Việt Tuyên lặng lẽ rất lâu, rồi bỗng nhiên nhàn nhạt cười, nói: "Được, anh nói cho em biết." Dưới ánh nắng rực rỡ, khuôn mặt ngược sáng của Việt Tuyên nhìn không rõ: "Rất lâu trước đây, khi em vẫn còn là bảo bối của Mạc Côn, là cô công chúa nhỏ trong tòa thành, mọi người đều nói em ra đời vào đêm đầu tiên hoa tường vi nở, vô cùng xinh đẹp và tràn ngập linh khí. Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người em. Dưới ánh sáng của em, những người khác đều chỉ là hạt bụi trong bóng tối. Cho nên, em không hề nhớ cậu bé đêm ấy, cậu bé ngồi trên chiếc xe lăn nhìn em dùng một cành cây vẽ ra cả biển hoa tường vi. Cậu bé ấy đã nhớ nhung em rất nhiều năm, nhưng trong ký ức của em lại không hề có cậu ấy." Việt Tuyên dường như hơi mỉm cười: "Lần gặp lại em lại là do Việt Xán. Khi ấy, em là bạn gái của Việt Xán, anh ấy yêu em điên cuồng, như thể một người bệnh phát sốt, anh ấy hận không thể đem từng chi tiết tỉ mỉ về em kể cho anh nghe. Chuyện hai người gặp nhau như thế nào bên bụi tường vi đỏ, chuyện hai người đã hôn nhau ra sao trong con hẻm nhỏ. Dưới sườn dốc đầy sao, anh ấy đã chỉ về phía em, nói với anh rằng, đó là người con gái anh ấy yêu." "Một đêm, ở cổng trường, em lên lớp tự học về muộn, anh đã nhìn thấy em từ xa. Việt Xán ôm lấy bả vai em, em cũng nhìn về phía anh. Nhưng em lại không hề thấy anh, hoặc cho dù em đã nhìn thấy nhưng em cũng không hề biết người thanh niên ngồi trên chiếc xe lăn là ai, em không biết người thanh niên ấy thực ra vẫn luôn nhớ nhung em." "Việt Tuyên." Ngực Diệp Anh thắt lại. "Cho nên..." Giọng nói của Việt Tuyên nhẹ nhàng như cơn gió thổi qua bông dành dành: "Anh đúng là đã từng thích em, em chính là một đoạn ký ức thuộc về tuổi trẻ mang đẫm mùi hương tường vi." Không hề nhìn Diệp Anh, cũng không đợi bất kỳ phản ứng nào của cô. Việt Tuyên cúi đầu nói tiếp: "Khi ấy, em và Việt Xán hạnh phúc biết bao, vui vẻ biết bao. Một cuộc sống tươi đẹp ở phía trước, chỉ cần hai người chạm tay là tới được." "Em không biết anh đã ngưỡng mộ hai người bao nhiêu." Việt Tuyên khẽ cười: "Càng ngày càng ngưỡng mộ, ngưỡng mộ đến mức bắt đầu ghen tị. Đôi lúc anh còn nghĩ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà bao nhiêu hạnh phúc đều ban cho Việt Xán, mà cuộc sống của anh lại nhợt nhạt đến không màu sắc như vậy. Anh ấy khỏe mạnh, anh ấy ngỗ ngược đến mức không thể bó buộc. Người bố yêu nhất cũng là anh ấy, người em thích nhất cũng là anh ấy." Hải âu ngoài biển xa vẫn bay lượn từng đàn. Ngón tay vuốt ve cốc cà phê, nụ cười trên khóe môi Việt Tuyên cũng cứng lại: "Việt Xán khi đó đơn giản như một tờ giấy trắng, anh ấy nghĩ rằng nói cho anh biết bí mật chính là một loại tín nhiệm chân thành nhất giữa anh em. Nhưng anh ấy không biết điều đó đối với anh lại là sự thương tổn tàn khốc thế nào. Sau đó có một ngày, anh ấy nói với anh rằng anh ấy muốn cùng em bỏ trốn ra nước ngoài, sẽ không trở về nữa." Khuôn mặt cô trong nháy mắt trắng bệch. "Việt Xán đã nói với em rồi, đúng không?" Nhìn Diệp Anh, Việt Tuyên hờ hững cười: "Đúng vậy, đêm đó anh đã bán đứng anh ấy." Ánh mắt Việt Tuyên bỗng trở nên kỳ lạ, giọng nói vẫn đầy thờ ơ: "Em nói xem, anh ấy dựa vào cái gì chứ? Anh ấy muốn mang em đi, muốn mang cả bố của anh đi, từ đó về sau anh ấy có thể cùng tất cả những người anh ấy yêu bên nhau hạnh phúc. Nhưng còn anh thì sao? Người anh trai lúc nào cũng mở miệng là nói yêu anh, nhưng chớp mắt lại có thể vứt bỏ anh, mang đi người con gái anh thích, mang đi người bố của anh..." "Vì thế anh đã lựa chọn tố giác?" Giọng nói run rẩy, Diệp Anh không thể tin vào tai mình. "Nếu không thì sao? Lẽ nào muốn anh mở mắt nhìn bố vứt bỏ mẹ? Cho dù mẹ anh có nhiều thiếu sót, nhưng bà cũng là vợ của bố, làm sao bố có thể không lời từ biệt bỏ đi với người phụ nữ khác?" Sắc mặt tái nhợt, Việt Tuyên không còn có thể bật cười nữa: "Dựa vào cái gì mà anh ta và mẹ anh ta lại muốn chia rẽ gia đình anh? Dựa vào cái gì mà anh ta lúc nào cũng được vui vẻ hạnh phúc, mà anh và mẹ anh lại trở thành trò cười của tất cả mọi người?" "Anh..." Ngực như bị xé rách, Diệp Anh khàn giọng nói: "Chẳng lẽ không còn cách khác? Việt Xán vì tin tưởng anh mới đem tất cả mọi chuyện nói cho anh nghe! Anh có gì không hài lòng có thể nói thẳng với anh ấy mà!" "Cách khác?" Gió biển từng cơn tanh nồng thổi tới, đôi môi Việt Tuyên tái nhợt: "Lẽ nào muốn anh quỳ gối trước mặt Việt Xán, cầu xin anh ta để bổ ở lại, khẩn cầu anh ta rằng không chỉ anh ta và mẹ anh ta cần có bố, mà anh và mẹ anh cũng cần... Không, cho dù anh và mẹ anh không hề quan trọng trong tim bố, nhưng phải khúm núm cầu xin như vậy, anh không làm được!" "Ít nhất anh cũng không cần giả tạo, không cần lừa gạt!" Cô tức giận nói. "Ha ha." Đôi mắt nhìn về phía Diệp Anh, nụ cười của Việt Tuyên vô cùng lãnh đạm, giống như một bông dành dành sau mưa: "Vậy còn em, vì sao em muốn giả dối và lừa gạt?" "..." Diệp Anh nhất thời sững lại. "Em xem," Ánh mắt Việt Tuyên cổ quái, anh đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: "Nếu không vì ngụy trang, không vì lừa gạt, ai lại có thể tình nguyện đến thế? Anh biết đêm ấy, anh tố giác kế hoạch của hai người, hại em, hại mẹ em, hại Việt Xán, cũng hại cả mẹ Việt Xán. Nhưng nếu quay lại một lần nữa, anh vẫn chọn lựa như cũ." "Bang!" Diệp Anh phẫn nộ, một cái tát hằn lên trên mặt Việt Tuyên. Thời gian như ngừng lại. Mặt bị đánh đến mức nghiêng hẳn về một bên, Việt Tuyên chậm rãi quay mặt