Trước khi xuất hành, con chồn vàng đã dặn dò kỹ lưỡng, trên đường không được tùy tiện gây rắc rối, trạm dịch đơn giản không cầu kỳ, đừng gây thêm phiền hà cho quan phủ địa phương, có thể ở một nhà trọ thoải mái là được. Sau khi xuất phát năm ngày, đội ngũ đi trước đã đến Giang Nam, Hạ Ngọc Cẩn dần dần định thần lại. Xuất xứ Giang Bắc, con chồn vàng đến một đồng lộ phí cũng không đưa. Cậu ta không những phải làm việc, tất cả chi tiêu còn do mình móc tiền ra, thậm chí còn bao mấy người tùy tùng và thị vệ ăn uống ở đi nữa? Hạ Ngọc Cẩn vô cùng phẫn nộ: “Thật quá đáng ghét!”. My Nương sợ đến nỗi tay cầm đũa run run, miếng thịt kho tàu gắp cho Diệp Chiêu rơi trên bàn, cô ta len lén nhìn sắc mặt khó coi của Hạ Ngọc Cẩn, vội vàng lấy công chuộc tội, lại gắp một miếng thịt to đặt vào bát cậu ta. Hạ Ngọc Cẩn tức giận nói: “Hoàng bá phụ không đưa ta tiền làm án!” Thu Hoa tự nhiên và cơm vào mồm: “Quốc khố khó khăn, không có cách nào khác, cái món cá rán chua thật ngon”. Thu Thủy cười hì hì xắn tay áo lên, gắp cho tướng quân một miếng cá rán chua, chậm rãi nói: “Nam Bình Quận Vương đạo đức và hành động đều cao thượng, toàn Đại Tần này lấy bổng lộc ra làm việc chỉ có một mình người”. Diệp Chiêu lại gắp miếng cá trong bát ra cho Hạ Ngọc Cẩn. Hạ Ngọc Cẩn vẫn cứ lẩm bẩm chửi rủa trong bụng, lại không dám về tìm con chồn lông vàng đòi tiền, đành phải nuốt cục tức vào trong bụng, hai mắt lại lướt nhanh, nhìn khắp bốn phía xem “phong cảnh”, bù đắp cho cái tâm can cậu ta đang bị tổn thương. Từ xưa Giang Nam mỹ nữ nhiều. Tuy không bằng quốc sắc thiên hương xinh đẹp như ở kinh thành, nhưng lại dịu dàng như nước từ khi sinh ra. Cậu ta nhìn quen những người đẹp đài các cao quý, lại nhìn những mỹ nhân thôn dã, vô dùng hứng thú. Bà chủ quán rượu bên cạnh nhà trọ hình thể nhỏ bé, khuôn mặt như hoa phù dung, lúc rót rượu để lộ ra một bàn tay ngọc ngà như củ sen vậy, bên trên còn đeo hai chiếc vòng bạc nhỏ xinh, thật khiến người khác hận vì không thể sờ vài cái. Bà chủ này thuộc dạng người đẹp cấp trung bình. Còn tiểu cô nương bán hoa lông mày thanh mảnh, eo nhỏ mông to, bước đi lắc bên này lắc bên kia, bông hoa đào trên chiếc trâm bạc nhỏ trên đầu nhè nhẹ đung đưa, thật là một phong thái tao nhã làm say động lòng người, thuộc loại người đẹp cấp trung trở lên. Một quả phụ vừa đi qua, bộ ngực nảy nở, dung mạo xinh đẹp và quyến rũ, một cảm giác khó mà nói ra, cấp trung…. Hạ Ngọc Cẩn vừa chuyên tâm chăm chú quan sát, vừa âm thầm đánh giá cấp độ người đẹp ở trong đầu. “Dô… không viết thơ tình không viết từ, một chiếc khăn tay gửi tâm tri, tâm tri nhận rồi lật ngược lại xem, ngang cũng thế mà dọc cũng thế, tấm tâm tình này có ai biết không?”. Một tiếng hát sơn ca trong và sáng truyền tới, giọng ca mềm mại, âm vang bay bổng. Trong cảnh đẹp của buổi hoàng hôn, có vài con thuyền nhỏ trôi qua bên cửa sổ, có một vài thiếu nữ hái sen đang đứng trên thuyền, đang trêu đùa chọc ghẹo, bộ trang phục nghèo khó nhưng không che được khuôn mặt thanh xuân diễm lệ, người thiếu nữ đang hát lại càng xuất chúng hơn, mắt hạnh đưa tình, răng trắng như tuyết, tóc bồng như mây, một bên tóc mai đang cài một bông hoa lê, mặc một chiếc váy vải thô màu xanh cũ kỹ đơn giản, gọn gàng để lộ ra một vòng eo nhỏ, một thân hình dong dỏng, làm cho những người con trai bên sông đều quay đầu nhìn lại. Hạ Ngọc Cẩn nhìn đờ cả người, chỉ hận một điều không thể huýt vài tiếng sáo để trêu trọc tiểu mỹ nhân. My Nương đẩy đẩy nhẹ cậu ta: “Quận Vương gia…Tướng quân đang nhìn…”. Hạ Ngọc Cẩn nhớ ra vợ đang ở bên cạnh, giật mình một chút, thấy mình không đúng, vội vàng thu lại cái nhìn phong lưu, chỉnh đốn lại thái độ, điều chỉnh lại biểu hiện trên mặt mình thành một chính nhân quân tử, sau đó dịu dàng nhìn vợ, muốn lặp lại mấy câu nghiêm chỉnh. Cậu ta không nhìn sang còn đỡ, nhìn lần này, suýt nữa thì tức điên lên. Trời ạ! Vợ cậu ta cũng đang nhìn người đẹp còn chuyên tâm chăm chú hơn cả cậu ta! Thật là háo sắc! Mắt sắp như dán chặt vào cơ thể tiểu cô nương nhà người ta! Hạ Ngọc Cẩn thua người nhưng không thua vợ, tiếp tục nhìn trân trối vào tiểu mỹ nhân đó. Chuông gió ở ngoài cửa bị gió thổi kêu lên, một chiếc xe ngựa màu xanh từ từ dừng lại bên đường, có một người đàn ông ăn mặc sang trọng, tướng mạo anh tuấn đem theo một người tùy tùng ưu tú, dưới sự đồng hành của hộ viện, bước vào quán, hơi cau mày, mỉm cười nói với mấy người tùy tùng: “Cửa hiệu trên núi, chỉ thế này thôi”. Tiểu nhị của cửa hàng vội vàng chạy ra cửa, lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng giải thích với bọn họ: “Quan khách, thật ngại quá, hôm nay cửa hàng đã được một đại gia ở kinh thành bao hết rồi ạ”. Tùy tùng tức giận: “Rốt cuộc là ai? Thế to quá nhỉ? Chương thiếu gia chúng ta…” Chương thiếu gia ngăn sự vô lễ của cậu ta lại. Tiểu nhị cười cười nói: “Nghe nói là thương nhân đi Giang Bắc cứu nạn, rất hào phóng, còn mang theo rất nhiều xe ngựa, đừng nói quán này, đến cả quán cơm bên cạnh và quán cơm bên cạnh bên cạnh đều được bao hết rồi. Muốn ăn cơm phải đợi, hoặc mấy vị đi đến quán nhỏ ăn tạm bát canh vậy?”. Chỉ lỡ mồm nói mình là Quận Vương, những người dân thường chưa bao giờ nhìn thấy thế giới đều sợ đến nỗi đến câu nói cũng không nói hoàn chỉnh, các quan địa phương cũng thi nhau tới vẫy đuôi. Hạ Ngọc Cẩn không đủ kiên nhẫn đi chào hỏi các quan viên, mới qua hai huyện, đều bị bám riết rất phiền nhiễu, bèn suy nghĩ để tránh sự chú ý xung quanh, việc trừ hại cho dân thật uy phong, liền giấu thân phận, thay đổi quần áo. Vì cậu ta thường lang thang trong chợ, diễn kịch lừa người cái gì cũng tinh thông, lại không có cái tướng hoàng gia, giả dạng thành một đại thương nhân đi Giang Bắc cứu trợ, lời nói trang phục không hề có chút sơ hở nào. Diệp Chiêu thấy cậu ta như thế, liền thuận theo, nên để thị vệ giả dạng thành hộ vệ, để quan viên tùy tùng giả dạng thành quản việc, xa phu và nô bộc thì vẫn thế, trong xe ngoài đồ vật riêng của Hạ Ngọc Cẩn, còn có ba mươi xe lương thực đi Giang Bắc cứu trợ. Lấy mắt thường mà nhìn, cũng khó mà biết được chân tướng. “Thiếu gia của chúng ta là xuất thân cao quý, nếu không phải trên đường bánh xe bị hỏng, làm mất thời gian, thì làm gì thèm vào cái quán rách nhà ngươi chứ?!”