Điều cô muốn chính là con đường cô đã lựa chọn. Phản ứng của truyền thông vô cùng nhanh chóng! Chưa đến nửa ngày, các kênh truyền hình tài chính và tin tức giải trí đều rộn ràng đưa tin nhà thiết kế nổi tiếng Diệp Anh bỗng nhiên tuyên bố nắm quyền quản lý tập đoàn Tạ thị, trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn. Ngày đầu tiên chính thức bước chân vào Tạ thị, Diệp Anh nhanh chóng cách chức các thành viên quan trọng trong gia tộc họ Tạ, bao gồm Tạ Việt Tuyên, Tạ Việt Xán, Tạ Hoa Lăng, và cả giám đốc bộ phận thiết kế, người đang dây dưa tin đồn sao chép với cô – Sâm Minh Mỹ. Biến động lớn của tập đoàn Tạ thị đã gây ra sóng to gió lớn cho thị trường chứng khoán, trong giao dịch nửa ngày còn lại, giá cổ phiếu Tạ thị đã giảm mất năm điểm. Phiên giao dịch ngày hôm sau, giá cổ phiếu tiếp tục điên cuồng hạ xuống, đến mười một giờ trưa thì ngừng lại. Giới truyền thông đưa ra một tin tức: theo một nguồn tin đáng tin cậy, đối với chuyện Diệp Anh bức Tạ Việt Xán, Tạ Việt Tuyên – những người đã quản lý, cống hiến nhiều năm cho Tạ thị buộc phải rời khỏi Tạ thị, những cổ đông đều vô cùng bất mãn, đang gấp gáp chuẩn bị một cuộc họp toàn thể cổ đông. Đối mặt với những lời lên án từ khắp nơi, chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Tạ thị là Diệp Anh lại vô cùng bình tĩnh. Trước tòa nhà cao vút của tập đoàn Tạ thị, bên đường vẫn còn tuyết trắng đọng chưa tan, khi đám phóng viên ào tới vây quay, đối diện với rừng micro và camera, Diệp Anh thản nhiên cười, chỉ đáp lại đúng ba chữ: "Tôi rất vui."Quá bá đạo! Quá quật cường! Quá tùy hứng! Đối với câu trả lời ngắn gọn lỗ mãng này, phần lớn quần chúng đều bị kích động, họ biết hiện tại đang thịnh hành trào lưu tổng tài bá đạo, nhưng một cô gái là tổng tài bá đạo như vậy thật sự vượt quá sức tưởng tượng. Hơn nữa, qua chuyện sao chép giữa Diệp Anh và Sâm Minh Mỹ, mọi người đều biết Diệp Anh có dây dưa tình cảm với hai vị công tử Tạ thị, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì khiến Diệp Anh có thể trong một đêm lên chức, đồng thời ra tay độc ác buộc cả hai người đàn ông bên cạnh phải rời khỏi Tạ thị? Dư luận dấy lên các tin đồn phong phú. Tạ Phố báo cáo toàn bộ tình huống hiện tại cho Việt Tuyên. Bệnh viện đêm khuya, Tạ Hoa Lăng đã chìm vào trong giấc ngủ. Gian ngoài phòng bệnh, đầu Việt Tuyên đau đớn choáng váng, anh cố gắng đưa tay chầm chậm xoa hai bên thái dương."Nếu tình huống không cải thiện, giá cổ phiếu ít nhất sẽ giảm nữa." Tạ Phố nói: "Làn sóng phản đối của các cổ đông rất lớn, họ đang liên hợp lại, đàm phán với nhau nên đối phó với cô Diệp Anh như thế nào."Việt Tuyên im lặng hồi lâu rồi hỏi: "Việt Xán thì sao?""