Đợi đến khi Tống Vũ Tiều tính tiền, Kiều Vũ Tụng mới phát hiện mình không có xem xét an bài tiếp theo. Bảo vệ ở cửa quán thịt nướng phát những cây kem nhỏ cho mỗi thực khách rời đi, que kem đột nhiên xuất hiện trước mặt làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Kiều Vũ Tụng. Không để ý lắm, anh liền nhận lấy. "Anh đẹp trai, có muốn ăn kem không?" Bảo vệ cũng đưa cho Tống Vũ Tiều một cây. "Không, cảm ơn." Tống Vũ Tiều hơi xua tay. Kiều Vũ Tụng sử dụng cả hai tay khi mở que kem, anh không nhớ mình không cầm ô. Nhưng anh không bị mưa xối ướt, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc ô trong suốt che trên đầu, quay đầu lại thì thấy Tống Vũ Tiều đang nhìn anh. "Cảm ơn em." Kiều Vũ Tụng lúng túng cười. "Xem ra anh rất muốn ăn." Cậu cười ác ý, "Còn quên che ô." Kiều Vũ Tụng bối rối nói, "Kem ở quán này khá ngon." "Còn không ăn mau, sắp tan rồi kìa." Tống Vũ Tiều hất cằm nhắc nhở. Vẫn luôn bị Tống Vũ Tiều nhìn, đương nhiên anh xấu hổ không muốn ăn ngay. Cũng may, Tống Vũ Tiều lấy điện thoại di động ra, hình như là đặt xe, Kiều Vũ Tụng khẽ cắn một miếng trong lúc cậu không để ý tới. Chờ Tống Vũ Tiều quay đầu lại, anh lập tức hỏi: "Em trở về bằng gì?" "Kem có ngon không?" Tống Vũ Tiều không đáp, hỏi ngược lại. Kiều Vũ Tụng chăm chú một lúc, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu, suy nghĩ xong liền đưa cây kem lên miệng cậu. Cậu nhướng mày, há miệng cắn một miếng. Đừng hỏi, hỏi chính là muốn ăn. Nhớ mình đã nói trong lúc ăn thịt, Kiều Vũ không thể nhịn cười. Anh nhìn cây kem trên tay, trên đó còn có dấu răng của Tống Vũ Tiều, kem còn rất nhiều, một lúc sau sẽ tan ra, khó nhìn thấy được. Kiều Vũ Tụng đưa miếng cậu đã cắn vào miệng, ngay sau đó, lại lấy ra khỏi miệng, không thấy dấu vết bị cắn, chỉ còn lại hương vị. "Em lái xe đến đây, vừa rồi gọi tài xế lái thuê" Tống Vũ Tiều ăn kem xong liền hỏi: "Anh sống ở đâu?" Cậu hỏi một cách bình thường, Kiều Vũ Tụng không chắc cậu có muốn đưa anh về nhà không. Nếu đúng như vậy, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể tiếp thu, mặc dù có chút không vui. "Anh ở Sướng Trang." Kiều Vũ Tụng giành nói trước: "Anh đi tàu điện ngầm trở về, cách vài trăm mét phía Đông sẽ có một trạm tàu ​​điện ngầm. Vừa nãy đến cũng như vậy." Tống Vũ Tiều chưa kịp nói gì thì đã nghe anh đưa ra quyết định, không khỏi kinh ngạc. Nhìn thấy vẻ mặt có chút cứng ngắc của anh, Tống Vũ Tiều nghi ngờ hỏi: "Anh chắc chứ?" Kiều Vũ Tụng vẻ mặt ngượng ngùng. "Ngày mai anh còn nghỉ không?" Tống Vũ Tiều nhìn anh lắc đầu cười, "Anh về chỗ em đi, bây giờ khá muộn rồi." Có một chút bất ngờ, nhưng cũng có chút mong đợi, đề nghị của cậu chứng tỏ Kiều Vũ Tụng buồn lo vô cớ, anh muốn tận lực kềm nén, nhưng lại không nhịn được cười: "Được." Hai người uống tổng cộng 20 ly bia, Kiều Vũ Tụng không biết tửu lượng của Tống Vũ Tiều là bao nhiêu, anh có chút chóng mặt. Ghế sau của xe rất rộng rãi, bọn họ ngồi ở hàng sau, nhưng là vai kề vai. Kiều Vũ Tụng mơ hồ nghe thấy mùi