Như mọi lần, Tống Vũ Tiều là người đầu tiên lên máy bay, cũng là người cuối cùng rời khoang. Trước khi đi, Kiều Vũ Tụng chỉ chỉ vào đồng hồ trên tay của mình, Tống Vũ Tiều không hiểu ra sao, chỉ gật đầu đồng ý. Tống Vũ Tiều về nhà tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo, dự định ăn cơm tối xong lại đến đơn vị làm việc, nhưng lại nghe điện thoại nhắc nhở phải chú ý thời gian họp. Bây giờ cậu mới ý thức được lúc đó Kiều Vũ Tụng nhắc nhở cậu đặt lại đồng hồ. Tống Vũ Tiều vội vàng lái xe đến đơn vị, may mà còn đủ thời gian, đến buổi họp vẫn còn 15 phút nữa mới bắt đầu. Bãi đậu xe dưới tòa nhà đã chật kín, Tống Vũ Tiều nhận ra mấy biển số xe, đoán rằng nội dung cuộc họp này không đơn giản. Đúng như dự đoán, vừa ra khỏi thang máy, cậu liền gặp trưởng khoa An Ninh của Viện Tích Tân. "Đi Suwan hả?" trưởng khoa Thẩm chào hỏi. Tống Vũ Tiều từng báo với cục An Ninh trước khi xin nghỉ phép, thấy anh ta biết chuyện cũng không lấy làm lạ, đáp: "Vâng, đi cùng người yêu." Anh ta cười nói: "Tôi cũng đoán vậy." Trong Viện vốn không có bí mật, huống hồ tình huống của Tống Vũ Tiều tương đối đặc thù, người yêu của cậu bị chú ý chẳng có gì lạ. Cậu với trưởng khoa Thẩm không tính là quen biết, Tống Vũ Tiều nói: "Báo cáo hành trình tôisẽ gửi đến hộp thư bộ phận của anh sau." Trưởng khoa Thẩm nói: "Ha ha, này không cần vội, ghi chép định vị tôi đều có lưu lại." Tống Vũ Tiều nhún vai, nói: "Tôi lo lắng sợ quên, sẽbị muộn." Tất cả những người tham gia cuộc họp là cán bộ cấp sư đoàn trở lên, còn có một số chuyên gia kỹ thuật. Hội nghị trực tuyến kết nối với thành phố Tây, cuộc họp do trưởng khoa chủ trì và tất cả các thành viên dự họp đều là lãnh đạo chức cao hơn anh ta. Ngồi trong phòng họp kín mít, Tống Vũ Tiều có chút lo lắng. Cậu dự cảm nội dung cuộc họp này có liên quan đến bản tin đã xem lúc trưa, nhưng phát biểu của vị lãnh đạo nào cũng không có đề cập đến chuyện bên kia. Họ liên tục nhấn mạnh hãy nhanh lên, chính mình phải làm thật tốt, giống như thời gian dành cho mọi người đã sắp hết rồi. Sau khi tất cả những người tham gia dự án mới ký thỏa thuận bảo mật thông tin, Trương Nguyên bắt đầu triển khai công việc tiếp theo. Theo kế hoạch, Tống Vũ Tiều sẽ đến thành phố Tây trong 2 ngày, tiến hành nghiên cứu và quy hoạch tổng thể ở đó, trong khoảng thời gian này có thể liên lạc với bên ngoài, nhưng phải thông qua sự phê duyệt và báo cáo. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, cậu có một tuần lễ ăn Tết, về thăm người thân, sau đó ít nhất trong vòng 5 năm liền sẽ không được rời thành phố Tây. Kế hoạch này không nhằm vào một mình Tống Vũ Tiều, còn bao gồm phần lớn các thành viên tham dự hạng mục kỹ thuật nòng cốt mới. Sau khi nghe kế hoạch, Tống Vũ Tiều liếc mắt nhìn những đồng nghiệp đã có gia đình xung quanh mình, mọi người dường như đã được đào tạo bài bản và không biểu lộ cảm xúc cá nhân của họ vào thời điểm này. Tống Vũ Tiều cũng vô cảm, cậu đắm mình trong việc ghi lại một số mốc thời gian và bắt đầu cân nhắc viết một kế hoạch dự án cụ thể. "Tình hình hiện tại khá nghiêm trọng. Tôi hy vọng rằng tất cả các đồng chí có thể vượt qua khó khăn trong giai đoạn này và đặt lợi ích của đất nước và nhân dân lên trên hết". Trương Nguyên kết thúc bài phát biểu của mình. Bí thư Hoàng bổ sung "Têt về thăm quê, thăm người thân, các đồng chí giải quyết những vướng mắc trong nhà một chút, động viên gia đình, nếu gặp khó khăn trong cuộc sống, cần Tổ chức phối hợp giải quyết thì có thể làm đơn trình báo tình huống. Tổ chức chắc chắn sẽ giúp đỡ giải quyết. Nói một cách ngắn gọn, tôi hy vọng mọi người sẽ tập trung