Tướng quân bắt đầu hồi tưởng bộ dạng tên cận thị ngày hôm qua là cái dạng gì. Ừm, dường như là, gió thổi phát bay cực kỳ ốm yếu, quẳng đi đánh giặc phỏng chừng cầm cự được ba ngày là cùng. Vương gia thích thế? Nhưng chả có gì khác biệt với nữ tử đi. Vả lại, luận tướng mạo, hắn ta kỳ thật còn không bằng Vương gia. Vương gia cười tươi như hoa, nói, không phải, sao có thể chứ.  Tướng quân bần thần nhìn Vương gia hoảng hốt một hồi, rồi mới gật đầu. Bất quá, hắn kỳ thật còn muốn hỏi y hiện tại có thân mật nào hay không, nhưng lại tự phỉ nhổ bản thân quá đàn bà. Vương gia hỏi hắn, tối hôm qua không ngủ ngon sao, chỗ vành mắt hơi đen đen, Tướng quân nói, ừm suy nghĩ vài chuyện. Nói xong có điểm hối hận, sợ người lại hỏi hắn suy nghĩ chuyện gì, cũng may Vương gia không đàn bà. Vương gia nói, vừa lúc, ta ngủ cũng không ngon, chúng ta cùng nhau ngủ chỗ ta đi. Tướng quân nói, không cần, ta không có thói quen ngủ trưa, hơn nữa ta về nhà ngủ là được rồi. Vương gia nhìn Tướng quân không nói, Tướng quân liền thấy có chút áy náy, lập tức đáp, được được, ngủ thôi. Vương gia đắp chăn rồi khẽ cười với Tướng quân một cái, nói ngủ đi. Sau đó dần nhắm mắt lại. Tướng quân đần mặt đối đỉnh giường một hồi, nghĩ thầm, cũng không phải lần đầu tiên cùng giường mà ngủ nhưng ngẫm mãi cũng cảm thấy có gì đó không phù hợp? À, nụ cười của Vương gia vẫn rất dễ nhìn… Ta trước kia sao không phát hiện… Y ngày trước cũng cười với ta như vậy sao? Đang suy nghĩ lại ngủ thiếp đi. Chờ Tướng quân mở mắt thì Vương gia đã tỉnh rồi, đang một tay chống đầu chăm chú nhìn hắn. Tướng quân cười cười với Vương gia, sau đó phát giác rằng Vương gia vẫn không ngừng nhìn hắn không cười đáp lại, bầu không khí xung quanh khiến Tướng quân có điểm hoang mang. Vương gia một mực dùng tư thế chống đầu nói với hắn, ta muốn đi một chỗ, cùng đi không? Tướng quân cũng không ngồi dậy cứ thế nằm, hỏi, đi đâu? Vương gia lúc này mới cười đáp lại, một địa phương ngươi chưa từng đi qua. Tướng quân gật gật đầu, thuận tiện kết luận: Vương gia cười xác thực rất dễ nhìn. Sắp đến nơi thì Vương gia mới nói với Tướng quân, chúng ta chuyến này tới Nam Phong quán, Tướng quân khi ấy sợ đến nỗi nói năng không còn trơn tru. Vương gia nói, đến mức vậy sao? Hay bây giờ quả nhiên là không giống? Chúng ta trước kia không phải vẫn muốn đi tới nơi đó sao? Tướng quân tâm nhủ, vậy cũng không cần cùng nhau đi phiêu kỹ chứ, lại còn nam kỹ… Nhưng giờ nhắc tới hai chữ “nam nữ” tâm tình Tướng quân không hiểu sao lại khác thường, cho nên hắn chỉ dám hỏi: quan kỹ? [10: Kỹ nữ cung phụng quan viên thời cổ đại] Vương gia vui vẻ. Không phải, không phải của quan gia. Tướng quân đại kinh: Luật lệ triều đình cấm quan viên phiêu kỹ túc xướng! Vương gia khinh thường, ai dám bước ra cáo trạng bổn vương? Vương gia lại nói, thế nào? Ngươi không chịu… hay là không dám? … Tướng quân nói, được được, đi thôi.