Giữa cô và anh, kể từ những năm niên thiếu ngày xưa, cho đến ngày hôm nay của bảy năm sau ấy, người thua vĩnh viễn là anh, người thắng vĩnh viễn là cô. Đêm khuya, điện thoại Sâm Minh Mỹ vẫn không ngừng vang lên. Mấy ngày gần đây, các chương trình truyền hình tranh nhau mời cô xuất hiện, bất kể tiết mục nào có cô xuất hiện, nhắc đến chuyện sao chép và chuyện Diệp Anh từng phạm tội đều có tỉ suất người xem cực cao; tỉ lệ tiêu thụ báo giấy và tỉ lệ người xem báo mạng trên các trang có tin tức cũng gia tăng nhanh chóng, nhất thời cô bỗng trở thành con cưng của giới truyền thông. Sâm Minh Mỹ đắc ý nghĩ: có lẽ nên có một người đến giúp cô đặc biệt xử lý những chuyện ở phương diện này. Cô phát hiện sức ảnh hưởng của giới truyền thông thực sự rất lớn. Gần đây, doanh thu của SÂM tăng đến mức sửng sốt. Hơn nữa, sự kiện lần này loan tỏa đã khiến danh tiếng của cô nổi lên trong giới thời trang châu Á, thậm chí bên Âu Mỹ cũng bắt đầu nhắc đến tên cô. "Được, 3 giờ chiều ngày kia." Bước đi dưới ánh đèn lạnh lẽo trong tầng hầm nhà xe, Sâm Minh Mỹ nhận lời tham gia một chương trình. Đây là một tiết mục trò chuyện giải trí có tỉ suất người xem khá cao trong khu vực châu Á, điều này có thể suy ra sự quan tâm của công chúng dành cho cô càng ngày càng cao. Vừa đi, Sâm Minh Mỹ vừa mỉm cười vui vẻ. Điều này không thể trách cô. Cô đã từng nhắc nhở Diệp Anh. Đêm ấy, ở hậu trường cuộc thi, nếu đám người mẫu không tới kịp, Diệp Anh đã phải quyết định không lên sàn diễn, như vậy thì những chuyện sau đó cũng không xảy ra nữa. Cô vốn thiện lương, chẳng qua Diệp Anh lại quá mức ngu dại. Trên trần nhà là ánh đèn sáng trắng. Tiếng giày cao gót nện vang trong không gian vắng lặng của tầng hầm. Đột nhiên hai chùm sáng của đèn xe chói mắt phóng đến! Đưa tay che mắt, Sâm Minh Mỹ bị luồng sáng chói rọi khiến cô lùi lại một bước, cảm giác bất an khiến sống lưng lạnh toát. Cùng với âm thanh vang rền của tiếng động cơ, chiếc xe SUV dừng lại cách cô khoảng một mét, bên trong xe vang lên tiếng cười cuồng vọng: "Ha ha ha ha! Bảo bối của tôi, lá gan của cô cũng quá bé đấy!" Khóe môi nhếch lên, Sâm Minh Mỹ rất nhanh lộ ra nụ cười ngọt ngào, mở cửa xe, ngồi vào vị trí phụ của chiếc SUV. Mồm nhai kẹo cao su, một thân màu đen, đáy mắt lóe ra sự tàn nhẫn, Thái Na nhìn Sâm Minh Mỹ một lượt, rồi nói: "Ồ, mấy ngày không gặp, càng ngày càng đẹp đấy!" Sâm Minh Mỹ yêu kiều cười, đánh yêu Thái Na: "Chưa gì đã lời ngon tiếng ngọt rồi! Mấy ngày nay không gặp, ngươi đi tìm hoa uống rượu nơi nào rồi, không hề nhớ nhung đến tôi chút nào!" "Bảo bối, vì chuyện của cô, tôi bận đến cả ngụm nước cũng chưa được uống." Chiếc SUV như tia sét lao ra khỏi ga-ra tầng hầm, Thái Na một tay đánh lái, một tay véo má Sâm Minh Mỹ: "Đường đường là thiếu đương gia Thái Na của Thái thị lại trở thành đầy tớ của cô, cô nói xem nên báo đáp tôi như thế nào đây?" "Chỗ Tracy đã sắp đặt ổn thỏa chưa?" Điều Sâm Minh Mỹ quan tâm nhất là chuyện này. "Yên tâm, bảo đảm ai cũng không tìm được cô ta!" Thái Na dữ dằn híp mắt, sau đó lại giở giọng giễu cợt: "Một ngày trước vẫn còn là nhân chứng của cô, chớp mắt đã đổi ý, khóc lóc muốn