Người đang theo sau Tướng quân chính là quản gia của phủ Tướng quân, vẫn là ông quản gia trước kia bị lão Tướng quân để lại trông coi phòng ở.
Tướng gia hỏi, dạo này ta không ở đây nhà chúng ta có xảy ra chuyện gì không? Quản gia đáp không có.
Tướng quân nói, thánh chỉ tới rồi chưa? Quản gia trả lời, nửa đêm hôm qua đã tới rồi, Hoàng thượng cố ý phái công công X tới gọi cửa, cả nhà đã ngủ say như chết, công công X đứng bên ngoài hơn rất nhiều giờ vẫn chưa ngóc đầu vào được nên rất tức giận.
Tướng quân nói, chủ tử nô tài toàn là dạng bụng dạ hẹp hòi hay tức giận mấy chuyện vớ vẩn, đệ đệ của ta đâu? Quản gia trả lời, từ khi nhận được thánh chỉ liền không ngủ được chờ ngài trở về, vẫn đang ở trong phòng ngài, cơm sáng cũng không chịu ăn.
Tướng quân ngạc nhiên, nó không phải hay lải nhải không ngủ không ăn sáng sẽ sớm bị lão hóa sao, sao lại thế?? Quản gia trả lời, tôi không biết.
Tướng quân vừa bước vào phòng thì trông thấy thằng em mình đang lườm lườm bằng hai con mắt thỏ nằm úp sấp trên giường cắn góc chăn, Tướng quân thở dài trong lòng, nhìn con mẹ nó chứ! Góc chăn mẹ nó lại bị cắn!
Đệ đệ thấy ca ca mình liền nhào ào tới làm nũng, anh hai ~ em không lấy gì hết em không lấy đâu ~~
Tướng quân duỗi tay đẩy đứa em sang một bên, bình ổn mở miệng, Dừng! Cái gì mà không lấy, công chúa anh đã nhìn rồi, bộ dạng rất khá. Em nếu muốn thì có thể theo anh, anh mang em trộm liếc một cái.
Đệ đệ bĩu môi, em không muốn ~ chuyện chung thân đại sự như thế em muốn tự mình làm chủ, không cần anh hai lo lắng chuyện nhân sinh của em!
Tướng quân hơi tức giận, nói năng vớ vẩn linh ***, em từ nhỏ tới lớn có chuyện gì mà không phải do anh làm chủ hả, lấy được công chúa còn không hài lòng, tự em có thể lấy được vợ chắc!
Em trai khép nhẹ đôi mắt lệ, khóc thảm nói, em sao lại không lấy được vợ? Anh cứ xem thường em mãi! Em nói cho anh biết, em có người trong lòng rồi!
Tướng quân cũng gào lại, người trong lòng cái rắm thúi, em lừa ai hả, cái bộ dáng gấu chó của em cô nương nhà nào mà coi trọng hả!
Đệ đệ nói, nhà quản gia!
Tướng quân sửng sốt, vứt chén trà xuống đất cái xoảng! Thằng nhóc tì em nói cái gì! Con gái nhà quản gia không phải mới bảy tuổi sao!
Không phải con gái quản gia!!!
Đó là con gái nhà ai!!!
Không phải con gái là con trai!!! Là con trai nhà quản gia!!!
…
Phản ứng đầu tiên của Tướng quân là, con trai quản gia là thằng nào? Phản ứng thứ hai là, con trai quản gia là nữ? Phản ứng thứ ba là, thằng rắm thúi này vừa nói gì?
Em trai Tướng quân cúi thấp đầu chờ anh trai đánh cậu, chờ nửa ngày chờ mãi chờ mãi cũng không dám ngóc đầu dậy, lát sau nghe anh cậu bảo, gọi người kêu quản gia tới đây.
Đệ đệ nức nở suy nghĩ: Bố chồng à con xin lỗi ngài, phiền ngài phải nghe anh hai mắng rồi Ô ô ô.
Quản gia tới thì trông thấy nhị thiếu gia nhà ông đang ngồi bệt dưới đất khóc, đại thiếu gia thì nhíu mày ngồi trước bàn không biết đang suy nghĩ gì. Ông nhớ tới những lần đại thiếu gia mắng chửi nhị thiếu gia trước kia đều bế quan tỏa cảng sợ người khác nhìn thấy khiến nhị thiếu gia không còn mặt mũi, hôm nay sao lại gọi ông tới? Ôi ôi, nhị thiếu gia khóc nấc đến cỡ kia cũng thật đáng thương, sàn nhà lạnh như vậy bị bệnh thì sao đây. Ai…, bản thân ông hiện giờ cũng là ông chủ lớn phú giáp một phương mà không đi hưởng phúc, tuổi đã cao, sắp già cả cả rồi vẫn còn bận tâm nhiều tới hai huynh đệ này. Ai ~, khi đó chuyện cuối cùng lão Tướng quân phân phó ông là canh giữ tòa nhà cũ kĩ này, Tướng quân đối ông lại ân trọng như núi, mình còn sinh thời tuyệt đối sẽ không rời khỏi đây!
Quản gia đã một bó tuổi tưởng nhớ hồi ức lệch ngang thời quá khứ.
Tướng quân hắng giọng một cái, nói với quản gia, ông đã chiếu cố căn nhà này nhiều năm như thế, ông chính là người nhà, như một người cha thân sinh của hai huynh đệ chúng ta. Con trai của ông và em trai của ta rất thân nhau, cũng giúp đỡ ta chiếu cố nó không ít, ta cũng xem hắn như thân huynh đệ của mình.
Quản gia nghe đến đây trực tiếp lão lệ tung hoành: nên thế, có thể không phụ nhờ vả của lão Tướng quân là tốt rồi, là tốt rồi a.
Tướng quân dừng dừng, sau đó lại hoài nghi nói, vậy nếu là người một nhà, có chuyện gì không thể thẳng thắn nói ra chứ! Quản gia ông cho ta biết, nhà ông rốt cuộc phát sinh chuyện gì!
Quản gia nói, hả?
Tướng quân hắng giọng, ta vừa nghe thằng nhóc này nói mới hiểu được, con trai của ông dối mọi người nữ phẫn nam trang nhiều năm như thế, rốt cuộc là có chuyện gì khó nói, ông cứ bày tỏ ra, ta nhất định sẽ giải quyết!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
12 chương
60 chương
127 chương
10 chương