Tại Trung kinh Liêu quốc, Đại Định phủ. Thác Á mang theo hai mươi vạn đại quân vây quanh bên ngoài thành, bố cục trong kinh thành phỏng giống kinh đô Biện Lương của Tống, hết sức uy nguy kiên cố, trong thành cùng hoàng thành. Thác Á không có lập tức công thành, trái lại là để để binh sĩ vận chuyển những hòn đá thật lớn ở vùng núi gần nhất đến. Liêu quân coi giữ thành đưa mắt nhìn xa xa, còn có thể nhìn thấy binh sĩ Tây Hạ dựng xe gỗ gì đó. Này thời gian quý báu. Bên trong thành chỉ có mười vạn quân coi giữ, dựa thủ thành lúc này là một phương ưu thế, không hẳn không thể kéo dài thời gian chờ viện quân tới. Bệnh tình của Gia Luật Tông Chân lặp đi lặp lại, bãi triều nhiều ngày. Tiêu Thái Hậu nắm chắc cơ hội nắm giữ triều chính. Tiêu Thái Hậu là người khao khát muốn nắm giữ quyền lực, nàng vẫn luôn muốn phế đi con lớn của Gia Luật Tông Chân, lại muốn nhị nhi tử của mình kế thừa ngôi vị hoàng đế. Không nghĩ tới cái đứa con trai ngốc này không biết bị người nào giựt giây, mưu phản không được lại bị kết tội phản tặc bị giết chết, nàng khổ sở cầu xin hoàng đế, mới bảo toàn được một hài tử của Gia Luật Tông Nguyên một mạng. Chỉ cần để hài tử của gia Luật Tông Nguyên lê ngôi vị hoàng đế, nàng có thể lấy thân phận Thái Hoàng Thái hậu đứng ở phía sau nắm giữ triều chính trong tay. Ý đồ của Tiêu Thái hậu ở Liêu quốc người qua đường đều biết, không ít triều thần vẫn đang kiên định bảo hoàng phái, tuy rằng Gia Luật Hồng Cơ chết, nhưng hoàng đế có hai con trai hảo hảo mà, không cần lo không ai kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Liêu quốc, thượng kinh. Gia Luật Hòa Lỗ Oát, con trai thứ hai của hoàng đế, mấy năm trước vừa phong Việt vương, lưu lại ở thượng kinh. Khi hắn nhận được tin cầu viện từ bồ câu đưa tới, lập tức triệu tập phụ tá. Trải qua thảo luận, nghe các phụ tá phân tích, hiện tại Tây Hạ chia làm hai đường tiến công, đại quân Tây Hạ gần như dốc toàn bộ lực lượng cho chiến sự phía trước. Chỉ cần thượng kinh phương Bắc của Tây Hạ chỗ đó nói không chừng mấy chục vạn đại quân có thể đè xuống, Tây Hạ giống như không vỏ nhất định sẽ diệt vong. Thượng kinh Lâm Hoàng phủ cách trung kinh không xa, mà binh lực đã đầy đủ, Tiêu Thái hậu tràn đầy lòng tin chờ viện quân tới, Gia Luật Hòa Lỗ Oát mang theo năm mươi vạn đại quân thẳng tiến đến Tây Hạ. Cùng quân đội Tây Hạ chu toàn mau mười ngày, tướng lĩnh Liêu quân hoàn toàn không có kiên trì, bày xong trận hình, bắt đầu tiến công, quả nhiên Tây Hạ lại bắt đầu rút quân. Lui đi, ta liền không tin ngươi có thể lui tới địa bàn Hưng Khánh phủ của mình! Liêu tướng hung hăng nghĩ. Khi song phương truy đuổi gần hơn năm mười dặm, Liêu tướng quân trợn tròn mắt, có như thế mà đã phát run sao! Ô Ân gian nan thở phì phò, mệt không chịu được, lại phải chạy tiếp, đừng nói người kiên trì không trụ nổi, ngay cả ngựa cũng không thể nào nhanh được. Thác Á, ngươi không nhanh một chút ta sắp chống đỡ không được. Trong lòng Ô Ân càng phát ra lo lắng. . "Thúc thúc, pháo xa chuẩn bị như thế nào?" A Mộc Ngươi trong lòng yên lặng đếm số lượng pháo xa. "Còn thiếu ba gác, nhanh nhất cũng phải đến giờ thân ngày hôm nay mới có thể dựng xong." Thác Á có chút nóng lòng, so với kế hoạch ban đầu chậm hơn một ngày đêm. Muốn ném mạnh tảng đá đã chuẩn bị không nhiều, chỉ còn dựng xe thạch đầu. Thác Á nhiều lần thúc giục xuống, rốt cục đuổi kịp khi mặt trời lặn xuống toàn bộ đã chuẩn bị hoàn tất. Đại quân tiếp tục đi tới, khi cách tường thành năm trăm mét thì dừng lại. Trên tường thành Liêu quân bắt đầu bắn tên, binh sĩ Tây Hạ nâng tấm chắn lên ngăn chặn mưa cung tiễn, bắt