"Kim Lăng thánh nữ đêm khuya viếng thăm, không biết có chuyện gì quan trọng?" Nam nhân dựa người vào cửa, thích thú nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng mặc áo màu xanh nhạt, cổ áo thêu những hoa văn nhỏ nhắn xinh đẹp, mặc áo khoác lông cáo màu trắng, tóc trắng rối tung phía sau, sáng loáng dưới ánh trăng, tao nhã như thiên thần. Mà đôi mắt tím nhìn y chăm chú không chớp mắt, giống như ban ngày lúc ở đại điện, trong đôi mắt có điều khó nói. "Nhiễm Phượng Thâm..." Ban ngày nàng cũng khẽ gọi tên này. "Tại hạ đã nói, tại hạ không phải Nhiễm Phượng Thâm." Không chỉ có nàng, mà người bên cạnh nàng cũng đồng loạt gọi y là Vương gia. "Đúng là chàng." Nam Ngụy Tử nhìn xuống tay phải của y. Tuy đã mờ, nhưng vết cắn trên ngón tay y vẫn có thể thấy được, đó là do nàng cắn. Nghĩ đến vì sao mình để lại vết răng trên ngón tay y không cách nào biến mất như vậy, vẻ mặt nàng hoảng hốt. Quá khứ từng căm hận y, nhưng giờ phút này nghĩ tới, nỗi hận trong lòng đã không còn nặng như vậy nữa. Là thời gian khiến cho thù hận giảm bớt, hay là cái chết của y khiến nàng không còn hận nữa? Nàng không biết, chỉ biết nhìn thấy y, trái tim nàng không còn nghe theo suy nghĩ của nàng. Có quá nhiều lời muốn nói nhưng không biết phải nói làm sao. Mà y, đối diện nàng lại xa lạ. Y nói, y tên là Tát Y. Tát Y, một cái tên xa lạ, ánh mắt y nhìn nàng cũng xa lạ, cảm giác xa lạ như vậy khiến nàng sợ hãi. Rõ ràng là y, tại sao lại dùng đôi mắt hờ hững như vậy nhìn nàng? Lúc đó, nàng không thể truy vấn, đành phải kiềm nén, thừa dịp đêm khuya, nàng sai Nhiễm Ngũ mang nàng đến nơi cư trú của Bắc Ngụy, đi đến trước cửa y. Nhìn thấy ánh mắt nàng dừng trên tay y, Tát Y cúi đầu, nhìn ngón tay mình. "Vết răng trên ngón tay của chàng là ta cắn." Nàng hạ thấp giọng nói. "Hả?" Tát Y nhìn vòng răng trên ngón tay mình, nhíu mày nhìn nàng, gương mặt khôi ngô tỏ vẻ thích thú "Vậy tại sao nàng cắn ta?" Nam Ngụy Tử cắn môi, gương mặt nhỏ nhắn không được tự nhiên "Chàng.. quên hết tất cả rồi sao?" Kể cả nàng, cũng đã quên sao? "Ta nên nhớ cái gì?" Y cảm thấy buồn cười. "Các người nói ta là Nhiễm Phượng Thâm thì ta phải như vậy hay sao? Ta hoàn toàn không có ấn tượng với cái tên này, kể cả nàng cũng vậy." Vẻ mặt Nam Ngụy Tử tái mét, nàng ngơ ngẩn nhìn y, gương mặt khôi ngô vẫn cười cợt, nhưng mà ánh mắt nhìn nàng đã khác. Cho tới bây giờ, Nhiễm Phượng Thâm chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng -- Vô tình, lạnh lùng, giống như không thèm đếm xỉa nàng đang tồn tại. Ánh mắt y nhìn nàng luôn sâu thăm thẳm, giống như chứa rất nhiều tâm tư, khiến nàng đoán không ra. Nhưng chưa bao giờ lạnh lẽo. Thỉnh thoảng, y cũng có nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, mỗi khi y nhìn nàng