Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 3

Chương 17 : chương 6 (2)

Ép mình bình tĩnh lại, Diệp Anh cầm lấy cây bút, trên tờ giấy trắng, cô bắt đầu vẽ ra những đường nét đen nhánh. Những đường nét sắc bén phác thảo lên hình ảnh một nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo, quật cường, chiếc váy hoa lệ trên người tựa như chiến bào.*****Mà lúc này, Sâm Minh Mỹ phát hiện mình hoàn toàn không hiểu Diệp Anh đang nghĩ gì! Cô cho rằng sau khi dùng thủ đoạn hèn hạ chiếm đoạt quyền lực của Tạ thị, Diệp Anh sẽ giễu võ dương oai, ngông cuồng tự đại, nhưng Diệp Anh lại vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng, hơn nữa những hoạt động kinh doanh của Tạ thị lại không hề hỏi tới, để mặc giá cổ phiếu Tạ thị rớt thảm hại. Cô còn cho rằng, nắm trong tay Tạ thị, đuổi cô khỏi Tạ thị, Diệp Anh sẽ tận lực diệt sạch, sẽ khiến ban tổ chức cuộc thi thời trang cao cấp châu Á hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi thời trang cao cấp châu Á của cô. Nhưng Diệp Anh tựa như quên mất chuyện này. Thời gian từng ngày trôi qua, trận chung kết càng tới gần, Sâm Minh Mỹ càng ngày càng nôn nóng, số bút chì bị bẻ gãy đã nhiều vô số, những bản thiết kế bị xé rách cũng nhiều vô kể, hàng đêm đều cặm cụi ngồi vẽ, nhưng cô hoàn toàn không thể thiết kế ra nổi bất cứ cái gì! Trong đêm chung kết khu vực Trung Quốc, loạt thiết kế liền thân đã gây ra tiếng vang lớn, được ca ngợi về tính cách mạng của nó, nhanh chóng nhận được sự hoan nghênh của giới thời trang thế giới. Nhưng Sâm Minh Mỹ cảm thấy nó quá xấu, vô cùng xấu xí! Cô không chịu đựng được việc nhìn lại nó lần nữa chứ đừng nói đến việc tạo ra những thứ mọi người kỳ vọng là dựa trên những bản thiết kế đó, tiếp tục nghiên cứu đưa ra loạt liền thân cao cấp mới. Đôi lúc, cô thậm chí còn hi vọng Diệp Anh tước đoạt đi cơ hội tiếp tục tham gia cuộc thi của mình. Cô không thể chịu đựng được những tra tấn này nữa. Giống con thú bị giam cầm, cô không có ý tưởng thiết kế, cô không vượt qua được, cô không thể lại tiếp tục lấy những bản thiết kế mới của Diệp Anh, như vậy trước mặt cô chỉ có một con đường chết! Nhưng bắt cô chủ động rút lui, bắt cô thừa nhận mình sao chép, bắt cô chứng kiến Diệp Anh đứng trên bục chữ T rực rỡ ánh hào quang đón nhận những tràng vỗ tay vang trời của mọi người, điều này còn khó khăn hơn việc bảo cô chết!"Đây là một quỷ kế..."Sàn nhà đầy giấy lộn, Sâm Minh Mỹ run rẩy, đột ngột hiểu rõ sự nham hiểm của Diệp Anh. Cô ngây ngốc nhìn Thái Na, ánh mắt trống rỗng: "... Cô ta biết tôi không thiết kế được, cô ta biết tôi sẽ thua cô ta, cô ta muốn trong trận chung kết sẽ đem tác phẩm độc nhất vô nhị ra đánh bại tôi, giáng cho tôi một đòn trước mặt mọi người! Cô ta quá độc ác, Cô ta muốn tôi mất hết danh dự, cô ta muốn tôi không ngóc đầu dậy được.""Vậy cô hãy tranh đấu đi, tạo ra một tác phẩm xuất sắc hơn của cô ấy, không được sao?" Thái Na mất kiên nhẫn nói."Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!"Đôi môi run rẩy, Sâm Minh Mỹ nói với Thái Na: "Cô cho rằng thiết kế ra một bộ quần áo cũng giống vẽ tranh sao? Phải đẹp, phải có ý tưởng mới, phải có tính cách mạng, phải khiến người khác rung động, cô cho rằng cứ miệt mài ngồi bên bàn làm việc là có thể vẽ ra sao?" Cô có thể đính đá hoặc kim cương lên đuôi váy, có thể khiến chiếc đuôi váy dài hoặc ngắn hơn một chút, cũng có thể khiến chiếc váy lộng lẫy hoặc đơn giản hơn, nhưng cô có vắt óc cũng không nghĩ ra được ý tưởng thiết kế nào mới mẻ!"Vậy cô ấy làm thế nào nghĩ ra được?"Đối với chuyện thiết kế thời trang, Thái Na hoàn toàn là dân ngoại đạo, cô không kiên nhẫn nói: "Chẳng phải nói những chuyện như này cần phải có linh cảm sao? Nếu không cô ra biển, hoặc lên núi ở vài ngày, không chừng lại có linh cảm.""Làm gì dễ dàng như vậy..." Sâm Minh Mỹ tuyệt vọng nói."Làm gì dễ dàng như vậy, làm gì dễ dàng như vậy, cô chỉ biết nói câu này thôi sao?" Thái Na cảm thấy bực bội vô cùng: "Sao Diệp Anh lại làm dễ dàng vậy? Đầu tiên là loạt váy "ÔM ẤP" gì đấy, lần này lại là loạt liền thân, cô ấy mới là nhà thiết kế không lâu, hết lần này tới lần khác đều có linh cảm, tạo ra những thiết kế khiến người ta kinh ngạc, thế còn cô sao lại không được?"Nhận thấy rõ sự khinh thường trắng trợn trong lời nói của Thái Na, Sâm Minh Mỹ hoàn toàn sụp đổ, cô ôm đầu hét lên: "Vì cô ta không phải là người! Cô ta là một con quỷ! Cô ta cố ý hại tôi! Cô ta muốn cướp đi tất cả của tôi! Cô ta cướp đi Việt Tuyên, cướp đi Việt xán, cướp đi hạng mục thời trang cao cấp của tôi, cướp chức quán quân của tôi, cướp đi cả tập đoàn Tạ thị! Tôi hận cô ta! Cô ta muốn tôi mất hết thể diện! Cô ta muốn tôi khốn đốn đến mức không thể đứng trong làng thời trang... Không! Tôi sẽ không thua cô ta! Tôi là con gái của Sâm Lạc Lãng! Tôi sẽ không thua một con quỷ không biết từ đâu xuất hiện!"Cô ra sức giẫm mạnh trên đám giấy lộn bừa bãi trên nền đất! Sâm Minh Mỹ hoang mang lo sợ, vừa gào thét vừa khóc lóc, Thái Na hoảng hốt nhận ra Sâm Minh Mỹ nổi tiếng trước kia đầy dịu dàng ngọt ngào và người đang điên loạn này quả thực là hai người khác nhau. Kiềm chế lại, Thái Na vỗ bàn, quát: "Nói đi! Rốt cuộc cô muốn thế nào? Khóc lóc gào thét có tác dụng gì! Không có bản lĩnh thắng, cô nhận thua hoặc bỏ cuộc đi! Nếu có bản lĩnh thắng, cô phải làm việc đi chứ! Lão nương không có thời gian nhìn cô nổi điên!"Bị cơn tức giận của Thái Na dọa đến giật minh, thần trí dần dần trở lại, đáy mắt Sâm Minh Mỹ lóe ra ngọn lửa điên cuồng, cô hạ quyết tâm, mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Thái Na, khàn giọng nói: "Tôi có một chủ ý, tôi đã nghĩ ra một ý kiến không tồi..."