Đại thiếu gia đã rời khỏi Tạ thị, hiện tại hành tung không rõ." Dừng một chút, Tạ Phố nói: "Xem ra đại thiếu gia đối với động thái của cô Diệp Anh cũng có chút kinh hoàng, sau cuộc họp hội đồng quản trị hôm trước, hai người đã cãi nhau một trận."Cơn đau trong đầu càng lúc càng kịch liệt. Việt Tuyên cố nén cơn đau choáng váng lại, nói với Tạ Phố: "Nói với Tạ Bình..."Bang. Mở cửa phòng, Diệp Anh mệt mỏi bước vào, đèn trong phòng khách bật sáng, cô ném chiếc túi trong tay lên giá cửa, tiện tay đóng cửa phòng lại. Phòng khách theo phong cách Địa Trung Hải, tường màu lam, cửa sổ màu trắng, Khổng Diễn Đình đang ngồi trên ghế sô pha với những hoa văn màu lam trắng, khác hẳn dáng vẻ tươi cười như gió xuân mọi ngày, anh nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt hiện rõ có chuyện muốn nói. Cả thể xác lẫn tinh thần Diệp Anh đều mệt mỏi. Cô chào hỏi đơn giản, rồi lập tức đi về phía phòng ngủ của mình."Này!"Khổng Diễn Đình buồn bực, đứng dậy quát cô: "Cô đứng lại cho tôi!"Diệp Anh mệt dến mức chỉ muốn nhào đến bên giường, nhưng nhìn điệu bộ này của Khổng Diễn Đình, đành miễn cưỡng giữ vững tinh thần, ứng phó nói: "Chuyện gì?""Việt Xán chuyển toàn bộ cổ phần Tạ thị cho cô, sau đó cô đã khai trừ hắn?" Khổng Diễn Đình nhíu mày hỏi."Đúng vậy.""Cô..." Nhìn dáng vẻ thờ ơ của cô, Khổng Diễn Đình tức giận: "Cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Tên Việt Xán ấy đối với cô tốt như vậy! Anh ta khổ sở bao nhiêu năm, không dễ dàng mới nắm được cổ phần trong tay, không yêu cầu gì đã chuyển toàn bộ cho cô, vậy mà chớp mắt cô lại quẳng anh ta đi! Rốt cuộc cô có lương tâm không, có tim gan không!"Diệp Anh nghe đến mức bật cười. Cô quyết định quay người ngồi xuống sô pha, quan sát Khổng Diễn Đình: "Tôi đã nghĩ giữa anh và Việt Xán không hề có giao dịch gì, nhưng không ngờ anh lại có tình cảm sâu đậm với anh ta như vậy. Tôi còn tưởng giữa lúc tôi khốn cùng, anh giữ tôi lại, đối với tôi một câu "nữ thần", hai câu "nữ thần", mời tôi gia nhập công ty anh là vì đã coi tôi là bạn bè, sẽ kiên định đứng về phía tôi."Khổng Diễn Đình trừng mắt nhìn cô, một lúc sau, uể oải thở dài: "Nữ thần, cô thật sự là nữ thần, nhưng cô không chỉ là nữ thần của tôi, hơn thế, cô còn là nữ thần của Việt Xán. Tôi vốn ở nước ngoài, cùng mấy ông anh của tôi đấu qua đấu lại khá vui vẻ, nhưng tên Việt Xán đó bỗng dưng bức ép đe dọa tôi phải về nước! Sau khi về rồi, tôi mới biết anh ta là vì cô!""Nữ thần, tôi không biết cô và Việt Xán có ân oán gì, nhưng anh ta đối với cô rất thật tâm. Anh ta để tôi tới tiếp nhận hạng mục thời trang của Khổng thị, đi vào lĩnh vực nữ trang cao cấp đều là vì trải đường cho cô, thậm chí anh ta còn vì cô mà lập công ty thời trang tại Pháp và Italia! Nữ thần, toàn bộ những điều tôi làm cho cô đều là Việt Xán muốn tôi làm! Ngay cả căn hộ này cũng là anh ta chuẩn bị cho cô, anh ta nói cô thích phong khách nhẹ nhàng thoải mái."Diệp Anh im lặng rất lâu. Sau đó cô nhíu mày cười: "Để anh ở cùng tôi cũng là điều anh ta vì tôi mà chuẩn bị?""