đầu hướng trên pháo xa phóng hòn đá. Binh sĩ thủ thành Liêu quốc ánh mắt đầy nghi hoặc, vô số hòn đá thật lớn nặng mấy trăm cân, bị cái giá phao kỳ quái hướng lên không trung. "Mau tránh ra!" "Mau tránh ra!" Binh sĩ thủ thành hoảng loạn kêu gào. Hòn đá mang theo một lực thật lớn đập thẳng vào tường thành. "Là máy ném đá! Mau trốn đi!" Vì sao máy ném đá này không cần người kéo cũng có thể đem tảng đá phao đứng lên? Một binh sĩ thủ thành của Liêu quốc ở trước cái chết đều không có suy nghĩ cẩn thận. Trong mắt binh sĩ tường thành không thể phá vỡ bắt đầu sụp đổ, từng tiếng đánh nặng nề, làm thúc giục tâm can. Đợt ném thứ hai không hề đơn giản chỉ là những hòn đá nữa, mà còn châm thêm lửa lên. Từng quả cầu lửa từng trên trời rơi xuống, Liêu quân hoảng sợ lại rất nhanh nghe được tiếng kèn lệnh xung phong của Tây Hạ. . Môi Ô Ân hé ra, không rảnh uống nước nàng liếm liếm môi. Lại cùng Liêu quân giằng co qua lại năm ngày, song phương đều tổn thất không ít hơn mấy vạn người, kế tiếp liền xem ai ngã xuống trước. Hai quân ngựa đều chạy không nổi, tại đây vùng đất bình nguyên bằng phẳng lẳng lặng mà giằng co. Tướng lĩnh Liêu quân sắc mặt tái nhợt, đang nghe đến quan truyền lệnh mang đến tin tức trung kinh bị vây khốn, trong nháy mắt hắn liền hiểu rõ vì sao quân lính Tây Hạ không tiến công chính diện. Chỉ là hiện nay hắn không có biện pháp quay về tiếp viện, với trạng thái của binh sĩ hiện tại, đuổi không đến được trung kinh liền muốn mệt chết trên nửa đường, binh lực thượng kinh hẳn là rất nhanh sẽ đi trợ giúp. Hắn thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, ngẫm lại đối sách. Màn đêm buông xuống, binh sĩ Tây Hạ cùng Liêu quân rơi vào giấc ngủ say, người nào cũng đều không có sức lực tập kích quân doanh của đối phương. Ô Ân cũng lo lắng không hề chợp mắt, cảm giác bất quá chỉ trong chốc lát, Tô Hợp chạy ào đến, hạ giọng kích động nói: "Đại vương!" "Làm sao vậy!" Còn chưa đợi Tô Hợp trả lời, Ô Ân liền nghe thấy tiếng kèn lệnh từ xa xa truyền đến. "Là Thác Á, nàng trở về!" Khánh Lịch năm thứ năm, Hạ Liêu khai chiến với quy mô lớn, Tây Hạ liên tiếp đoạt được Tây Kinh của Liêu quốc, trung kinh, chiến sự gần như là toàn thắng. Muốn tập kích bất ngờ, Nhị hoàng tử Liêu quốc Gia Luật Hòa Lỗ Oát tại nội cảnh Tây Hạ thấy không có người kháng cự, nhưng ngoài trăm dặm của Hưng Khánh phủ bị đội quân coi giữ thành cản trở mấy ngày, đúng lúc Ô Ân mang đại quân trở về , Gia Luật Hòa Lỗ Oát chết tại Tây Hạ. Liêu quốc như rắn mất đầu, phân thành hai quốc, Đông Liêu lấy tộc Nữ Chân là chủ, Tây Liêu lấy Khiết Đan là chủ. Tây Hạ đình chiến, Đông Liêu và Tây Liêu lại nổi lên chiến tranh. . Đại Tống, Biện Kinh. Diệp Chiêu thất bại ở chiến sự Tây Hạ, uy vọng trong triều cũng tuột dốc không phanh. Hơn nữa Triệu Ngọc Cẩn cùng Hồ Thanh tự ý chủ trương hành sự, thiếu chút nữa hủy hoại nghị hòa của hai quốc. Hoàng đế niệm tình Diệp Chiêu xuất chinh không có công cũng có lao, chỉ phạt Vương phủ một năm bổng lộc, lại giải chức quan của Triệu Ngọc Cẩn, không có xử phạt gì khác. Dù vậy, đại thần trong triều cảm thấy xử phạt còn quá nhẹ, viết tấu chương lên, nhưng đều bị hoàng đế đè ép xuống dưới. Liễu Thiên Thác vì nước đóng quân ở biên quan vài chục năm, hơn nữa có Triệu Ngọc Cẩn cùng Diệp Chiêu cầu tình, tội chết được tha, bị biếm tóc đày làm thường dân. Này một năm, Nam Bình Quân vương phủ có thể nói là như hổ xuống đồng bằng, trước đám bạn xấu thường xuyên cùng Triệu Ngọc Cẩn qua lại nay cũng ở sau lưng len lén chế nhạo hắn vài câu, Triệu Ngọc Cẩn biết được, cũng không muốn cùng bọn hắn lui tới, thanh thản