Sáng sớm ngày hôm sau, sứ đoàn Đông Hạ rầm rầm rộ rộ đi đến phía ngoài thành. Trước tiên họ cởi bỏ vũ khí xuống, sau đó dưới sự tháp tùng của vị quan thuộc Bộ Lễ và tám trăm binh sĩ Đại Tần đi qua phố Huyền Vũ tiến đến cửa Sùng Văn. Người dân vô cùng háo hức với đoàn người man di từ Đông Hạ tới, họ cố gắng bày tỏ tất cả sự nhiệt tình của mình và ngồi chật ních ở các quán rượu, quán trà, kéo dài cổ ra xem không khí náo nhiệt bên ngoài quán. Hạ Ngọc Cẩn cũng thấy tò mò, cậu kiểm tra phố xá sạch sẽ lần cuối xong xuôi rồi cũng chạy đến quán trà lớn nhất trên đường Bình An, bắt ông chủ tìm cho mình một vị trí để ngồi xem. Hạ Ngọc Cẩn ngồi cắn hạt hướng dương, uống trà thơm, tâm trạng vui sướng háo hức muốn xem Hoàng tử Đông Hạ nổi tiếng hung hãn bên ngoài diện mạo trông như thế nào. Còn Diệp Chiêu vì muốn theo dõi tình hình nên trong thời gian này dù có việc hay không có việc cô đều theo sát Hạ Ngọc Cẩn. Hôm nay những binh sĩ tháp tùng Hoàng tử Đông Hạ đều đến từ doanh trại của Diệp Chiêu nên cô rất lo lắng cho sứ đoàn Đông Hạ, cô muốn đích thân giám sát xem có xảy ra chuyện gì hay không. Diệp Chiêu giao mọi việc văn thư lại cho Hồ Thanh, còn mình chuồn đến quán trà, ngồi cạnh Hạ Ngọc Cẩn, cùng cậu xem khung cảnh ồn ào đang diễn ra ngoài phố. Trước mặt bao nhiêu người, Hạ Ngọc Cẩn không thế ức hiếp vợ, cũng không muốn bị vợ đùa giỡn đến mất mặt, cậu chỉ có thể nhếch miệng cười, mặc kệ Diệp Chiêu bóc hạt hướng dương, rót trà, thỉnh thoảng nói với sang vài câu: "Nghe nói Hoàng tử Đông Hạ giết người không chớp mắt, tính tình rất lỗ mãng, cô gặp anh ta chưa?". "Cũng được", Diệp Chiêu trả lời cụt lủn. Cô chẳng quan tâm gì đến việc của Hoàng tử Đông Hạ, cô chỉ thấy hứng thú với cái tên chồn trắng đang chạy nhảy lung tung trước mặt cô. Nhưng rồi không muốn làm đối phương thất vọng, nghĩ một lúc, cô trả lời thành thật: "Phong tục dân gian của Đông Hạ khá là lỗ mãng, người nào cũng dắt một con dao ở hông, họ rất thích đánh nhau và có tinh thần thượng võ mạnh mẽ. Hoàng tử Đông Hạ là Y Nặc từ nhỏ đã mất mẹ, anh ta không hợp với mẹ kế nên giữa hai người hình như đã xảy ra một số chuyện, vài lần bị hại thì phải. Anh ta vốn dĩ tư chất hơn người, tám tuổi đã giết được sói, mười hai tuổi giết chết người chú hay ức hiếp anh ta, mười lăm tuổi đã lập chiến công, sau đó giết toàn bộ gia tộc của mẹ kế. Vì thế anh ta bị mọi người nói là bạo ngược, nhưng Hoàng thượng Đông Hạ lại vẫn rất yêu quý anh ta". Hạ Ngọc Cẩn lắc đầu than thở: "Đúng là lũ súc sinh." Diệp Chiêu nhẹ nhàng nói: "Súc sinh hay không súc sinh, không ở trong hoàn cảnh đó thì không nhìn rõ được". Đợi khoảng nửa canh giờ thì thấy đội ngũ sứ đoàn từ từ đi vào. Đi đầu là mười mấy chiếc xe chứa đầy lễ vật, trên xe chất đầy những tấm da màu sắc sặc sỡ, còn có vài con ngựa quý là đặc sản của Đông Hạ, tất cả đều là lễ vật dùng để dâng tặng cho Đại Tần. Theo sau chiếc xe là Y Nặc, Hoàng tử của Dông Hạ. Thân mình anh ta cao mấy trượng, cưỡi trên một con tuấn mã màu đen cực lớn. Màu da của anh ta đen bóng, mỗi một múi cơ đều chắc nịch khỏe khoắn như của loài dã thú. Mái tóc dài đến vai được tết thành mấy cái đuôi sam. Bộ quần áo có khâu những đường viền bằng da thú rất đẹp mắt, trên mình đeo rất nhiều đồ trang sức bằng vàng thô và xương thú. Mọi đường nét khuôn mặt của anh ta đều rắn rỏi như được đúc từ sắt thép vậy. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu vàng toát lên cái nhìn sắc nhọn, giống như đôi mắt của con chim ưng đang cất cao đôi cánh trên bầu trời xanh vậy. Mọi người không ngớt lời khen ngợi: "Diện mạo, thân thế và khí chất... thật đúng là con nhà gia thế, chỉ cần đứng trên đất đã giống như một cái đỉnh đồng vững chãi. Nhìn đã thấy là có dáng vẻ của một kẻ có thể đánh có thể giết rồi". Hạ Ngọc Cẩn tự so sánh một chút cái cơ thể yếu đuối và tướng mạo dịu dàng của mình, trong lòng xuất hiện cảm giác ghen tị xen lẫn khâm phục. Chỉ mong mình có thể cường tráng như Y Nặc, có thể tóm cái đồ vợ vô lại mà cho một trận! Để cô ta được nếm cái mùi vị mất mặt! Còn có thể dạy dỗ cô ta thế nào là ngoan ngoãn hiểu biết, sau này phu quân nói Đông thì không được nói Tây, phu quân nói Bắc thì không được nói Nam! Mơ mộng rốt cuộc vẫn chỉ là mơ mộng, cậu thở một hơi dài thườn thượt, định quay đầu đi, nhưng thấy Diệp Chiêu đang chăm chú nhìn mình, không kìm được liền hỏi: "Cô không có hứng thú với Hoàng tư Đông Hạ à?". Diệp Chiêu: "Chả có gì đáng xem cả". Hạ Ngọc Cẩn không hiểu: "Tại sao?". Diệp Chiêu thản nhiên liếc nhìn Y Nặc một cái, khinh bỉ nói: "Một tên bại tướng, có gì đáng nói chứ". ... Đối tượng trong mộng của cậu bỗng chốc tan biến. Hạ Ngọc Cẩn đột nhiên nảy sinh ý muốn cắn vợ mình một cái chết quách cho xong. Buổi tối, Hoàng thượng đãi tiệc ở Thái Quy Các, văn võ bá quan đều đến dự tiệc đông đủ. Tuần thành ngự sử tuy là một chức quan nhỏ, nhưng tước vị Nam Bình Quận Vương lại không nhỏ, vì vậy Hạ Ngọc Cẩn cũng được liệt kê trong danh sách khác mời. Tuy vậy Hoàng thượng lại không quan tâm đến việc cậu có tham dự hay không mà chỉ nhấn mạnh bất luận thế nào Diệp Chiêu cũng phải đến tham dự, Hạ Ngọc Cẩn cũng không muốn đi lắm, dù sao những món sơn hào hải vị của Hoàng thượng cậu đã ăn đến phát chán rồi, hơn nữa lại đi cùng Diệp Chiêu, ắt sẽ có người hỏi này hỏi nọ, thế nào cũng muốn lôi họ để mà làm trò cười. Thêm nữa, bị vợ công kích quá đáng, trong lòng không thấy thoải mái, muốn lờ tịt cô ta đi nhưng trước mặt sứ giả nước ngoài, dù gì cũng phải duy trì thể diện của Đại Tần. Đành giả bộ ân ân ái ái để giữ thể diện cho hoàng gia vài phần vậy, nếu không rất có thể bá phụ sẽ rút thanh kiếm Thanh Long chém cậu ta chết tươi trước mặt mọi người. Diệp Chiêu cũng cân nhắc vấn đề mấu chốt mà trong đó là việc họ đã năm lần bảy lượt mời nhau qua lại. Hạ Ngọc Cẩn vẫn không đồng ý. Diệp Chiêu đành nói: "Tôi và Hoàng tử Y Nặc đã gặp nhau trên chiến trường, cũng coi như là bạn cũ, lần này tham dự, nhất định phải uống với anh ta vài chén". Hạ Ngọc Cẩn nói: "Đừng uống say về lên cơn điên là được rồi!. "Khó nói lắm". Diệp Chiêu cố tình liếc xéo anh ta, rồi quay người bước đi. Hạ Ngọc Cẩn rùng mình một cái. Một lúc sau, Dương Thị đưa theo hai người thiếp vội vội vàng vàng đi tới, trên tay cầm một chiếc