vị lên men của bia mạch nha, không biết là trên người mình, hay là trên người Tống Vũ Tiều. Tống Vũ Tiều vẫn có mùi tuyết tùng, thoang thoảng xen lẫn mùi bia, giống như trong màn sương mờ đục, có sự bao la uy nghiêm của cây cỏ ven biển, đặc biệt tỉnh táo. Mà Kiều Vũ Tụng không biết lúc này Tống Vũ Tiều còn tỉnh hay không, đầu cậu hơi cúi xuống, giống như đang buồn ngủ. Kiều Vũ Tụng nhìn cậu một lúc, thấy cậu quay đầu lại hỏi: "Hôm nay em dùng nước hoa lần trước anh tặng em,phải không?" "Ừm" Nói đến nước hoa, Tống Vũ Tiều hỏi, "Đúng rồi, hình như tiếp viên hàng không không được dùng nước hoa ở nơi làm việc?" Anh gật đầu và nói: "Cố gắng không sử dụng nó. Bởi vì khoang hành khách là môi trường kín, không ai có thể đảm bảo rằng loại nước hoa mùi thơm dễ chịu đối với bạn sẽ không chạm vào mùi tối kỵ của hành khách. Sao lại hỏi cái này?" "À, không có gì. Trên máy bay ngày hôm đó, em đã gặp một cơ trưởng, trên người anh ta có mùi hương của anh" Tống Vũ Tiều nhún vai. Nghe vậy, mặt Kiều Vũ Tụng đỏ lên, anh không vui nói: "Tại sao lại nói như vậy?" Tống Vũ Tiều giải thích, "Chắc anh ta cũng dùng nước hoa giống anh." Bởi vì cậu thản nhiên nói những điều kỳ lạ, Kiều Vũ Tụng bất mãn mà nguýt cậu một cái: "Nước hoa thông dụng mùi hương giống nhau, không phải rất bình thường sao?" Tống Vũ Tiều không phản đối, hỏi "Anh đang dùng loại nước hoa nào?" Kiều Vũ Tụng do dự một chút: "Long Courrier của Pierre Guilume." "Nước hoa của PG...!không phải rất thông dụng đâu?" Tống Vũ Tiều nghi vấn thấy sắc mặt của Kiều Vũ Tụng trở nên lạnh lùng, cậu cười "Được rồi, anh nói đúng." Kiều Vũ Tụng nghe vậy không khỏi dở khóc dở cười: "Anh nói cái gì?" "Bất kể anh nói gì, đều đúng." Tống Vũ Tiều nói xong liền gật đầu khẳng định. Kiều Vũ Tụng không biết nên khóc hay nên cười, thật sự rất hiếm khi Tống Vũ Tiều không có trình bày sự thực, giảng đạo lý, chiến đấu với anh tám trăm hiệp. Anh cười "Xem ra thực sự là uống say." Tống Vũ Tiều đã nói đúng, nước hoa của Pierre Guilume không phổ biến. Kiều Vũ Tụng đã sử dụng loại nước hoa đó được vài năm, nhưng chưa từng thấy ai khác dùng nó - ngoại trừ Lâm Tử Dương. Nhớ đến đây, tim Kiều Vũ Tụng nhảy một cái, không khỏi nhìn về phía Tống Vũ Tiều. Tống Vũ Tiều nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?" "Không." Anh lắc đầu, nhưng cuối cùng anh cũng không hỏi Tống Dư Kiều ngày hôm đó có phải là chuyến bay Bắc Hàng hay không. Chắc không trùng hợp như vậy đi? Kiều Vũ Tụng tự an ủi mình trong lòng. Nhưng anh nghĩ lại, cho dù Tống Vũ Tiều tình cờ gặp được Lâm Tử Dương, vậy thì sao? Anh và Lâm Tử Dương đã chia tay nhau được 2 năm. Hơn nữa, cho dù Tống Vũ Tiều và Lâm Tử Dương không quen biết nhau, huống chi là quan hệ giữa đối phương và anh, loại gặp gỡ này chẳng phải giống như gặp gỡ giữa những người xa lạ sao? Giống như lần trước, anh gặp bạn trai cũ của Tống Vũ Tiều trước cửa nhà cậu? Nghĩ đến Cố Hối Chi sống cạnh nhà Tống Vũ Tiều, mặc dù biết rằng họ đã chia tay, Kiều Vũ Tụng không khỏi