như vậy, nàng luôn né tránh y, không dám nhìn vào mắt y. Hiện tại nghĩ đến mới hiểu được, thật ra nàng không ghét ánh mắt y, thậm chí... rất nhung nhớ. Nàng khẽ cười, bờ môi lại run rẩy, đôi mắt tím thê lương, gò má trắng, bóng dáng thon thả, dưới ánh trăng như nhanh chóng biến mất. Tát Y nhíu mày, định vươn tay ra. "Tát Y" Tiếng nói dễ thương vang lên, bóng dáng nhỏ nhắn chạy đến "Kim Lăng thánh nữ, sao cô lại ở đây?" Vu nữ Bắc Ngụy khó hiểu, tò mò hỏi. Nàng nhìn Tát Y, rồi lại nhìn Nam Ngụy Tử, chớp đôi mắt to "Cô đến tìm Tát Y sao? Có chuyện gì? Tát Y, hai người đang nói chuyện gì?" "Không có gì." Tát Y nhìn vu nữ Bắc Ngụy, nhíu mày không vui. "Tiểu Lục, ai cho muội ăn mặc phong phanh như vậy?" Hiện tại là mùa đông, ngay cả áo bông nàng cũng không mặc liền chạy ra đây. "Muội nghe ngoài cửa có tiếng nói chuyện, nên tò mò." Vu nữ Bắc Ngụy chu mỏ, dựa sát thân mình ôm lấy cánh tay Tát Y. "Bây giờ mới cảm thấy lạnh." Nàng bắt đầu run rẩy. "Muội đó." Khuôn mặt Tát Y bất đắc dĩ, đưa tay cởi áo khoác mặc lên cho nàng, lại cầm tay nàng, lập tức trừng mắt "Lạnh như băng, muội muốn bị nhiễm phong hàn nằm trên giường sao?" "Đâu có" vu nữ Bắc Ngụy chu mỏ lên, ôm lấy y làm nũng, nhõng nhẽo nói "Có Tát Y thì muội sẽ ấm áp thôi." "Muội đó." Tát Y không vui lườm nàng, giống như tức giận, nhưng gương mặt lại không che giấu yêu thương, cánh tay cũng ôm chặt lấy nàng. Nam Ngụy Tử ngơ ngẩn nhìn hai người, tuy vu nữ Bắc Ngụy còn nhỏ, nhưng gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Mà y... Lần đầu tiên nàng thấy y lộ ra vẻ mặt như vậy. Trong mắt dịu dàng, gương mặt cưng chiều, từ đó giờ nàng chưa thấy qua. Tên xa lạ, ánh mắt xa lạ, vẻ mặt xa lạ, trước mắt nàng, không có gì là không xa lạ, Nam Ngụy Tử rũ mắt. "Kim Lăng thánh nữ, cô sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt nàng càng ngày càng trắng, vu nữ Bắc Ngụy quan tâm "Sắc mặt của cô rất khó coi." Nam Ngụy Tử nhướng mắt, nhìn vu nữ Bắc Ngụy quan tâm mình, lại nhìn về y, nhưng y cũng không nhìn lại nàng. Khác biệt vời sự dịu dàng giành cho vu nữ Bắc Ngụy, ánh mắt của y nhìn nàng rất lạnh lùng, không có chút ấm áp, nàng cười khổ. Nàng mang túi gấm ra, "Cái này, trả lại cho chàng." Nàng đưa túi gấm cho y. "Cái này là cái gì?" Nhìn túi gấm trên tay, Tát Y nhướng mắt, nhìn nàng hoài nghi, nhưng gương mặt tái mét của nàng lại thản nhiên mỉm cười với y. Nụ cười thoáng qua khiến y ngẩn ngơ. "Chàng nói đúng, ta nhận lầm người." Nàng nhẹ nhàng nói, tiếng nói như gió nhẹ, khóe môi cười gượng gạo. "Chàng không phải Nhiễm Phượng Thâm, chàng không phải y." Nàng nhỏ tiếng lắc đầu, ánh mắt như nhìn về nơi xa, lại giống như nhìn y. "Chàng đã chết, cũng sẽ không trở về." "Cô..." Nàng cười, nhìn y sâu lắng, rồi mới thu hồi ánh