*****Sự sùng bái của George dành cho Diệp Anh đã thăng lên một cấp độ cao hơn. Tình trạng hiện tại của tập đoàn Tạ thị vô cùng hỗn loạn, giá cổ phiểu rớt xuống liên tục, nhưng người nắm quyền hiện tại là Diệp Anh lại không hề để ý, toàn bộ hoạt động kinh doanh của tập đoàn do Tả lão gia tạm thời xử lý. Giới truyền thông đưa ra vô số suy đoán, đám phóng viên cả ngày hai tư giờ đều chăm chú theo dõi Diệp Anh, khi phát hiện một tin động trời là Diệp Anh và công tử nhà Khổng thị hiện ở chung, họ bắt đầu suy đoán liệu Diệp Anh có tiếp tục thần kỳ thu được Khổng thị vào trong tay mình không. Trong ánh mắt của giới truyền thông, Diệp Anh trở thành một người phụ nữ vô cùng thần bí. Bối cảnh thần bí, thủ đoạn thần bí, tốc độ nổi dậy thần bí, sắc đẹp huyền bí, linh cảm huyền bí, và cả tương lai huyền bí đến mức không tưởng tượng ra được! Giữa những rầm rộ hỗn loạn này, Diệp Anh thần bí ấy lại đang đưa một tập bản thảo thiết kế cho George. George kinh ngạc đón lấy, vô cùng ngạc nhiên: "Cô vẫn nhớ trận chung kết thời trang cao cấp châu Á?"Vốn dĩ anh nghĩ giữa những ồn ào này, Diệp Anh đã sớm vứt chuyện cuộc thi chung kết lên chín tầng mây, dù sao hiện giờ cô cũng là chủ tịch hội đồng quản trị của một tập đoàn to lớn như thế, mấy chuyện nhỏ như hạt đậu này còn được đặt trong lòng cô sao. Diệp Anh thản nhiên liếc mắt nhìn George: "Thời gian hai tuần, có thể hoàn thành không?""Không vấn đề."George mỉm cười, vỗ ngực nói. Hiện tại nhân công dồi dào, từ khi Sâm Minh Mỹ bị đuổi việc, toàn bộ các nhà thiết kế, nhà tạo hình, chuyên gia may cao cấp đều do Diệp Anh điều phối. Diệp Anh giữ chức Tổng giám đốc, thăng chức cho anh và Liêu Tu lên là Phó tổng, còn Quỳnh An cũng theo chân Sâm Minh Mỹ rời khỏi Tạ thị. Có điều Tracy vẫn chưa trở lại. Sau này George đã từng liên lạc Tracy, giọng Tracy trong điện thoại nghe có vẻ tiều tụy. Cô nói trước kia Sâm Minh Mỹ là bạn học của cô, là cô đã lén lút lấy thiết kế của Diệp Anh, chụp ảnh lại gửi cho Sâm Minh Mỹ, Cô nói thiếu chút nữa cô đã hại cô Diệp, cô cảm thấy rất có lỗi với cô Diệp, mong anh thay cô xin lỗi cô Diệp, nếu cô Diệp muốn truy cứu trách nhiệm pháp luật, cô cũng tình nguyện chấp nhận. Anh chuyển những lời này cho Diệp Anh mà trong lòng có chút lo lắng Diệp Anh sẽ thực sự truy cứu trách nhiệm pháp luật với Tracy. Nhưng cô Diệp cũng giống như vừa nãy, bình thản nhìn anh, nói "Biết rồi", sau đó dường như cô ấy cũng hoàn toàn quên mất chuyện này. George cảm thấy cô Diệp đúng là người vô cùng lương thiện!"Trời ạ, cô Diệp!"Lật những bản thiết kế, hai mắt George tỏa sáng, anh sùng bái nhìn về phía Diệp Anh, kích động nói: "Cô Diệp, tôi vẫn chưa biểu đạt sự tôn sùng của mình với cô đúng không? Cô là nhà thiết kế tài hoa đến mức siêu phàm thoát tục nhất mà tôi thấy, vĩnh viễn vượt xa Sâm Lạc Lãng, thậm chí tôi cảm thấy cô có thể so sánh với bậc thầy thiết kế tài hoa Mạc Côn! Đợi đến đêm chung kết, loạt thiết kế này được đưa ra, tuyệt đối sẽ khiến rung động hiện trường...""Thời gian hai tuần, tôi muốn nhìn thấy thành phẩm đã hoàn thiện."Cắt lời George, Diệp Anh bước về bàn làm việc của mình, nhìn tập tài liệu cao như núi trên mặt bàn. Tuy cô đã để Tả lão gia xử lý thay những nghiệp vụ của Tập đoàn, nhưng Tả lão gia vẫn kiên quyết những tài liệu quan trọng bắt buộc phải được cô xem qua."