Trên đường về khách sạn, Kiều Vũ Tụng kể về điều thú vị khi xem phim ở Suwan. Tống Vũ Tiều rất ngạc nhiên khi biết rằng ở địa phương, trước khi chiếu phim sẽ phát bài hát quốc ca, và tất cả khán giả sẽ phải đứng để nghe. Cậu thầm tiếc thời gian xuất ngoại này quá ngắn, nếu có cơ hội trong tương lai, cậu thật sự nên cùng Kiều Vũ Tụng trải nghiệm. “Anh xem phim ở Suwan, phụ đề tiếng Anh sao?” Tống Vũ Tiều hỏi. Kiều Vũ Tụng lắc đầu đắc ý nói, “Phim Trung Quốc, phụ đề tiếng Thái.” Tống Vũ Tiều phá lên cười. “Lần sau nếu ở lại lâu hơn, chúng ta cùng nhau xem phim đi.” Thấy Tống Vũ Tiều có hứng thú, anh đề nghị. Tống Vũ Tiều chính có ý này, vui vẻ đáp ứng nói: “Được.” Như thường lệ, Kiều Vũ Tụng phải có mặt trước hai tiếng, họp chuẩn bị trước khi chuyến bay cất cánh. Ngay sau khi họ trở về khách sạn, anh nhận được thông báo họp từ cơ trưởng. May mà trước khi ra cửa, Kiều Vũ Tụng đã thu dọn hành lý xong. Anh thay đồng phục và nói với Tống Vũ Tiều đang ngồi xổm dưới đất thu dọn hành lý, “Anh đi trước! đồ ngủ giặt xong em mang cho anh sau nha.” “Được.” Tống Vũ Tiều ngẩng đầu, nhìn thấy anh đang nửa quỳ. Sau khi hôn Tống Vũ Tiều, anh hỏi: “Lát nữa tính toán đi dạo một vòng mua sắm ở đâu sao?” “Em đã thu dọn xong, cũng sắp đi rồi. Lần sau chúng ta đi mua sắm nhé.” Tống Vũ Tiều liếc nhìn đồng hồ nói, “Hẹn gặp lại trên máy bay.” “Hẹn gặp lại trên máy bay, Tống tiên sinh.” Kiều Vũ Tụng cười với cậu rồi xách vali đi ra cửa. Cửa phòng mới đóng lại, Tống Vũ Tiều cảm thấy có chút không nỡ xa anh. Thu dọn hành lý xong, Tống Dư Kiều ngồi lại trên giường, cầm điều khiển lên, chọn một kênh xem TV. Phòng lễ tân khách sạn vẫn chưa giao đồ giặt cho họ, cậu gọi điện và biết rằng phải đợi nửa tiếng nữa. Tống Vũ Tiều tìm một kênh tin tức quốc tế và xem tin tức vào buổi trưa. Sau khi hai bản tin kết thúc, người dẫn chương trình bắt đầu đưa tin tức mới nhất về hạt nhân ở Hoa Kỳ. Tống Vũ Tiều xem tin tức tâm trạng nặng nề, ngay sau đó, điện thoại vang lên. “Alo? Chủ nhiệm Tống, cậu đang ở nước ngoài phải không?” Thư ký văn phòng nói, “Viện thông báo 8 giờ tối nay có cuộc họp khẩn cấp, anh có thể về nước tham dự không?” Trực giác cho biết, nội dung cuộc họp có liên quan tin tức vừa nãy, nói: ”Tôi sẽ trở lại, trước buổi tối có thể đến.” Thư ký vui mừng nói: “Quá tốt rồi, vậy tôi giúp cậu trả lời một chút.” Tống Vũ Tiều cảm ơn, rồi cúp điện thoại. Dự định cùng bay với Kiều Vũ Tụng hết một tua này, nhưng bây giờ xem ra phải kết thúc sớm. Tống Vũ Tiều bất lực thở dài, nghe thấy tiếng gõ cửa, biết là khách sạn đem quần áo tới. Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh còn chưa kết thúc, Tống Vũ Tiều chỉ mới nghỉ phép năm 2 ngày, theo thông lệ, Tống Vũ Tiều biết gọi họp khẩn cấp vào lúc này, đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ của cậu bị bỏ dỡ. Cậu không nói cho Kiều Vũ Tụng biết “tin xấu” ngay lập tức. Biết rằng Kiều Vũ Tụng sẽ ở lại nước ngoài đêm nay, Tống Vũ Tiều đã tìm một chiếc túi sạch để gói đồ ngủ của Kiều Vũ Tụng, để lên máy bay trực tiếp đưa anh. Suwan, một thành phố nhiệt đới, một năm bốn mùa đều là mùa du lịch thịnh vượng. Trong sân bay quốc tế, những hành khách thuộc nhiều chủng tộc, màu da khác nhau đến và đi từ khắp nơi trên thế giới. Trong số đó có những cặp đôi cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật hay đi chơi cùng nhau, ở thành phố cuồng nhiệt này, dù là gay hay thẳng, tất cả đều thoải mái thân mật. Nghĩ đến Kiều Vũ Tụng chỉ muốn đi theo mình, có lẽ hơn nửa đời người không có cơ hội sống như vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi tiếc nuối. Trong một sân bay khổng lồ như vậy, nhiều hành khách chuẩn bị đi và vừa mới đến đều đang nán lại các cửa hàng miễn thuế. Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi lên máy bay, trên đường đến cửa lên máy bay, Tống Vũ Tiều ghé vào một cửa hàng nước hoa. Trong cửa hàng có vài người Trung Quốc, nói chuyện với nhân viên bằng tiếng Anh sứt sẹo, và tiếng Anh của nhân viên cũng dày đặc khẩu âm bản địa. Sau khi xác nhận có thương hiệu mà cậu đang tìm có trong cửa hàng, Tống Vũ Tiều bước vào cửa hàng và đi thẳng đến quầy. Có rất nhiều loại nước hoa, và nhiều mùi hương khác nhau được trộn lẫn với nhau, trước khi tìm được loại mình muốn, cậu muốn choáng váng. Cậu bỏ qua tìm kiếm và hỏi trực tiếp nhân viên bán hàng, cuối cùng đã mua được loại nước hoa mà cậu từng dùng khi làm việc ở Mỹ. Sau một chút trì hoãn như vậy, Tống Vũ Tiều đến cửa lên máy bay, không bao lâu, liền bắt đầu lên máy bay. Kiều Vũ Tụng đã đợi sẵn ở cửa khoang, thấy cậu đi tới, mỉm cười nói:“Chào mừng quý khách lên máy bay.” Tống Vũ Tiều nhàn nhạt nở nụ cười, đi về phía chỗ ngồi của mình. “Chào anh Tống. Chào mừng anh lên máy bay.” Số 3 đến chỗ Tống Vũ Tiều, giới thiệu tình hình chỗ ngồi và hạng mục cần chú ý, đồng thời hỏi trước nhu cầu đồ uống. “Champagne đi.” Tống Vũ Tiều thắt chặt dây an toàn. “Vâng.” Anh ta nhìn túi xách trên tay Tống Vũ Tiều nói, “Anh Tống, túi xách trong tay anh nếu thuận tiện, tôi có thể giúp anh đặt lên giá hành lý.” “Không cần, cảm ơn.” Tống Vũ Tiều nói xong, nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đi tới, liền nói với Số 3, “Đây là cho anh ấy.” Nghe vậy, Số 3 ngạc nhiên quay lại, sau đó cười đã hiểu, đi ra cửa cabin. “Đây là cái gì?” Kiều Vũ Tụng cầm lấy túi, mở ra, thấy là đồ ngủ của mình và một hộp quà nước hoa, trong lòng vừa vui vẻ vừa ngạc nhiên, “Nước hoa cho anh hả?” Tống Vũ Tiều gật đầu như chuyện đương nhiên. Kiều Vũ Tụng cười nói: “Không cần gấp gáp như vậy? Xuống máy bay đưa anh cũng được mà. Hơn nữa, bộ đồ ngủ sao không trực tiếp cho vào vali của anh?” Đây là điều khiến Tống Vũ Tiều tiếc nuối: “Vì hành trình tiếp theo em không thể bay cùng anh. Tối nay có cuộc họp khẩn cấp, em phải tham gia.” Vì nghĩ đến chuyến bay tiếp theo có cậu, Kiều Vũ Tụng rất có động lực nhiệt tình làm việc, nhưng lúc này biết tin Tống Vũ Tiều phải quay về làm việc, anh sững sốt vài giây, hỏi: ”Em không phải đang nghỉ phép sao?” Tống Vũ Tiều bất lực gật đầu. Thấy cậu không giải thích một lời nào, Kiều Vũ Tụng không khỏi bực mình, thế nhưng, đây có cái gì để giải thích? Anh tin tưởng Tống Vũ Tiều có thể dùng “đang nghỉ phép" làm cái cớ để không trở lại đơn vị, nhất định cậu sẽ làm như vậy. Mà hiện tại Tống Vũ Tiều lựa chọn thông báo cho anh, điều đó có nghĩa là cậu phải rời đi. Kiều Vũ Tụng cười tiếc nuối: “Vậy thì ngày mốt chúng ta mới có thể gặp nhau.” Tuy rằng rất tiếc nuối nhưng Tống Vũ Tiều cũng phải gật đầu nói: ”Hẹn ngày mốt gặp lại.” Kiều Vũ Tụng vẫn còn phải làm việc nên cậu không thể tán gẫu với anh. Nhìn thấy ngày càng càng nhiều hành khách lên máy bay, Kiều Vũ Tụng nói: ”Anh bận rồi, đợi phục vụ khoang hành khách xong rồi nói sau đi.” Cậu gật đầu liên tục. Kiều Vũ Tụng đem túi xách đến bếp trước và cất đi, anh tiếp tục đứng ở cửa cabin đón khách. Tống Vũ Tiều nhìn anh nho nhã lễ độ, nụ cười hòa hợp dáng dấp, thật không nhìn ra anh có bao nhiêu thất vọng mất mát. Nhưng anh càng như vậy, Tống Vũ Tiều càng đau lòng, tránh không được hối hận ——lẽ ra sau chuyến bay này mới nói với anh. Tống Vũ Tiều đang nghĩ như vậy, Kiều Vũ Tụng được rảnh rỗi một lúc, liếc mắt nhìn cậu, sau đó đi vào bếp. Một lát sau, Kiều Vũ Tụng đưa cho cậu một cây kem, cười nói: “Hãy ăn một chút đồ ngọt, em sẽ thấy hạnh phúc hơn.” Tống Vũ Tiều thấy buồn cười, sau khi lấy kem, nói: “Nước hoa em tặng anh là loại mà em thường xuyên dùng ở nước ngoài trong 2 năm qua. Đêm nay trước khi ngủ, hãy xịt nó, coi như em đang ở bên cạnh anh.” Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong bối rối, những oan ức ngột ngạt từ đáy lòng cũng bộc phát. Anh thở dài và lầm bầm, “Thật quá lươn lẹo đi.”