lại, anh nhìn cô, ánh mắt có chút hoảng hốt, có chút khó tin, nhưng đôi mắt anh lại dần dần lãnh đạm và xa cách, đáy mắt phảng phất tựa hồ như có thứ gì đó đang dần chết đi. Hai má bị dồn máu, trắng bệch đến chấn động, một lúc sau máu mới bắt đầu lưu thông lại, vệt tay đỏ hằn rõ trên má trái. Tạ Bình tức giận xông tới. Khổng Diễn Đình cũng lập tức đi qua bảo vệ Diệp Anh. Anh ta ngăn Tạ Bình lại, hai người dây dưa không quá hai ba chiêu thì Khổng Diễn Đình đã chống đỡ không nổi. "Tạ Bình, lui xuống." Sau một trận ho đau đớn, Việt Tuyên cố gắng điều hòa hơi thở, một lần nữa ngăn Tạ Bình đang tức giận lại. Lần này Tạ Bình cũng không chịu đi xa, như môn thần đầy phẫn nộ đứng phía sau Việt Tuyên. Khổng Diễn Đình vuốt ve cánh tay bị Tạ Bình đánh, rồi cũng thuận thế ngồi bên cạnh Diệp Anh. Anh chàng mang dáng vẻ của kẻ hộ hoa, ôm lấy bả vai Diệp Anh, nở nụ cười sáng lạn vẫy chào Việt Tuyên: "Hi, nhị thiếu gia, xin chào, tôi là Khổng Diễn Đình, bạn trai của Diệp Anh." Không gian ngưng đọng, Việt Tuyên trầm mặc đánh giá Khổng Diễn Đình. Vết tay hằn rõ trên khuôn mặt, đỏ đến phát hoảng, trong làn gió mang vị tanh nồng của biển cả, sắc mặt Việt Tuyên càng thêm trắng. Nhìn cánh tay đang đặt trên bả vai Diệp Anh, rồi lại nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của cô lúc này, Việt Tuyên lạnh nhạt nói: "Cho nên, mọi chuyện là như vậy." Cánh tay Diệp Anh run rẩy không kìm được. Cảm giác như bị bỏng từ lòng bàn tay đi thẳng tới thiêu đốt trái tim cô. "Em đã từng là giấc mơ thời niên thiếu của anh, là một đoạn hồi ức niên thiếu của anh. Khi gặp lại em ở Paris, em thay đổi tên họ, anh cũng tình nguyện đóng kịch cùng em." Chầm chậm bưng cốc cà phê đã lạnh ngắt, Việt Tuyên hạ tầm mắt, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đen trên ngón tay cô đã không còn, anh hờ hững cười: "Ở cùng em, anh đã rất vui vẻ. Nếu Việt Xán không vì em mà đưa ra điều kiện khó cưỡng như vậy, có lẽ anh sẽ không dễ dàng đưa tay nhường lại em như thế." "Thế nên, Việt Xán không hề nói sai." Nắm chặt hai tay, Diệp Anh cố gắng không để mình run rẩy: "Từ trước tới nay, tôi chỉ là quân cờ anh lợi dụng để đối phó với Việt Xán. Việt Xán càng khó đối phó, anh càng đối tốt với tôi. Anh đang đánh cược, đánh cược tình cảm của Việt Xán với tôi! Hơn nữa, kể cả tôi không còn quan trọng với Việt Xán cũng không gây cho anh tổn thất gì. Đây thực sự là một cuộc mua bán tốt." Dưới ánh nắng bên bờ biển, Diệp Anh bình tĩnh nhìn Việt Tuyên: "Đúng không?" Cô cho rằng kỹ năng diễn của mình cũng không đến mức nào, nhưng ai ngờ ảnh đế mới chính là Việt Tuyên. Trái tim trống vắng, cô muốn cười nhưng cổ họng khô khốc cứng lại. "Xin lỗi." Giọng nói khàn khàn vang lên hòa cùng