Mẹ của Tướng quân sau khi sinh đệ đệ của Tướng quân vài ngày liền tạ thế, lão Tướng quân khi ấy đang bề bộn giúp Tiên đế khai cương khoách thổ không để tâm tới chuyện nhà. Lần đầu tiên ôm đứa con trai nhỏ thì đứa nhỏ đã được hai tuổi gọi tiếng cha vô cùng to rõ hào sảng, bất quá không phải gọi lão mà là gọi quản gia của lão. Thằng con trai lớn mặt không biểu tình đứng ở góc tường kêu kiểu gì cũng không bước tới gần. Lão Tướng quân cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau cho toàn bộ người hầu trong phủ nghỉ hết, chỉ lưu lại hai cha con quản gia trông coi nhà cửa rồi dắt theo hai đứa con trai quay về quân doanh. Rảnh rỗi thì mời quân sư dạy đám nhỏ cách nhận biết mặt chữ, đồng thời dạy thêm công phu quyền cước. Cha con ba người sinh sống cùng một chỗ hồi lâu, quan hệ dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Đệ đệ đến ở một năm sau thân thể bắt đầu không ổn, sau đó dứt khoát trực tiếp bị đưa tới chỗ quân y ở để thuận bề chăm sóc, Tướng quân ban đầu còn mỗi ngày chạy tới nhìn nhìn, bởi vì đệ đệ không thấy người khác sẽ khóc, về sau không biết xảy ra chuyện gì đã chậm rãi bớt dần. Không thể không nói, đám quân y bọn họ cái gì cũng tốt thế nhưng chẳng phải cánh đàn ông hảo hán gì. Tính cách chanh chua, giọng điệu lí nhí thỏ thẻ, hằng ngày lăn lộn trong hoàn cảnh khắc nghiệt bão bụi liên miên đất cát phiêu phiêu vẫn không quên trang điểm tu sửa bản thân, dáng đi õng ẹo một thân bạch y được cung dưỡng như đóa hoa Cao Lãnh hiếm thấy trong quân đội. Giai đoạn nhân sinh vô cùng quan trọng của đệ đệ bị ảnh hưởng, không lâu sau thanh xuất vu lam thuận lợi trở thành một… tên ẻo lả vô cùng xuất sắc.
[3: Chỉ người hay sự vật tốt đẹp khó tiếp cận được, chỉ một loại cao quý, vẻ đẹp xa xôi với hiện thực cuộc sống không có cách nào chạm tới.][4: Trò giỏi hơn thầy]
Lão Tướng quân năm sau đó cũng qua đời, điểm kết thúc cuối cùng của gia đình Tướng quân 80% đều là chiến tử sa trường, lão quả nhiên cũng theo xu hướng chính. Tướng quân lựa chọn tiếp tục nối nghiệp tùy quân đánh giặc, dẫn đứa em trai bạch y yếu nhược gió bay mẫn cảm thẹn thùng về nhà nhờ cha con quản gia chiếu cố. Tướng quân suy nghĩ cũng rất lạc quan, không được thì để đệ đệ theo văn, hắn và đệ đệ nếu trở thành văn quan võ tướng tốt nhất triều đình, song thân dưới cửu tuyền cũng có thể hài lòng rồi.
Nói nhảm hơi nhiều, nhanh nhanh quay về chỗ Hoàng đế vì cái gì “…”. Vấn đề này sao. Hoàng đế cũng không phải không biết chuyện đệ đệ nhà người ta ẻo lả, công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc đứng nhìn từ xa là một đứa nhỏ rất tốt. Hoàng đế bất mãn là bởi, đứa em trai này của Tướng quân – là một tú tài.
Đúng vậy, đệ đệ dựa theo đường đi do anh trai mình bày ra chuyên tâm chăm chỉ đọc sách, thế nhưng hằng năm tham gia khoa cử ngay cả thi Hương cũng không để vọt qua, chỉ có thể lăn lộn trong đám tú tài thi rớt. Quan viên X có lần định lưu tu phách mã léng phéng bảo Tướng quân muốn tìm một văn chức trong nha môn đưa cho đệ đệ hắn, Tướng quân chính trực biết bao vô cùng chướng mắt loại chuyện này. Hơn nữa cũng thật cho rằng, với trình độ của đệ đệ không cần phải nhúng tay vào, liền không đồng ý. Tướng quân người này thật ra cẩn thận cực kỳ, không muốn bản thân thành thân, lại thường xuyên sầu lo thay đệ đệ, người vợ tương lai phải là cô nương dạng thế nào mới chịu lấy nó đây?
[5: Nịnh bợ]
Phía trên, bối cảnh nhỏ nhà Tướng quân chính là một câu chuyện như thế.
Hoàng đế bên này vẫn còn chần chờ, Tướng quân bên kia vẫn còn quỳ, thân giáp trụ trên dưới va chạm “ca ca” vào nhau cộng hưởng tiếng vang loạn xạ, phối hợp với hai cánh tay thịt bắp chắp tay hàm lễ, cộng thêm câu cú khanh thương hữu lực chấn động đau hết cả đầu Hoàng đế “Mong bệ hạ làm chủ tứ hôn cho xá đệ!”.
[6: Vang dội mà hữu lực]
Hoàng đệ bệ hạ thật muốn khóc, mẹ nó vì một tên đệ đệ mà ngươi dám dọa nạt ta!
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
12 chương
60 chương
127 chương
10 chương