đi rửa sạch tội cho Diệp Anh. Cô định dùng cô ta để lật đổ Diệp Anh? Đúng là đồ anh hùng rơm!" Sâm Minh Mỹ cắn môi. Tracy vốn là người cô sắp đặt bên cạnh Diệp Anh. Tracy là bạn học tiểu học với cô, nhà nghèo, sau đó muốn ra nước ngoài học về thiết kế, cô đã bố thí một khoản tiền thì cô ta mới có thể hoàn thành việc học. Tracy luôn mồm nói sẽ trả ơn cô, sẽ vì cô làm việc cho Tạ thị cả đời, không ngờ một việc nhỏ thế này cũng không dùng được. "Cô ta nhất định đã bị Diệp Anh mua chuộc rồi! Đồ vong ân bội nghĩa!" Cắn chặt môi, Sâm Minh Mỹ hừ lạnh, đưa mắt nhìn Thái Na, dịu dàng mở miệng: "Sau này vẫn còn cần ngươi giúp đỡ, chuyện Diệp Anh ngồi tù nhất định phải chứng thực, hôm qua đã công bố tên nhà tù ấy, chỉ cần chúng ta công bố tội danh và thời gian thi hành án, cô ta hoàn toàn không thể xoay chuyển!" Để bảo đảm sự quan tâm của công chúng với sự kiện sao chép, cứ cách một hai ngày lại có một chuyện được lộ ra. Ngày hôm qua cô đã đem chuyện Diệp Anh từng ngồi tù ở đâu khiến sự quan tâm của dự luận lại tăng vọt, sự kiện sao chép lại càng trở thành điểm nóng của dư luận. Két... Phía trước là đèn đỏ, Thái Na thắng xe gấp khiến cơ thể Sâm Minh Mỹ lao về phía trước, đầu óc choáng váng. Liếc nhìn sắc mặt khó coi của Sâm Minh Mỹ, chờ qua đèn đỏ, Thái Na lại nhấn ga, chiếc SUV mạnh mẽ vọt lên, Sâm Minh Mỹ dính chặt vào ghế ngồi, dạ dày cuồn cuộn, cảm giác khó chịu khiến cô phải mím chặt miệng. "Chuyện nhà tù không thành vấn đề, cô ta và tôi ở cùng một nhà giam." Chiếc SUV vẫn lao đi với tốc độ nhanh như chớp, Thái Na thờ ơ nói: "Nhưng chuyện tội danh tôi cũng không rõ, khi đó cô ta khăng khăng có chết cũng không mở miệng, cần phải điều tra." "Cần bao nhiêu thời gian điều ra?" Cố nén chịu cảm giác cuồn cuộn buồn nôn, Sâm Minh Mỹ truy hỏi. "Từ từ điều tra cũng mất hơn một tháng!" "Cái gì? Lâu như vậy! Không được!" Lại đèn đỏ, lần này Thái Na còn phanh gấp hơn, cả người Sâm Minh Mỹ chui ra ngoài, cô không chịu nổi, mở cửa xe, lao về phía bên đường, nôn ra hết. Quán rượu đêm muộn. Khi nghe thấy câu nói ấy của Diệp Anh, đáy mắt Việt Xán chỉ còn lại sự đau đớn khôn nguôi. Không phải anh không biết giờ phút này cô đang trắng trợn uy hiếp anh! Không ngờ cô lại dùng chính bản thân mình, dùng chính nỗi đau, sự ủy khuất và cảnh khốn cùng cô phải chịu để uy hiếp anh! Kể từ đêm mưa ấy, khi anh từ chối yêu cầu của cô, cô cũng không hề cho anh bất kỳ cơ hội nào để tiếp cận cô, thậm chí không ngại chuyển ra khỏi Tạ gia, ở cùng một chỗ với Khổng Diễn Đình. Sâm Minh Mỹ sắp đặt cạm bẫy ngăn cản đám người mẫu của cô, đem những trang phục giống hệt của cô đi dự thi, khiến trợ lý thiết kế của cô đứng ra chứng minh tội danh sao chép của cô, thậm chí quá khứ từng ở tù cũng bị công bố với thiên hạ! Thời gian này, bao nhiêu lần anh đã định ra tay. "Không cần anh quản." Cô lạnh lùng cự tuyệt anh, không cho phép anh nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của cô. Nguyên nhân chỉ bởi vì anh đã từ chối yêu cầu đó của cô. Chuyện này giống như việc tự làm khổ chính mình vậy. Cô để mặc người khác làm hại cô, tùy ý để người khác hắt chậu nước bẩn vào mình nhưng lại