À, đó là vì anh ta biết..." Sắc mặt Khổng Diễn Đình đột nhiên đỏ lựng."Hầy! Dù sao, Việt Xán đối với cô thật sự tốt đến cảm động trời đất, không thể tốt hơn nữa! Cho dù cô ý chí sắt đá, tuyệt không cảm động cũng không thể lấy oán báo ơn!""Vậy chắc chiếc Maybach thể thao màu hồng kia cũng là do anh ta tặng anh rồi." Diệp Anh đã hiểu rõ. "Đúng vậy! Anh ta biết tôi thích màu hồng đào!" Khổng Diễn Đình hưng phấn nói: "Anh ta còn đồng ý tặng tôi một du thuyền màu hồng nữa cơ!"Ôm chiếc gối dựa, Diệp Anh thản nhiên cười: "Anh ta đúng là tri kỷ, biết rõ anh thích gì.""Đương nhiên! Năm đó ở Ý, tôi và anh ta là bạn học, lúc đầu tôi nhìn anh ta không vừa mắt, tôi cũng thấy..." Khổng Diễn Đình hưng phấn kích động thao thao bất tuyệt, từ chuyện quen biết giữa anh ta và Việt Xán, từ căm ghét, kết giao, đến khi cởi mở chân thành với nhau, từng ly từng tý đều vui sướng hoa chân múa tay kể lại chi tiết tỉ mỉ, đến khi phát hiện Diệp Anh đã ngủ thiếp đi."Diệp Anh!"Khổng Diễn Đình tức giận, trừng mắt nhìn cô: "Tôi không nói đùa với cô! Trong lòng tên tiểu tử Việt Xán ấy, cô là sự tồn tại vô cùng quan trọng. Tình cảm của hắn với cô sâu nặng như thế, hắn vì cô phải trả giá bao nhiêu như vậy, cô phải quý trọng hắn! Phải trân trọng hắn!: Trân trọng anh ta... Diệp Anh lặng lẽ nhìn về phía Khổng Diễn Đình, đặt chiếc gối dựa lại ghế sô pha, nói: "Mệt rồi, tôi đi ngủ."Rầm một tiếng, Diệp Anh dóng chặt cửa phòng ngủ. Dựa lưng vào cửa phòng, cả người cô mệt mỏi, cô nhắm mắt nhưng trái tim và trí óc lại ngập tràn hỗn loạn. Thật lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, để mình không suy nghĩ nhiều nữa. Cô đến bên giường, phát hiện người dọn dẹp đã tìm thấy cây bút vẽ bị lăn trong gầm giường, đặt trên tủ đầu giường. Cô lặng lẽ nhìn đóa tường vi màu bạc khắc trên cây bút vẽ, trên đó vốn dĩ đầy bụi bặm mới đúng, nhưng dường như đã được lau sạch, không hề nhiễm một hạt bụi, đóa tường vi màu bạc dưới ánh đèn hơi loáng lên, giống như ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm. Cạch! Cô lật úp chiếc bút vẽ khắc bông hoa tường vi. Đúng vậy. Cô lạnh lùng nghĩ. Khổng Diễn Đình nói không sai. Tạ Hoa Lăng nói không sai. Sâm Minh Mỹ cũng nói không sai. Cô là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa, ý chí sắt đá, lòng dạ khó lường. Thứ cô muốn không phải là quá khứ, cũng không phải tương lai. Thứ cô muốn chính là hiện tại! Thứ cô muốn chính là con đường cô đã chọn lựa! Ép mình bình tĩnh lại, Diệp Anh cầm lấy cây bút, trên tờ giấy trắng, cô bắt đầu vẽ ra những đường nét đen nhánh. Những đường nét sắc bén phác thảo lên hình ảnh một nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo, quật cường, chiếc váy hoa lệ trên người tựa như chiến bào.