tiếng chim hải âu xa xa trên biển. "Xin lỗi, anh đã khiến em thất vọng. Anh không ngờ em lại lương thiện như vậy, không ngờ em lại..." Đôi môi Việt Tuyên nhợt nhạt, "... yêu anh đến vậy." "Ha ha." Cuối cùng cô cũng bật cười, cười đến mức nước mắt trào ra nơi khóe mắt. Khổng Diễn Đình mặt đầy thương cảm vỗ vỗ vai cô. Đôi tay cứng ngắc cầm cốc nước đá nhân viên phục vụ vừa mang ra, Diệp Anh chậm rãi uống từng ngụm. Bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt Diệp Anh đầy kỳ lạ nhìn Việt Tuyên: "Vậy anh đã đem tôi bán được với giá tốt chứ?" Việt Tuyên im lặng. "Nhất định cũng là một cái giá không tệ." Cô giễu cợt nói: "Có thể khiến anh dứt khoát đem bán tôi như thế, ngay cả một câu cũng không dám nói với tôi, vì để tôi hoàn toàn hết hi vọng, ngay cả cuộc thi của tôi và Sâm Minh Mỹ anh cũng đứng về phía cô ta. Tôi thật không biết rốt cuộc là cái giá như thế nào? Chẳng lẽ Việt Xán lại đem hết số cổ phần của tập đoàn Tạ thị cho anh?" Việt Tuyên tiếp tục im lặng. Anh vẫn luôn nhìn cốc cà phê màu trắng trước mắt. Dưới ánh mặt trời mùa thu rực rỡ sáng lạn, cốc cà phê vẫn luôn trong trẻo lạnh lùng lóe ra vài tia khúc xạ bên sườn. "Việt Xán, anh ta thật sự là một tên ngốc." Nụ cười mỉa mai trên khóe môi dần tắt, Diệp Anh khẽ nói: "Trên thế gian này có lẽ chỉ còn lại mình anh ta là một người ngốc như vậy." Không có bất kỳ phản ứng nào. Việt Tuyên vẫn ngồi lặng lẽ như cũ. Gió biển mang mùi tanh nồng, sóng biển từng cơn vỗ về bờ cát, tiếng chim hải âu vang vọng trong không trung, nhìn Việt Tuyên hờ hững như thế, lãnh đạm như thế... Diệp Anh đột ngột đứng dậy! Két... Tiếng chân ghế kéo lê trên mặt đất vang lên âm thanh chói tai! Từ trên nhìn xuống, Việt Tuyên vẫn trầm mặc ngồi trên chiếc xe lăn, ngực Diệp Anh phập phồng dữ dội, trong đầu cô quay cuồng những lời bén nhọn như dao đâm, những lời nói có thể khiến anh tổn thương, những lời nói tuyên chiến với anh! Cô có thể nói với anh rằng cô chưa từng thích anh, người cô thích vẫn luôn là Việt Xán, chẳng qua cô chỉ diễn kịch với anh thôi! Cô có thể nói với anh rằng anh lợi dụng cô như vậy, cô sẽ báo thù. Lòng dạ cô hẹp hòi, cô là người phụ nữ có thù tất báo, tuyệt sẽ không bỏ qua cho anh! Tuy nhiên, tiếng chim hải âu xa xa vọng lại, khiến cô sững lại nhớ đến buổi sáng đầu tiên sau lễ đính hôn. Sáng hôm ấy, ngoài cửa sổ cũng có tiếng chim, cô mơ màng mở mắt, nằm bên gối là cơ thể của anh. Dưới chiếc chăn mỏng, đôi chân trần của cô quấn chặt lấy đôi chân thon dài của anh, trong lòng tràn ngập cảm giác viên mãn, ấm áp như ánh mặt trời, khiến cô ngay cả cử động cơ thể cũng không muốn. Nhắm chặt đôi mẵt, chậm rãi đặt cốc nước đã lên bàn, Diệp Anh thất thần nhìn về phía người thanh niên