vào tình hình chung." Bí thư Hoàng nói tới hỗ trợ giải quyết, Tống Vũ Tiều cũng có suy nghĩ đến. Nhiều đồng nghiệp đã bám trụ ở thành phố Tây vì hạng mục đặc thù, qua báo cáo, đơn vị đã giúp giải quyết được nỗi niềm ly tán với người thân. Cách giải quyết rất đơn giản là bố trí công việc cho người nhà viên chức tại thành phố Tây, người một nhà đều sống ở một chỗ, viên chức cũng có thể an tâm làm việc. Cho nên, hiện tại, bên trong thành phố Tây, có không ít người bên ngoài Viện. Theo Tống Vũ Tiều được biết, các siêu thị, đại siêu thị và chợ rau ở cơ sở đều là người nhà của viên chức. Mỗi lần Tống Vũ Tiều đến thành phố Tây, cậu đều ăn trong căn tin, ăn rau do người nhà họ trồng và gà do chính họ nuôi. Đương nhiên, ở các trường cấp 1, cấp 2, mẫu giáo ở thành phố Tây cũng có người nhà của một số viên chức. Tuy nhiên, so với lựa chọn này một số người thích sống ở hai nơi hơn. Đặc biệt Viện Tích Tân bên này, nếu xin được hộ khẩu tại địa phương, việc học hành của con cái cũng được đảm bảo, hơn hẳn thành phố Tây. Tống Vũ Tiều đương nhiên không phải lo lắng quá nhiều, mối quan tâm duy nhất của cậu là phải xa cách với Kiều Vũ Tụng trong 5 năm. Họ đã không gặp nhau 13 năm rồi, thật vất vả mới được đoàn tụ, bên nhau không được bao lâu thì lại phải xa cách. Trong tình huống này, ngay cả Tống Vũ Tiều cũng cảm thấy không thể chấp nhận được, huống chi là Kiều Vũ Tụng. Tuy nhiên, việc "chấp nhận" của cậu dựa trên tiền đề là "được chấp nhận", nên việc còn lại của cậu thực sự đúng như lời vị lãnh đạo đã nói - là làm tốt công tác tư tưởng với gia đình. Trên đường về nhà, Tống Vũ Tiều không ngừng suy nghĩ làm sao mở miệng nói với Kiều Vũ Tụng đây. 5 năm là quá dài, nhất là đối với những người trưởng thành như họ. Kiều Vũ Tụng có hai mối tình trong vòng chưa đầy "năm năm", mà mối tình duy nhất trước đó của Tống Vũ Tiều cũng chỉ kéo dài 4 năm. Cậu có quyền gì mà bắt Kiều Vũ Tụng phải chờ đợi, và lấy đâu ra niềm tin rằng họ có thể vượt qua 5 năm này? Trước thời gian, tình cảm của con người thật sự quá nhỏ bé, quá khiêm tốn. Đúng là việc đoàn tụ của họ đã bắt đầu từ sự đâm chồi nảy lộc của tình yêu tuổi trẻ, từ 13 năm trước, chỉ riêng chuyện này, cậu không thấy lo lắng về 5 năm tới. Tuy nhiên, không ai có thể rằng cam kết sẽ không bao giờ thay đổi theo thời gian. Tống Vũ Tiều không sợ bọn họ thay lòng đổi dạ với nhau, mà chỉ lo cả hai thay đổi, họ sẽ không còn là tính cách hiện tại nữa, họ sẽ có những điểm mạnh và điểm yếu mới, cách ​​đối nhân xử thế, mọi thứ sẽ khác so với bây giờ. Lúc đó, liệu họ có thể chấp nhận lẫn nhau và cố gắng thấu hiểu đối phương không? Mặc dù Kiều Vũ Tụng thường nói rằng anh làm việc rất mơ hồ, nhưng Tống Vũ Tiều nhìn ra được anh rất thích công việc này, thậm chí còn nói rằng anh sẽ bay cho đến khi về hưu. Như vậy, Tống Vũ Tiều làm sao có khả năng để cho anh yên tâm từ bỏ? Hơn nữa, ngay cả bản thân Tống Vũ Tiều cũng cảm thấy việc yêu cầu Kiều Vũ Tụng từ bỏ công việc theo cậu đến thành phố Tây là không nên. Xét cho cùng, thời gian 5 năm so với nửa cuộc đời sau này rất khác nhau. Phiền não theo Tống Vũ Tiều suốt cả chặng đường. Tống Vũ Tiều trở về nhà và mở máy tính lên, bắt đầu phần công tác bộ phận. Trước khi nghiên cứu, cậu có quá nhiều việc phải hoàn thành, còn phải viết một vài bản báo cáo. Cậu tìm thấy nước hoa của Kiều Vũ Tụng và xịt vài cái lên bàn làm việc, đặt lại đồng hồ báo thức vào các ngày trong tuần và viết báo cáo cho đến tận khuya. Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên, Tống Vũ Tiều tưởng là báo thức nhắc nhở đi ngủ, cầm lên cậu mới phát hiện là cuộc gọi của Kiều Vũ Tụng..