mắt. Không phải chàng, không phải... "Nhiễm Ngũ." Một bóng đen đáp xuống. "Chúng ta đi thôi." Nàng quay người bước đi. Nhìn bóng dáng khuất trong tuyết trắng, Tát Y chầm chậm rũ mắt. "Tát Y, bên trong là cái gì?" Vu nữ Bắc Ngụy tò mò. Y mở túi gấm, lấy đồ bên trong ra, ánh mắt hơi lóe lên. Đó là một đôi vòng ngọc, một cái còn nguyên vẹn, một cái lại bị hỏng. Tuy đã được sửa chữa, nhưng vẫn nhìn ra vết tích bị vỡ nát. Nhìn vòng ngọc, nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của nàng lúc rời đi, đôi mắt đen dần dần tối tăm, càng lúc càng sâu thẳm... "Trẫm ngưỡng mộ thánh nữ đã lâu, hôm nay có thể gặp được thánh nữ, trẫm cực kỳ vui mừng." Minh Hề Vương nhìn Nam Ngụy Tử cười, tuy cách một lớp sa mỏng, nhưng vẫn thấy được dung nhan tuyệt sắc, nhất là đôi mắt kia, khiến người ta muốn chìm đắm trong đó. "Thánh nữ quả như lời đồn đãi, đẹp đến mức khiến người ta khó thở." Y khẽ suýt xoa, mà tay muốn nắm lấy khăn che mặt của Nam Ngụy Tử. Nam Ngụy Tử nhanh chóng đứng dậy lùi ra, nhíu mi lại, trong đôi mắt lạnh lùng "Minh Hề Vương quá khen rồi." Thấy ánh mắt lạnh lùng của nàng, Minh Hề Vương ngượng ngùng mỉm cười "Khụ khụ, là trẫm nhất thời thất thố, xin thánh nữ đừng trách tội." Nam Ngụy Tử không nói, trong mắt lóe lên vẻ không kiên nhẫn. Minh Hề Vương phái người mời thánh nữ các nước cùng dùng bữa, nàng không nghi ngờ y, nào biết trong phòng lại chỉ có nàng và Minh Hề Vương. Thấy nàng nghi ngờ, Minh Hề Vương lập tức nói, thật ra y chỉ muốn sai cung nữ mời nàng lại đây, muốn riêng rẻ trò chuyện với nàng. Nghe xong, nàng vốn định lập tức rời khỏi, nhưng lại bị Minh Hề Vương kiên quyết giữ lại. Trong lòng Nam Ngụy Tử cười khẩy. Ánh mắt y nhìn nàng cũng như ánh mắt của Nhiễm Thịnh Đức, bề ngoài trung hậu, bên trong lại dơ bẩn ô uế, có vua như vậy, Minh Hề sẽ có ngày bại vong. "Thánh nữ, trước đây trẫm từng phái người đến nói chuyện liên hôn với Kim lăng hoàng đế, chuyện này chắc Thánh nữ cũng biết chứ?" "Đa tạ Minh Hề Vương yêu thích, đối với chức vị hoàng hậu của Minh Hề, Ngụy Tử không đảm đương nổi." Nam Ngụy Tử trả lời hờ hững, không dự định sẽ dây dưa tiếp với Minh Hề Vương "Nếu như không có gì, Ngụy Tử mệt mỏi, xin đi trước." "Từ từ, Kim Lăng hoàng đế không có cự tuyệt." Thái độ của nàng khiến ánh mắt Minh Hề Vương sa sầm, nụ cười vẫn nở trên gương mặt. "Thánh nữ, trẫm bảo đảm sẽ sủng ái nàng cả đời, cho nàng hưởng hết vinh hoa phú quý..." "Ngụy Tử ở Kim Lăng cũng có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý." Kim Lăng phồn hoa hơn Minh Hề nhiều, nàng muốn hưởng vinh hoa phú quý, hà tất phải đợi Minh Hề cho hay sao? Lời nói của nàng khiến Minh Hề Vương sa sầm mặt, trong mắt tức giận. "Cho dù hoàng thượng không cự tuyệt ngài, nhưng Ngụy Tử không đồng