khăn mới thêu và mấy món ăn bổ dưỡng mà nhà bếp vừa nấu lên. Chắc là muốn đến nịnh phu quân, không biết trong lòng đang mưu tính cái gì đây. Hạ Ngọc Cẩn lãnh đạm liếc nhìn, hỏi: "Sao lại thêu lá trên cái khăn?". My Nương đon đả giải thích: "Đây là mẫu mới nhất của năm nay đấy ạ". Hạ Ngọc Cẩn kéo dài giọng "Ờ" một tiếng, xem các món ăn, nếm thử một miếng rồi hỏi: "Lư giao chẳng phải là để cho người phụ nữ bổ máu bồi bổ cơ thể sao? Sao lại để trong các món của ta?". Huyên Nhi thật thà nói: "Cái này... vốn đĩ là để đưa tướng...". Dương Thị và My Nương mỗi người một chân đá cô ta một phát khiến cô ta run bắn lên, ấp úng mất một lúc mới thốt lên được: "Tương... tương lai sẽ giúp cho người bồi bổ cơ thể ạ". Hạ Ngọc Cẩn nheo mắt hỏi: "Các ngươi còn biết ta đây đang tức đến nỗi máu trong tim mất cân bằng à?". Huyên Nhi trả lời: "Đúng vậy ạ!". Năm đó An Thái Phi chọn mấy người thiếp, tiêu chuẩn là dáng vóc xinh đẹp, tính tình thật thà, để tránh ở hậu viện giở trò rắc rối. Bây giờ Hạ Ngọc Cẩn cảm thấy, mồm mép của người phụ nữ quá thật thà cũng không phải là chuyện tốt, sớm muộn gì cũng làm cậu ta tức chết thôi. My Nương vội vàng kéo Huyên Nhi ra bên cạnh, bản thân cũng cười hùa vào nói: "Quận Vương gia, nghe nói Hoàng thượng đãi tiệc để tướng quân tiếp đãi Hoàng tử Đông Hạ phải không ạ?". Cô ta nhấn rất mạnh vào hai chữ "tiếp đãi", nhìn ánh mắt của Hạ Ngọc Cẩn giống như đang bị cắm sừng vậy. Dương Thị lập tức nghiêm giọng trách mắng cô ta: "Quận Vương có sự tính toán của riêng mình, sao lại để ý đến việc vợ mình uống với người đàn ông khác vài chén rượu chứ? Ai bảo các ngươi nghĩ này nghĩ nọ hả?". My Nương lập tức chỉnh lại: "Đúng vậy! Quận Vương của chúng ta là người độ lượng nhất! Tuy Hoàng tử Đông Hạ vừa cao ráo đẹp trai vừa cường tráng, lại là bạn cũ với tướng quân, vì thế tướng quân đích thân uống vài chén với anh ta cũng là việc nên làm! Hoàng cung đâu phải là nơi có thể làm mấy việc bất chính chứ! Mọi người đều nhìn vào mà! Ai nghĩ bất chính đều là những người có đầu óc không chính đáng!". Bọn họ người này một câu người kia một câu, từng chữ từng chữ như cố tình công kích cậu khiến Hạ Ngọc Cẩn cuối cùng cũng nhớ ra, cho dù Diệp Chiêu tồi tệ đến thế nào thì vẫn là vợ mình. Nếu một mình vợ cậu ở bên ngoài trước mặt bao nhiêu người uống rượu cùng với một người đàn ông khác, cậu không xuất đầu lộ diện thì chẳng khác gì con rùa rụt cổ, chắc chắn sẽ bị mọi người trong thiên hạ chê cười! Hạ Ngọc Cẩn yếu ớt hỏi: "Diệp Chiêu không thể không biết giới hạn như thế chứ?". Dương Thị trả lời: "Có chứ ạ, chỉ là tướng quân không để ý đến tiểu tiết thôi ạ". Hạ Ngọc Cẩn tuy biết mấy người thiếp đang cố tình nói quá lên để dọa mình, nhưng nhớ tới nụ cười đểu giả của Diệp Chiêu trước khi rời đi, lại càng cảm thấy sự uy hiếp này là hoàn toàn có khả năng. Nhỡ đâu cô ta muốn gây thêm bực tức cho mình, trong buổi tiệc lại làm việc bất chính với người đàn ông khác, thế thì mình mất thể diện quá rồi. Vì vậy cậu quyết định đi tham dự yến tiệc để theo dõi vợ mình, bắt cô ta phải biết giữ mình một chút, không được uống rượu cùng người đàn ông khác!