trên chiếc xe lăn. Bất luận đến tột cùng anh là người như thế nào, Việt Tuyên lúc này vẫn yên lặng trầm tĩnh, cả người anh vẫn tựa như một bông dành dành trắng sau mưa, trắng đến mức gần như trong suốt. "Tạm biệt." Nuốt lại những lời nói giận dữ ấy, cố gắng đè nén cảm xúc dồn trong ngực, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc chăn mỏng được đắp trên đùi anh, cô dừng lại một chút, rồi kìm lòng nói: "Bảo trọng." Bầu trời xanh thẳm, mặt biển xanh thẳm, bờ cát vàng óng, những tia nắng nhè nhẹ, tiếng chim hải âu vẫn luôn vang vọng trong gió. Nhìn Việt Tuyên vẫn đang im lặng, Diệp Anh cuối cùng cũng xoay người bước đi. Nhà hàng Đức ngoài trời, khách hàng vẫn đang tao nhã dùng bữa, người chơi đàn violin vẫn đang biểu diễn cho khách hàng nghe những khúc nhạc tuyệt. Vậy người anh yêu là Sâm Minh Mỹ sao? Thực ra, cô vẫn luôn muốn hỏi anh câu này. Nhưng nó còn ý nghĩa gì nữa? Bất kể anh ấy có thích Sâm Minh Mỹ thật hay không cũng không liên quan gì đến cô nữa. Như một giấc mộng, dù cho không cam lòng, dù còn lưu luyến, đến lúc nên tỉnh vẫn phải tỉnh lại. Những thứ như là hồi ức ấy ngày hôm qua đã chết, nếu còn gặp lại cũng chỉ là người qua đường mà thôi. "Nữ thần! Chờ tôi với!" Không để ý ánh mắt của những vị khách khác, Khổng Diễn Đình hô lớn, đuổi theo Diệp Anh từ phía sau. Bóng lưng hai người tựa như một đôi tình nhân, càng đi càng xa. Mãi đến khi bóng dáng hai người gần như không nhìn thấy... Việt Tuyên ngồi trên xe lăn cũng không chống đỡ nổi nữa, mặt anh trắng bệch, cơ thể đau đớn đến mức co giật từng cơn. Lần này, anh đã lôi ra toàn bộ kỹ năng biểu diễn của mình. Anh muốn cô tin. Anh muốn cô cho rằng anh không hề yêu cô đến thế; anh muốn cô cho rằng người yêu cô nhất vĩnh viễn là Việt Xán. Cho dù những suy nghĩ ấy có thể khiến anh vĩnh viễn mất cô, khiến anh mất đi ánh sáng hạnh phúc nhất, tươi đẹp nhất trong cuộc đời mình. Cơ thể đau đớn co quắp, trước mắt là một mảng đen tối, đau đến không thở được, Việt Tuyên run rẩy gập người lại. "Bang" - Cốc cà phê trắng trên bàn rơi xuống vỡ tan tành! "Nhị thiếu gia!" Tạ Bình hét lên đau đớn. Lúc chiều tối, khi dư luận vẫn còn đang sôi nổi bàn chuyện Diệp Anh khởi tố Sâm Minh Mỹ sao chép thì đột ngột có một tin tức đồng thời đều được giới truyền thông đưa ra: Sâm Minh Mỹ tuyên bố: Ngày mai, cô sẽ tổ chức một cuộc họp báo, lúc ấy sẽ có một nhân chứng quan trọng xuất hiện, chứng minh trong cuộc thi thời trang cao cấp châu Á, người sao chép chính là Diệp Anh! P/s: Lời người dịch: đọc đến đây thì quả thực khá thích Diệp Anh ở một điểm khá giống mình. Yêu là yêu và hận là hận. Cho dù có hận, song sẽ không vì hận mà phủ nhận tình yêu. Mình cũng đã từng như vậy, và chưa hề hối hận.