ý, cho dù là hoàng thượng cũng không thể ép buộc ta." Địa vị thành nữ tại Kim Lăng có thể sánh bằng quân vương, nói chung, Vũ Nhi không thể miễn cưỡng nàng. "Vậy sao?" Minh Hề Vương cười khẩy, nụ cười trên gương mặt đã biến mất. "Kim Lăng thánh nữ, đừng ra vẻ tôn quý, đừng tưởng trẫm không biết Kim Lăng thánh nữ thực tế là cái gì?" Vẻ mặt Nam Ngụy Tử không đổi, nhìn Minh Hề Vương không còn ngụy trang hình dáng ôn hòa, nàng nhếch môi khinh thường. "Trong hoàng tộc ai không biết Kim Lăng thánh nữ cũng như là kỹ nữ. Ngươi chỉ là đồ chơi của hoàng tộc, chỉ là ngụy trang hình ảnh thánh khiết." Ánh mắt dâm tà của Minh Hề Vương nhìn nàng từ trên xuống dưới. "Có bao nhiêu người chơi qua ngươi? Trẫm cưới ngươi làm hoàng hậu, chỉ là hốt vỏ ốc của người khác." "Ngươi không có tư cách đó." Khinh thường liếc y một cái, Nam Ngụy Tử chuẩn bị rời khỏi, cảm thấy chân mềm nhũn, khiến nàng gần như đứng không nổi, vội vàng bám lấy cửa gượng chống đỡ. "Ngươi..." Nàng trừng mắt nhìn Minh Hề Vương. "Ha ha, nhìn ngươi thanh cao thế nào thì chút nữa thôi cũng phải rên rỉ dưới thân trẫm. Yên tâm, trẫm sẽ rất sủng ái ngươi." Minh Hề Vương cười dâm đãng, tự xưng mình là chính nhân quân tử giờ phút này thật là bỉ ổi đê tiện.. Nam Ngụy Tử cắn môi, chịu đựng đầu óc choáng váng. Vừa rồi nàng không có ăn bất cứ thứ gì, chỉ có... Nàng nhìn lò hương đặt ở trên án, lúc nãy nàng ngửi được mùi dị hương thoang thoảng, nhất định mùi hương đó có vấn đề. "Thân là quân vương mà lại dùng thủ đoạn hạ lưu." Nàng nhìn về phía Minh Hề Vương hèn mọn, trước mắt mờ mịt, nàng lắc mạnh đầu. "Ha ha, chỉ chút nữa thôi ngươi sẽ khóc cầu trẫm muốn ngươi..." Tay Minh Hề Vương muốn kéo khăn che mặt của nàng xuống. Nam Ngụy Tử nhanh chóng tránh ra, cười lạnh với y. "Ngươi không có cơ hội rồi." Nàng nhắm mắt, đầu ngón tay cắm sâu vào lòng bàn tay. "Nhiễm Ngũ." Bóng đen lập tức xuất hiện. Đột nhiên thấy Nhiễm Ngũ xuất hiện, Minh Hề Vương cả kinh "Ngươi là ai? Dám xông vào đây? Người đâu..." Bỗng nhiên trên cổ đau xót, Minh Hề Vương té xỉu trên đất. "Thánh nữ" Nhiễm Ngũ lo lắng nhìn nàng. Nam Ngụy Tử mở hé mắt, cảm thấy thân thể dần dần nóng lên, nàng cắn chặt môi, mồ hôi chảy xuống khuôn mặt "Ta không sao." "Nhưng mà..." Nhìn thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, ánh mắt mờ mịt, Nhiễm Ngũ biết nàng trúng mị dược, y nhíu mày. "Ta có thể chịu được, mang ta về phòng." Nàng cắn ra ra lệnh, thân bắt đầu run rẩy. Nhiễm Ngũ chần chờ một chút, nhanh chóng ôm lấy nàng. "Tiểu nhân mang người đi tìm Vương gia." "Chuyện này là sao?" Tát Y nhíu mày, nhìn hai người xuất hiện trong phòng y, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân bị ôm trong lòng. Nàng nhắm chặt mắt, gò má đỏ ửng sau sa mỏng, lông mày nhíu