không hề phản kháng, giống như người đau không phải là cô, người bị thương tổn cũng không phải là cô, mà anh đứng bên, nhìn thấy những cảnh này, lại đau đến mức không kìm nén được. Người nào càng đau, người nào càng yêu, đau đến mức không chịu nổi, yêu đến mức ngấm chặt vào tâm can, người ấy thua. Mà giữa cô và anh, từ những năm niên thiếu thuở xưa, cho đến ngày hôm nay của bảy năm sau, người thua vĩnh viễn là anh, và thắng vĩnh viễn là cô. Chiếc đèn thạch anh đen lấp lánh hoa lệ. Nhắm mắt, Việt Xán rút ra một tập tài liệu, đặt lên bàn trà trước mặt Diệp Anh. Diệp Anh nhíu mày, cô không lập tức cầm tập tài liệu mà cẩn thận đánh giá anh một lát, xem có phải anh thật sự cam tâm tình nguyện không. Chậm rãi thưởng thức cốc trà hoa quả trong tay, Diệp Anh cầm tập tài liệu lên xem xét tỉ mỉ từng tờ. Đợi đến khi cô xem xong, thời gian đã trôi qua gần nửa tiếng. Sau khi thả lỏng cơ thể, men say dường như lại hơi dâng lên, cô vặn lưng, mỉm cười hài lòng nhìn Việt Xán: "Anh thật sự đã nghĩ kỹ chưa?" Nhìn dáng vẻ mỉm cười với hai má đỏ hồng, đôi mắt long lanh, đáy lòng Việt Xán mềm nhũn. Đã rất lâu anh không hề nhìn thấy cô cười vui vẻ, hân hoan đến vậy. Cho dù cô nắm thóp anh thì sao? Chỉ cần cô có thể cười vui vẻ tùy ý như vậy, cả thế giới của anh sẽ sáng bừng như đóa tường vi đỏ chớp mắt nở rộ trong ngày hè. "Ừ." "Không hối hận?" Cô cười rộ lên, như đứa trẻ đã chiếm được lợi ích lại còn đem ra khoe khoang. "Ừ." "Cam tâm tình nguyện?" "..." Việt Xán liếc mắt nhìn cô, cô bật cười khanh khách, sau đó lấy một chiêc bút từ túi xách, đẩy tập tài liệu giao cho anh, nói: "Vậy anh ký tên đi!" Trên tập tài liệu, anh đã ký tên, cô cũng đã ký tên. Nhìn trái nhìn phải, cô cảm thấy thiếu thiếu chút gì đó, ngẫm nghĩ, cô nghiêng đầu cười nói: "Thêm dấu vân tay nữa!" Vừa nói, cô vừa nắm lấy ngón tay trỏ của anh đưa lên miệng khẽ cắn, anh kêu lên, máu tươi từ đầu ngón tay chảy ra. Cô đưa ngón trỏ của anh ấn vào chỗ ký tên của tập tài liệu. Dấu vân tay màu đỏ hiện lên. Cô cười vui vẻ, trong nháy mắt lại dùng tay bóp chặt chỗ chảy máu trên đầu ngón tay anh, máu tươi thấm ướt ngón tay của cô, sau đó cô ấn ngón tay mình vào vị trí ký tên. Hai dấu vân tay đỏ. Một cái to thô kệch của người con trai, một cái lại nhỏ nhỏ xinh xắn của người con gái. Hai cái cùng nhau ẩn hiện ở cuối tập văn kiện. Đáy lòng bỗng nảy sinh một cảm giác rất kỳ diệu, Việt Xán vẫn còn nhìn ngắm hai dấu vân tay đỏ trên tập văn kiện thì Diệp Anh đã vui vẻ cất tập văn kiện vào trong túi xách. Lúc đứng dậy, cơ thể hơi lảo đảo, cô cầm lấy túi xách, đưa tay vẫy chào anh, vui vẻ mỉm cười: "Bye bye, tạm biệt!" Việt Xán kéo mạnh Diệp Anh lại khiến cô lảo đảo lao vào vòng ngực anh. Kìm chặt cô đang cố gắng giãy giụa trong lòng, Việt Xán cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh đã làm việc mà em muốn, vậy việc em đã đồng ý với anh thì sao, có phải cũng nên thực hiện rồi không?" Đôi mắt Diệp Anh mơ màng như trong mộng, như thể thực sự đã uống say, như thể cô nghe không hiểu, ngón tay cô bám chặt vải áo trước ngực Việt Xán, hơi thở mang mùi rượu. Cô ngửa đầu nhìn anh, khẽ cười: "Tôi đã đồng ý với