Được, không thành vấn đề! Tôi lập tức đi làm!"George cực kỳ kích động ôm tập bản thảo thiết kế giống như ôm bảo bối chạy đi. Dù không có Tracy với cá tính tỉ mỉ chi tiết, nhưng Liêu Tu cũng là lão làng. Có điều nhớ lại chuyện cũ, bóng ma của sự kiện Sâm Minh Mỹ sao chép đã khiến George từ bỏ ý nghĩ này, anh quyết định lần này nhất định phải bảo vệ những thiết kế này cẩn thận, tuyệt không để phát sinh chuyện như lần trước một lần nữa. Phòng làm việc yên tĩnh lại. Diệp Anh đặt những tài liệu kia sang một bên, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, tin nhắn trên điện thoại khiến cô nhíu mày. Cộc! Cộc! Trong tiếng ngăn cản của thư ký, cửa phòng thiết kế bị mở ra, Phan Đình Đình với mái tóc xoăn dài đứng trước cửa, làm động tác gõ gõ cửa phòng, hất chiếc cằm xinh đẹp lên nói: "Hi, bạn yêu à, mình đến đề nghị hẹn hò đây, sau khi tan làm, chúng ta đi uống rượu đi!"*****Bệnh viện. Sức khỏe của Tạ Hoa Lăng dần hồi phục, bác sỹ để bà ở lại bệnh viện quan sát thêm hai ngày nữa là có thể ra viện, nhưng vẫn dặn dò từ giờ về sau phải tu tâm dưỡng tính, chuyện gì cũng nghĩ thoáng ra một chút, nếu không tâm tình bị kích động sẽ tái phát, không thể coi thường được. Lần này ở giữa ranh giới của cái chết và sự sống, Tạ Hoa Lăng đã nghĩ thông rất nhiều. Nhớ lại trước kia chuyện gì mình cũng muốn tranh đấu, khi còn trẻ muốn là cô công chúa được nuông chiều, hưởng thụ thói hư vinh, muốn người đàn ông đẹp trai nhất, xuất sắc nhất làm chồng mình, bất kể anh ta đã có bạn gái, muốn khiến tất cả bạn bè phải ngưỡng mộ mình, cho dù hôn nhân đã đi đến bờ vực tan nát cũng muốn chồng vĩnh viễn ở bên cạnh mình, dù bà cũng đã không còn tình cảm gì với anh ta. Bà luôn luôn tranh giành. Có thứ giành được, có thứ không giành được. Mà những thứ bà giành được theo đó cũng nhuốm đầy máu tươi và vô số cơn ác mộng đêm dài. Bà đã từng vô cùng hận Việt Xán, sự tồn tại của nó chứng minh sự thất bại và nhục nhã của bà, sự tồn tại của nó cũng khiến bà run rẩy sợ hãi. Đêm ngày bà lo lắng, sợ hãi Việt Xán sẽ thay hai người đã chết kia trả thù bà, cướp đi những thứ thuộc về bà! Mà hôm nay chuyện ấy đã thực sự xảy ra. Tất cả đã bị Việt Xán cướp mất đi. Nhưng bà lại thở dài nhẹ nhõm, tựa như phiến đá nghìn cân cuối cùng cũng đã hạ xuống. Ngoài mấy ngày đầu, bà phát hiện mặt trời mỗi ngày vẫn mọc, cuộc sống vẫn tiếp tục tiếp diễn, mà bà cuối cùng cũng không cần nhìn thấy hai người đã chết kia trong những cơn ác mộng nữa."Bên Thụy Sỹ đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ông bảo đang đợi mẹ qua đó."Việt Tuyên điềm đạm nói với Tạ Hoa Lăng. Hai ngày trước, Tạ Hoa Lăng nói với anh sau khi xuất viện, bà muốn tới Thụy Sỹ bầu bạn cùng Tạ lão gia. Nhìn Việt Tuyên trên chiếc xe lăn càng lúc càng gầy đi, Tạ Hoa Lăng chầm chậm ngồi dậy, Việt Tuyên đỡ lưng, giúp bà tựa lưng vào đầu giường."Tuyên, sức khỏe con rốt cuộc thế nào rồi?"