lại, môi thở dốc dồn dập. Thấy dáng vẻ của nàng, người sáng suốt nhìn cũng biết là trúng cái gì. Đôi mắt đen toát ra sự lạnh lẽo. "Thánh nữ trúng mị dược." Nhiễm Ngũ vội vàng nói. "Ai hạ?" Tát Y nhíu mày, ở đây dám hạ dược với thánh nữ cũng chỉ có... "Minh Hề Vương." Nhiễm Ngũ trả lời. Tát Y cười khẩy, bỡn cợt Nam Ngụy Tử. "Kim Lăng thánh nữ, ta còn tưởng nàng thông minh thế nào, vậy mà lại dễ dàng bị trúng mị dược." Nam Ngụy Tử cắn chặt môi, không nhìn y, tiếng nói thoát ra kẽ răng "Nhiễm Ngũ, đưa ta về phòng." Nàng không cần y. "Nhưng mà..." "Đây là mệnh lệnh." Nàng quát khẽ, trong miệng lại không nhịn được bật ra âm thanh rên rỉ Âm thanh rên rỉ cám dỗ người khác vô cùng, gương mặt hiện lên vẻ quyến rũ mê người. Nhiễm Ngũ nhanh chóng nhắm mắt. Đôi mắt Tát Y sâu xa, đưa tay ôm lấy Nam Ngụy Tử. "Chàng làm gì? Buông ra." Nam Ngụy Tử mở hé mắt, muốn vùng vẫy đẩy y ra, nhưng tay lại mềm nhũn không có sức, sự ấm áp trong ngực y khiến nàng cảm thấy thoải mái. Bên tai nghe tiếng tim đập ổn định, vùng vẫy của nàng dần dần yếu ớt. "Lui ra." Y nói với Nhiễm Ngũ. Nhiễm Ngũ nhanh chóng rời khỏi. Nam Ngụy Tử ngước mắt nhìn y, ánh mắt mê hoặc "Chàng..." Là chàng... Không phải chàng. "Chàng là ai? Nhiễm Phượng Thâm... Không, chàng không phải." Nàng lắc đầu, lại bắt đầu phản kháng trở lại "Buông ta ra. Đừng chạm vào ta. Chàng không phải y. Không phải." Nàng gần như điên cuồng, vòng ôm quen thuộc, nhịp tim quen thuộc, nhưng không phải chàng, không phải... Tát Y ném Nam Ngụy Tử lên giường, nàng rụt thân thể lại, ôm chặt đệm, co tròn mình lại, khẽ hô cuồng loạn "Đi ra, đi ra, cút" Y liếc nhìn nàng một cái, rời khỏi giường. Nghe tiếng bước chân rời đi, nàng nhắm mắt lại, toàn thân nóng như lửa khiến nàng đau khổ, cổ họng khô khốc khiến nàng khó chịu. "Nhiễm Phượng Thâm.... Nhiễm Phượng Thâm...." Tóc trắng quấn quanh thân, nàng cuộn người lại, không có nước mắt. Nàng cũng không khóc, nàng đã quên khóc như thế nào, chỉ là tiếng nói lại vỡ òa. Ngụy Tử, nàng muốn, ta đều sẽ cho nàng. "Không..." Nàng không cần y cho nàng, nàng không cần y bố thí, nàng không cần, không cần.... Nàng hi vọng ta sẽ sống trở về sao? "Hi vọng........" Lúc đó không trả lời được, hiện giờ thần trí mê mang lại bất tri bất giác thổ lộ. "Ta hi vọng...." Ta sẽ sống trở về, sẽ lại tự mình đeo vòng ngọc này cho nàng. "Nói dối. Chàng nói dối...." Y không trở về, không có... "Nhiễm Phượng Thâm..." Ta không hận chàng, không hận... "Nhiễm Phượng Thâm..." Một giọng nói trầm ấm nhẹ than, cánh tay tráng kiện ôm lấy nàng, gỡ bỏ màn sa trên mặt nàng, môi ấm đặt trên miệng nàng, nàng hé môi, mút lấy nước trà được mớm cho. Nàng từ từ mở mắt, nhìn thấy một đôi mắt đen khó giải. Nàng bất tri bất giác nở nụ cười. "Nhiễm Phượng Thâm..."