cảm thấy bất an. Đi thang máy lên lầu, Kiều Vũ Tụng nhớ lại cuộc gặp gỡ với Cố Hối Chi ngày hôm đó. Đúng là Cố Hối Chi đã không tự giới thiệu bản thân một cách không cần thiết, ngoài việc anh ta là bạn trai cũ của Tống Vũ Tiều. Tuy nhiên, Kiều Vũ Tụng vẫn tìm thấy tên của anh ta trên Internet. Giống như Tống Vũ Tiều, anh ta là một người có "tên tuổi" trong xã hội. Kiều Vũ Tụng vẫn nhớ đồng nghiệp của họ đồn thổi rằng Tống Vũ Tiều trở về Trung Quốc vì "Chủ nhiệm Cố". Anh chỉ cần nhập "Chủ nhiệm Cố" vào công cụ tìm kiếm trong trang web đơn vị làm việc của Tống Vũ Tiều, không cần lật đến trang thứ hai của kết quả tìm kiếm, đã biết cái người kia tên gọi là Cố Hối Chi. Là một nhân vật đã từng có chuyên đề đưa tin đặc biệt, rất lợi hại, và rất đẹp trai. Chính vì vậy, khi Cố Hối Chi được đưa tin trên báo, thậm chí trên các trang mạng xã hội đã có cư dân mạng săn lùng anh ta, với chỉ số IQ cao và ngoại hình đẹp, cho rằng anh ta có thể ra mắt, có thể dựa vào gương mặt kiếm tiền, nhưng liều mình nguy hiểm, tận tụy cống hiến cho Tổ quốc. Bởi vì biết Cố Hối Chi và Tống Vũ Tiều là hàng xóm, Kiều Vũ Tụng bắt đầu lo lắng cửa thang máy mở ra một khắc kia, gặp phải Cố Hối Chi. Về việc Tống Vũ Tiều về nước vì người đó, cho dù là Kiều Vũ Tụng có chút không cam lòng, nhưng nếu người kia là người có điều kiện như vậy, anh chỉ có thể chịu thua. Chỉ có điều, nghĩ đến cái người kia hiện tại vẫn ở cách vách Tống Vũ Tiều, anh cảm thấy có phần khó chịu. May mắn thay, họ không gặp ai khác cho đến khi bước vào nhà của Tống Vũ Tiều. Kiều Vũ Tụng mang đôi dép mà Tống Vũ Tiều đặt bên cạnh chân, nói tiếng cảm ơn, không nhịn được nói: "Lần trước đến đây, anh gặp bà lão rất tốt bụng. Hai người có quen nhau không?" Tống Vũ Tiều bật đèn trong nhà, bước vào trong và nói: "Có quen biết, không tính là thân thiết lắm. Anh gặp là giáo sư Cố, người từng là giáo sư Đại học Phân tích. Chồng bà ấy là một chuyên gia trong đơn vị của chúng tôi. Bây giờ vẫn đang làm việc trong Viện." Biết bà cụ họ Cố, Kiều Vũ Tụng có linh tính rằng bà lão có quan hệ họ hàng với Cố Hối Chi, nhưng không tiện hỏi trực tiếp. Anh nói: "Tiểu khu này, tất cả nhân viên của đơn vị em đều sống ở đây đúng không? Mọi người đều sống ở đây sao?" "Làm sao có thể? Trong đơn vị công tác của chúng tôi nhiều người như vậy, làm sao có thể giúp giải quyết vấn đề nhà ở?" Tống Vũ Tiều rót cho anh một ly nước, "Nếu anh không có bất kỳ thành tích, kỹ năng nào, anh không thể được phân nhà ở." Kiều Vũ Tụng cầm lấy ly nước, buồn cười nói "Có vẻ như em thực sự có kỹ năng -" Lời còn chưa dứt, đã bị Tống Vũ Tiều ôm lấy eo, người đột nhiên duỗi tay ra, không tự chủ được đè lên người Tống Vũ Tiều. Mặt anh chợt đỏ bừng, anh vô thức tránh ánh mắt của Tống Vũ Tiều, nhưng sau khi do dự, anh vẫn chọn nhìn vào mắt người kia. Tống Vũ Tiều đã uống quá nhiều bia. Nhìn thấy đôi mắt mơ hồ của cậu, Kiều Vũ Tụng nghĩ vậy. Rất nhanh, đôi mắt Tống Vũ Tiều như có lửa, cười như không cười, cậu nói: "Tại sao lại không?"