anh... chuyện gì vậy?" Việt xán nhìn lại cô, bỗng âm trầm cười: "Tập tài liệu này, hiện giờ bất cứ lúc nào anh cũng có thể lấy lại từ tay em, xé bỏ nó đi." Đôi mắt mở to, cô ra vẻ khủng hoảng, ôm chặt túi xách trước ngực, sau đó bỗng phì một cái, bật cười khanh khách: "Anh hẹp hòi quá rồi đấy!" Diệp Anh cười đến mức thở hổn hển, sau đó một lúc, cô ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh nhìn Việt Xán. Cô kiễng chân, mỉm cười nhìn Việt Xán, tiến dần về phía đôi môi anh. Việt Xán vẫn yên lặng đứng nhìn cô. Hai tay Diệp Anh mạnh mẽ kéo đầu Việt Xán xuống, đôi môi còn mang mùi rượu của cô chạm lên đôi môi Việt Xán. "Như vậy được không?" Vừa nhẹ nhàng hôn bờ môi Việt Xán, Diệp Anh vừa nỉ non hỏi. Thấy anh lặng yên không nói, cô bật cười, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng hôi đôi môi Việt Xán, đầu lưỡi ấm áp lướt qua từng đường vân môi. Hơi thở của anh càng lúc càng gấp gáp, bờ môi nóng bỏng, hai má đỏ bừng, cơ thể dần dần run rẩy, anh hít một hơi thật mạnh, đưa hai tay giữ chặt Diệp Anh, cô kêu lên, phần thắt lưng suýt chút bị anh bóp gãy. "Vẫn... chưa hài lòng sao?" Men say kéo tới, cô loạng choạng, nheo mắt tiến lại gần quan sát vẻ mặt của Việt Xán. Cô lắc đầu, quyết định giống như con sư tử, mạnh mẽ đẩy Việt Xán ngã trên ghế sô pha. Cô ngồi lên người anh, hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, mãnh liệt hôn tới. Đầu lưỡi cô đi sâu vào trong miệng anh, mạnh mẽ mút chặt, tựa như núi lửa phun trào, xâm nhập miệng anh trong từng ngóc ngách, khiến thân thể Việt Xán nóng bừng căng cứng! Gầm nhẹ trong họng, Việt Xán ôm lấy đầu cô, hung hăng hôn lại, trong căn phòng chỉ còn lại những âm thanh khiến người khác đỏ mặt xấu hổ. Anh cũng không còn cách nào khống chế, mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hai tay muốn ôm trọn cô vào lòng. Trên ghế sô pha chật chội, Việt Xán mạnh mẽ xoay người đặt Diệp Anh xuống phía dưới. "...Như vậy đủ chưa?" Đôi mắt mơ màng nhìn Việt Xán, hai má đỏ rực như đóa tường vi, ánh mắt cô đã mơ màng miên man, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa hai gò má Việt Xán: "Ha ha... Anh xem, anh yêu tôi nhiều như vậy... Tôi chỉ mới hôn anh một cái, anh đã không cách nào buông tôi ra được... Vậy nên... Sao còn phải nói dối... Sao còn phải nói anh không hề yêu tôi..." Việt Tuyên... Tình cảm mãnh liệt tựa như sóng lớn ào tới! Loại tình cảm này có sự mạnh mẽ tựa như dời núi lấp biển, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến từng sợi dây thần kinh đều rung lên đến tận đáy lòng. Nhìn người con gái mà trên đời này chỉ có một ấy, Việt Xán khàn giọng nói: "Anh yêu em, Tường Vi." Lúc này, anh đã buông bỏ sự đấu tranh cuối cùng, anh cam tâm tình nguyện phục tùng cô. Từ giây phút ban đầu nhìn thấy cô, cô đã chính là nữ vương của anh, anh cam tâm tình nguyện đem trái tim và sinh mệnh của mình giao phó cho cô. Nghe thấy lời tỏ tình này, tình ý mãnh liệt trong câu nói ấy khiến trái tim cô run rẩy. Sự hỗn độn của men say khiến cô muốn mỉm cười, nhắm chặt mắt, nước mắt cứ thế lặng lẽ tuôn trào: "...Rõ ràng anh đã yêu tôi nhiều như vậy mà..." Việt Tuyên...