ổn định ở nhà chiếu cố hài tử cùng tức phụ. Liễu Tích Âm lúc mới bị mang trở về, chỉ hỏi Diệp Chiêu một câu, Ô Ân thế nào! Diệp Chiêu cũng không có giấu nàng, Y Nặc chết, Tây Hạ vương không sao. Liễu Tích Âm nói chính mình muốn rời khỏi, Diệp Chiêu không cho phép. Từ đó về sau, Liễu Tích Âm không có cùng Diệp Chiêu nói qua một câu nào. Diệp Chiêu chủ động tìm nàng trò chuyện qua vài lần, Liễu Tích Âm chỉ xem nàng như không toàn tại. Diệp Chiêu sợ Liễu Tích Âm trong lòng luẩn quẩn làm ra việc ngốc gì đó, phái mấy thị nữ thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm nàng, Liễu Tích Âm cũng không có hành vi cực đoan gì, mỗi ngày sang múa kiếm, trưa đánh đàn, nhàn thì đọc sách. Nếu Diệp Chiêu đi tới trong sân, nàng liền không múa cũng không đàn, an vị ngồi trên ghế uống trà, rõ ràng là ý tứ đuổi người. Diệp Chiêu biết hiện tại Liễu Tích Âm không muốn thấy nàng, cũng liền không đi đến chỗ nàng làm nàng chướng mắt. Người nào cũng không được nhắc tới sự tình ở Tây Hạ, ngày qua ngày lại, sự tình này biến thành một nhà cấm kỵ. Sau lại Liễu Thiên Thác cùng Liễu phu nhân đặt mua một tòa nhà cách đó không xa, Liễu Tích Âm muốn chuyển ra Nam Bình Quận vương phủ, Diệp Chiêu dự cảm, nếu không để nàng dưới mí mắt, nhất định sẽ xảy ra chuyện, nàng luôn tin tưởng trực giác của chính mình cho nên Diệp Chiêu không đồng ý. Liễu Tích Âm cũng không cùng nàng tranh cãi cái gì, thỉnh thoảng ra ngoài xem hai người thúc phụ cùng thím như thế nào, tẫn tẫn hiếu. Diệp Chiêu cho người đi theo, cũng không ngăn trở. Tiểu thiếp trong phủ thấy Liễu Tích Âm trở về lại nghi hoặc lại kinh hãi, này biểu tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành không phải lập gia đình sao? Này sao lại trở về? Đã là nữ tử hai mươi, rất khó tìm được một người trong sạch, hết lần này tới lần khác tuổi lớn như vậy lại ở trong vương phủ, lẽ nào chủ mẫu cùng Quận vương đã có dự định nạp Liễu Tích Âm làm trắc phi? Huyên nhi cùng Mi nương thì hoàn hảo, cảm thấy chủ mẫu cùng quận vương tình cảm thực tốt, hiện nay Diệp Chiêu lại vì quận vương mà sinh con trai, cho dù Liễu Tích Âm có làm trắc phi, cũng không lay động được địa vị của chủ mẫu, các nàng này đó thông phòng, chỉ cần không sinh ra sự tình gì, ngày nên như thế nào cũng là nên như thế đó. Dương thị lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng vẫn luôn là chưởng quản tài chính của vương phủ, Diệp Chiêu sẽ không lọng này đó, vẫn luôn giao cho nàng làm. Cho nên, cho dù nàng chỉ là một gã tiểu thiếp, quản gia đầy tớ trong vương phủ vẫn luôn tôn kính nàng. Liễu Tích Âm là biểu muội của chủ mẫu, chính mình chỉ là thứ nữ của quan thất phẩm nho nhỏ như thế nào có thể so với Liễu Tích Âm từ nhỏ đã đọc đủ mọi thứ thi thư. Chỉ cần Liễu Tích Âm vào cửa, khẳng định là sẽ đoạt cái quyền to chưởng quản của nàng. Một người không được cưng chiều, lại là tiểu thiếp không có con nói dòng, không quyền lực chưởng quản, cuối cùng nàng có thể bám trụ vào cái gì. Dương thị cố ý Huyên nhi cùng Mi nương cùng nhau đi đối phó với Liễu Tích Âm, nhưng Mi nương Huyên nhi cùng nàng nghĩ không ra nguyên nhân gì, Dương thị cũng chỉ có thể một thân một mình hành động. Trước là chạy đến chỗ Diệp Chiêu, cố ý vô ý nói một số cố sự cung đình cổ đại, tỷ như thời Hán có tỷ muội Triệu thị là Triệu Hợp Đức, Triệu Phi Yên cùng phụng dưỡng Hán Thành đế, cuối cùng tỷ muội thân thích tranh giành tình nhân lẫn nhau. Diệp Chiêu cảm thấy nàng nói tiểu cố sự lại có ý tứ, còn khen nàng hiểu biết nhiều. Phát hiện chính mình đàn rẩy tai trâu, Dương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.