Dạ Vũ Ly giương mắt nhìn sư huynh, sư tỷ đang vì mình chiến đấu. Nàng có chút không nỡ, nàng hận đám người lạ mặt giữa thanh thiên bạch nhật đến giành chỗ của các nàng uống trà, nàng tức cho thân phận mình không thể làm gì hơn, chỉ có thể hét lên:" Thả ta ra! Ta muốn cứu sư tỷ!" cảm giác thật vô dụng. Dạ Vũ Ly muốn thoát khỏi tay vị thanh niên nọ, liên tục chống đối:" Vị công tử nọ, mau thả ta ra đi... Làm ơn..." vị công tử nọ trả lời, vẫn là không để nàng thoát khỏi vòng tay hắn." Tại hạ là Lăng Phong, xin thứ lỗi ta thất lễ nhưng ta sẽ không buông cô nương ra!" Dạ Vũ Ly ngẩn người. Là hắn, là Lăng Phong, tại sao hắn lại ở đây?! Nhưng ngẩn ngơ chưa được lâu, nàng đã nghe tiếng người ngã phịch xuống đất.  Dị Liễu bị Hoàng Huệ đạp ngã xuống đất, phụt ra một ngụm máu." Ha ha ha ha ha!" Hoàng Huệ đắc ý cười to, dáng vẻ kiêu ngạo của nàng rõ ràng là không coi ai ra gì. Dạ Vũ Ly nghe thấy rõ ràng, dù không nhìn thấy nhưng nàng dùng tinh thần lực cảm nhận được, quả thật quá ngạo mạn! Dạ Vũ Ly đã sớm không chịu được giờ như ngựa đứt dây hung hăng phá vỡ rào cản của Lăng Phong, tỏa ra tinh thần lực cường đại của bản thân làm mọi người ngạc nhiên. Một vị khách đi ngang đã hét lên kinh hoảng:" Pháp sư kìa, Dạ tiểu thư là pháp sư!" hắn đã hoảng loạn chạy đi phân tán tin tức, cả Tiêu quốc nhộn nhịp hẳn lên. Trong quán trà, Hoàng Huệ tái mặt. Nàng ta không thể ngờ rằng Dạ Vũ Ly là Pháp sư! Hoàng Huệ toan chạy, xoay lưng chuẩn bị trốn thì tinh thần lực của Dạ Vũ Ly đã bắt ả lại. " A!" Tiếng hét dữ dội của Hoàng Huệ vang lên. Chỉ còn lại một vũng máu... Đúng vậy, tinh thần lực của Dạ Vũ Ly đã nghiền ả chỉ còn vũng máu! Quán trà trở nên yên tĩnh... Lăng Phong không ngờ chỉ sau vài năm không gặp, Dạ Vũ Ly lại thay đổi lớn đến thế. Tại sao hắn phát hiện nàng là Dạ Vũ Ly? Vị khách lúc nãy kêu Dạ tiểu thư tức là người Dạ phủ, mà Dạ phủ chỉ có một tiểu thư duy nhất_Dạ Vũ Ly. Dạ Vũ Ly nhanh chóng chạy đến bên Dị Liễu, hô to." Sư tỷ!" Dị Liễu yếu ớt mở mắt, nở nụ cười trong trẻo dị thường nói từng câu đứt quãng." sư muội, ta...ta...chắc ta...không...xong rồi..." " Sư tỷ, không thể bỏ tụi muội lại! Sư tỷ!" Dạ Vũ Ly vừa nói xong, Dị Liễu đã nhắm mắt xuôi tay. " Sư tỷ!" Nàng đau đớn hét lên. Dạ Vũ Ly nàng quan tâm nhất là người thân, nay mất một người, quả thật đau lòng không thôi. Buổi trà tan đi trong vẻ mặt buồn phiền, Dị Liễu được người đưa về Dị phủ, chờ ngày làm tang sự, Dạ Vũ Ly thẫn thờ một thời gian dài. Sáng một ngày nọ, nàng đã quyết định loan truyền sự thật...