. Tùy tùng bên ngoài thấy thương nhân, chiếm nhiều nơi thế, trong lòng không chịu, vẫn muốn tranh luận. Chương thiếu gia thở dài một cái, chậm rãi hất cái quạt, cười nói: “Thôi vậy, ở đây không phải Giang Bắc, phải thân thiện, đừng tranh cãi, chúng ta đi thôi”. Bọn tùy tùng bĩu bĩu môi, không cam tâm lầm bầm: “Nếu ở đây là Giang Bắc, nhất định phải đánh chết tên cẩu nô tài này…”. Hạ Ngọc Cẩn nghe thấy tiếng cãi nhau ngoài cửa, tò mò nhìn qua, ánh mắt vừa đúng lúc nhìn vào Chương thiếu gia, thấy người con trai trẻ tuổi bình thường gia cảnh khá tốt, tướng mạo khỏe khoắn, khí chất nho nhã, nhưng không khiến người khác ghét, nhưng cái bọn tùy tùng thô lỗ bên cạnh lại tức đến nỗi mặt đỏ gay gắt. Cậu ta biết mình bao hết quán cơm hại người ta không có cơm ăn đói bụng, trong lòng cũng có chút ngại ngần, liền cười với bọn họ một chút, rồi quay đầu đi. Mỹ nhân vừa cười hoa đào bừng nở. Chiếc quạt trong tay Chương thiếu gia rơi xuống đất, đờ đẫn nhìn cậu ta. Nhìn theo chiếc áo trắng rộng che đi một thân hình dong dỏng, ở eo lại mang một miếng lục ngọc bội, gió thổi nhẹ qua, những sợi tóc xõa tung hơi hơi bay lên, lướt qua làn da căng mịn động cái có thể vỡ mất, lướt qua ngũ quan xinh đẹp sắc nét, dưới đôi lông mi dài là đôi mắt còn sáng hơn cả sao trời, hình như đang cười, hơi cong cong, mặt hồ rộng và xanh ngoài cửa sổ, hoa sen đầy hồ, khiến tất cả những mỹ nhân mà trước đây cậu ta từng gặp đều biến thành cát bụi trên đất hết. Sóng nước mùa thu đầy tình chỉ trong cái quay đầu nháy mắt, lại làm cho trái tim người khác đập loạn nhịp. Chỉ là không biết… Chương thiếu gia bước nhanh lên theo, bước đến bên Hạ Ngọc Cẩn, kìm nén tâm tư đang trào lên sôi sục, nở một nụ ôn hòa nhất, thấp giọng khẩn cầu: “Tại hạ họ Chương, là tú tài, vị huynh đài này, không biết nên xưng hô thế nào?”. Hạ Ngọc Cẩn nghĩ nghĩ, đáp lễ nói: “Họ Ngọc”. Chương thiếu gia: “Ngọc công tử, chủ tớ chúng tôi không kịp giờ cơm, ở đây lại không có quán cơm ngon nào có thể ăn được, bụng đói, thực sự rất khổ sở. Không biết có tiện, kết một tình bạn, để chúng tôi ngồi xuống bàn bên cạnh được không?”. Chỉ cần nể mặt một chút, Hạ Ngọc Cẩn là một người rất dễ nói chuyện, cậu ta thấy đối phương nhẹ nhàng cầu khẩn, bèn gỡ xuống cái tâm thái của người thương nhân, mỉm cười, chắp tay khách sáo vài câu, sau đó chỉ vào chiếc bàn duy nhất vẫn chưa ngồi kín, mời chủ tớ bọn họ đi ra đấy. Chương thiếu gia thấy nụ cười của cậu ta lập tức tim đập loạn nhịp, dường như quên mất đất Bắc trời Nam, lại không dám để lộ ra sự sơ hở, vội vàng ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt, cẩn thận quan sát. Bên cạnh Ngọc công tử là một tiểu nương tử cài vàng đeo bạc, diện mạo như hoa như nguyệt, hình như là phu nhân hay thiếp phòng của cậu ta, đang ngoan ngoãn có ý lấy lòng cậu ta, nhưng lại bị hất ra vô cùng căm ghét. Còn hai người mắt to lông mày rậm, nhiều nhất chỉ có thể hình dung là nha đầu, cậu ta không thèm nhìn một tí nào. Nhưng lại chuyên tâm chăm chú bám lấy “người con trai” lạnh lùng anh tuấn bên cạnh, liên mồm nói chuyện, không khí ấm áp, cuối cùng còn…còn len lén nắm lấy tay “người con trai”, bẹo mạnh hai cái, nói nhỏ: “Tối nay nàng nhẹ tay với ta thôi nhé”. “Người con trai” nhẹ nhàng gật gật đầu: “Ờ”. Hóa ra Ngọc công tử này cũng là người đồng tính! Chương thiếu gia vui mừng, chỉ hận một điều không thể dụ dỗ đến cùng, nhanh chóng thân thiết.