Đau lòng giữ chặt tay Việt Tuyên, Tạ Hoa Lăng vô cùng lo lắng tình trạng sức khỏe của Việt Tuyên. Tuy trước mặt bà, anh vẫn luôn cư xử như thường, nói với bà sức khỏe vẫn tốt. Bà cũng không cách nào hỏi được tình trạng sức khỏe của anh từ phía bệnh viện, ngoại trừ lần đầu tiên bà liên lạc được với bác sĩ Coase, bác sĩ chỉ nói ngắn gọn hai câu với bà liền ngắt điện thoại. Sau này thậm chí bà còn không liên lạc được với bất kỳ vị bác sĩ chuyên theo dõi tình hình sức khỏe của Việt Tuyên. Tuyên đã đem tình hình sức khỏe của mình giấu kín, mà anh lại càng ngày càng gầy, thị lực hình như cũng yếu ớt, tất cả những điều này khiến Tạ Hoa Lăng vô cùng lo lắng."Lần trước bác sĩ Coase nói tình hình không tốt lắm, muốn phẫu thuật phải kiểm tra lại." Tạ Hoa Lăng lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt đến mức trong suốt của con trai. "Sao lại phải phẫu thuật? Phẫu thuật gì vậy? Có nghiêm trọng không?""Sau đó bác sĩ Coase có nói lại với con rồi, ông ấy tưởng nhầm mẹ là người nhà của một bệnh nhân khác." Việt Tuyên ôn hòa nói: "Mẹ đừng lo, sức khỏe con rất tốt, chẳng qua lần trước bị cảm cúm chút, bị dây dưa mãi vẫn chưa khỏi."Tạ Hoa Lăng lắc đầu: "Tuyên, con đừng lừa mẹ.""Không lừa mẹ đâu." Việt Tuyên mỉm cười ấm áp: "Mấy ngày nữa, con bảo Tạ Phố đưa mẹ qua Thụy Sỹ. Ở đây con còn vài việc cần xử lý, đợi xong xuôi mọi việc, con sẽ qua đó với mẹ và ông.""Con..." Tạ Hoa Lăng do dự một hồi, nhớ lại cuộc nói chuyện hôm trước với Tuyên, nỗi đau và sự chịu đựng của Tuyên xé nát lòng bà. Mà thời gian này, sự cô đơn tịch mịch của Tuyên, bà đều nhìn rõ. Sao bà có thể nhẫn tâm vậy? Cuộc đời bà đã vậy, bà không thể nào trơ mắt nhìn con mình không có được hạnh phúc."Hay là... con ở lại đi!"Thở dài, Tạ Hoa Lăng bất lực nói. Bà thực sự không thích Diệp Anh, không rõ lai lịch, tâm cơ thâm trầm, tựa như một lớp sương mù, hoàn toàn không nhìn rõ rốt cuộc người con gái ấy muốn gì. Nhưng từ nhỏ đến lớn, chỉ khi ở cùng Diệp Anh, Tuyên mới thật sự hạnh phúc đến thế."Tuyên, chỉ cần con có thể bảo vệ chính mình, không bị Diệp Anh thương tổn," Do dự một hội, cuối cùng Tạ Hoa Lăng cũng vỗ về tay Việt Tuyên, nói: "Mẹ đồng ý để con và nó ở bên nhau, cho dù con muốn kết hôn với nó, mẹ cũng đồng ý."Không ngờ Tạ Hoa Lăng sẽ nói những lời như vậy. Đáy mắt Việt Tuyên dần ẩm ướt, anh cố gắng mỉm cười, nắm lấy tay Tạ Hoa Lăng, khàn giọng nói: "Mẹ, đừng lo cho con.""Không lo, không lo mà!"Chưa lúc nào Tạ Hoa Lăng cảm thấy đến được gần với trái tim con trai mình đến vậy, mắt bà rưng rưng, bà run rẩy đưa tay ôm lấy đứa con ngồi bên giường bệnh. Khi Việt Tuyên không hề cự tuyệt, để mặc bà ôm giống như khi còn nhỏ, Tạ Hoa Lăng đột nhiên khóc đến nghẹn ngào, không sao kìm chế lại được.