Tên cận thị kia sợ đến hồ đồ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang phát sinh, gã chỉ thấy hình như mình được tự do, liền bật người dậy run run sợ sệt chạy về phía cửa, bất thình lình bị một người giơ tay cản lại. Gã nheo nheo mắt một hồi mới phát hiện người trước mặt chính là Vương gia, rồi quỳ xuống nức nở khóc, có tặc… hái hoa tặc… thích khách… Vương gia cứu mạng. Sắc mặt Vương gia càng lạnh, vung tay sai người mang cận thị đi. Tướng quân bị dọa nhảy dựng, cái khỉ gì mà hái hoa tặc! Lập tức vội vàng giải thích với Vương gia, không phải, ta khi nãy tưởng người nọ là thích khách. Vương gia tựa tiếu phi tiếu, vậy sao, vậy thật là trùng hợp, hắn cũng tưởng ngươi là thích khách, cho nên ngươi không cho rằng hắn là hái hoa tặc sao Tướng quân đại nhân. Năm ấy là lễ tang lão Tướng quân, nhưng khi đó chiến sự khẩn cấp, đặc lệnh Tướng quân vi phụ đinh ưu sau một tháng phải quay trở về. Trong thời gian đinh ưu, Vương gia có một lần lén lút chạy tới hỏi thăm Tướng quân, Tướng quân lần ấy, là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất tâm sự những tưởng niệm về mẫu thân và niềm nhớ nhung da diết về phụ thân mình với người khác. Khi ấy, Vương gia vẫn còn là một thanh thiếu niên, nghe Tướng quân nói xong liền bảo, ngươi không cần thương tâm, để ta nhận ngươi làm đại ca, thân thích nhà ta rất nhiều, nếu ngươi làm đại ca của ta, thân thích ta cũng sẽ trở thành thân thích ngươi và đệ đệ ngươi, vậy ngươi không còn cô đơn nữa. Buổi tối hôm đó, hai thiếu niên một lớn một nhỏ ôm chặt lấy nhau, trong đó một người thỉnh thoảng khóc thút thít, một người thì thỉnh thoảng vỗ về lưng người kia nhẹ nhàng an ủi. Sau này, mãi tới khi Vương gia thật sự bắt đầu gọi Tướng quân là đại ca, Tướng quân lại khước từ không đồng ý. Hắn nói, cha ngươi là Hoàng thượng, Tam ca ngươi là Thái tử, ta không dám làm cao, nhưng Vương gia vẫn không chịu sửa miệng, nhiều năm như thế, Tướng quân cũng dần quen. [9: túc trực bên linh cửu] Nhưng, đêm nay Vương gia dưới cơn nóng giận liên tục xưng ba tiếng “Tướng quân”, phía sau còn bỏ thêm cụm “đại nhân”. Tướng quân thầm nhủ, xong rồi, giận không nhẹ a. Cừu mới hận cũ, Tướng quân không biết giờ nên làm gì mới tốt, giương đôi mắt đầy chờ mong nhìn về phía Vương gia. Hai người đối mắt nửa ngày, ngực Vương gia phập phồng kịch liệt dần dần bình tĩnh trở lại. Hồi lâu sau, Vương gia lại lên tiếng, cổ họng hơi khàn khàn, y cười tự giễu, là ta nóng nảy, Tướng quân làm người thế nào sao bổn vương không biết, quên đi vậy. Y sai quản gia đã đứng chờ tại cửa đi tiễn khách, lại nói với Tướng quân, đêm đã khuya, bổn vương mệt mỏi, thỉnh Tướng quân quay về trước. Tướng quân vừa nghe xong, lại nhìn sắc mặt đầy mệt mỏi của y, đành phải gật đầu nói “ừm”, xoay người bước ra ngoài. Mới đi vài bước chợt nghĩ tới chuyện gì, thế là quay đầu nói với Vương gia, ta đây ngày mai lại tới, sáng mai tới. Hai bả vai Vương gia cụp xuống bất động trên giường không hề ngẩng đầu, Tướng quân đợi lúc lâu mới nghe thấy giọng âm thấp trũng “đã biết” của y, lúc này mới chính thức rời khỏi.