đầu này thì chính mình vẫn còn kém xa.
Cơ Động để Trần Tư Tuyền dựa vào một gốc đại thụ, sau đó hắn ngồi bên cạnh, yên lặng cảm thụ thân thể mình đang dần dần khôi phục dưới sự trợ giúp của Sinh Mệnh Chi Hạch và Sinh Mệnh Chi Nguyên.
Chu Tiểu Tiểu có phần suy sụp ngồi ở một bên, thì thào tự nhủ:
- Xem ra ta thật sự đã già rồi, thế giới này về sau là của những người trẻ tuổi các ngươi. Lần tỷ thí này không cần tiếp tục nữa.
Cúc Hoa Trư khinh bỉ, trừng mắt liếc hắn:
- Là do ngươi không tốt, nếu vừa rồi là ta cùng Cơ Động phối hợp, ngươi ở phía bên kia, chúng ta sẽ giành thắng lợi. Thực lực của Thánh Trư ta vốn chưa tung hết ra đâu.
Phất Thụy không nín được cười:
- Cúc Hoa Trư, ngươi thế nào lại kiếm tiện nghi, chúng ta và Cơ Động tuyệt đối không thể tách ra được. Chỉ có linh hồn lực của hắn chỉ dẫn, toàn bộ lực lượng của chúng ta mới có thể phát huy ra. Ngươi lại đem hắn kéo qua đó, chúng ta không phải thành năm bè bảy mảng hay sao? Coi như nhiều hơn một tên mập cũng không công phá được phòng ngự của ngươi. Chỉ cần mình ngươi cũng đủ thắng rồi!
Cúc Hoa Trư hừ khinh bỉ:
- Ta cùng Cơ Động hợp tác còn cần phòng ngự sao? Hắn là Cực Hạn Song Hỏa, ta là Thánh Mộc thuộc tính thuần túy. Ngươi có tin hay không, nếu có ta phụ trợ, thì dù hắn phóng xuất ra lực lượng như vừa rồi cũng không bị bất kỳ di chứng nào. Mộc vốn sinh Hỏa mà. Nếu tên béo kia có ma lực Hỏa thuộc tính, các ngươi sẽ thua là cái chắc. Đằng này hắn lại là Kim thuộc tính, ta là Mộc thuộc tính, phụ trợ cho hắn bằng cách đánh rắm à? Thế nhưng thua bởi đám tiểu tử các ngươi, thật sự là quá mất mặt mà… Bổn Thánh trư ta lần đầu tiên bị mất mặt đến như vậy. Tên mập kia, ngươi chẳng những không kiểm điểm bản thân, mà lại suy sụp như vậy, so với ta lại càng thêm khắm hơn nhiều.
Nghe Cúc Hoa Trư nói xong, ánh mắt Chu Tiểu Tiểu nhất thời bừng sáng:
- Đúng vậy! Chủ yếu là do ta và ngươi thuộc tính bất hòa. Nếu đổi lại là một vị Thủy hệ thánh thú, ta đồng dạng cũng có khả năng bộc phát như thế. Vậy dựa vào cái gì ta phải suy sụp chứ?
Hắn vốn là người thức thời, sau khi nghĩ thông suốt, mọi suy sụp lúc trước tự nhiên là tan vào hư vô. Dù sao, trận đánh vừa qua của hắn chính là đối chiến với toàn bộ Thiên Can thánh đồ. Thua cũng không có gì là mất mặt. Có thể tưởng tượng được, những người trẻ tuổi này sẽ là những tuyệt thế cường giả trong tương lai.
Cúc Hoa Trư nhảy vọt về phía Cơ Động, rồi ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng thân thể cọ cọ vào người Cơ Động. Một màn bích quang dày đặc khuếch tán mở ra, đem thân thể Cơ Động và Trần Tư Tuyền bao bọc vào trong.
Hào quang của Sinh Mệnh Chi Hạch trên người Cơ Động lập tức tỏa sáng, kinh mạch trong cơ thể vốn bị tổn hại giờ khôi phục với tốc độ nhanh đến không ngờ. Trên người Trần Tư Tuyền cũng xuất hiện một tầng lục quang nhàn nhạt.
- Cơ Động tiểu tử, ngươi thấy thế nào? Thánh lực của bổn Thánh Trư có cường đại không? Vừa rồi ngươi dùng tam giác trận quả thật không sai a! Tuy rằng thực sự mạo hiểm, nhưng ngươi đã đem đặc tính ma lực của nhóm Thiên Can thánh đồ hoàn toàn phát huy ra hết. Điều quan trọng nhất là linh hồn lực của ngươi, ngươi còn được hỗ trợ bởi Trần Tư Tuyền cô nương, cũng coi như là sự phối hợp hoàn mỹ. Có mấy câu ta canh cánh trong lòng muốn nói cùng ngươi, đó là hãy chấp nhận hiện tại đi.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
512 chương
100 chương
141 chương
50 chương