Đây là lần thứ 4 Kiều Vũ Tụng ăn thịt nướng kể từ khi anh đến Tích Tân giúp training bay, và là lần thứ 2 trong tháng này. Vì không đặt chỗ trước nên khi Kiều Vũ Tụng đến Đậu Nhai, quán thịt nướng nổi tiếng nhất đã chật kín người. Tuy rằng trên cả con phố này đã mở được 5 chi nhánh, nhưng phát đạt nhất là quán chính gốc, những băng ghế chờ kê trước cửa chật cứng người, bên ngoài cửa phụ nhỏ cách đó hai trăm mét có cò mồi đưa vào với giá cao. (nguyên văn 黄牛 Hoàng ngưu tiếng lóng là cò mồi, môi giới, phe vé) Ngày mưa còn như vậy, có thể thấy ngày nắng các thực khách sẽ phát cuồng như thế nào. Đi ngang qua cửa của quán chính gốc, Kiều Vũ Tụng né tránh những người môi giới chặn đường, che ô đi đến một quán thịt nướng khác. Anh nghĩ rằng đang mưa gió, các tín đồ ăn uống sẽ kềm chế đi một chút, nhưng thấy đường phố vẫn náo nhiệt như vậy, anh lo rằng đến quán thịt nướng khác, cũng phải chờ một lúc. Bất ngờ là khi anh đến trước cửa quán thịt nướng, băng ghế dưới tán cây đã thực sự trống trải. Bước vào, anh không thấy bất kỳ thực khách nào đang đợi, nên rất yên tâm. "Này! chào buổi tối!anh đẹp trai. Anh có bao nhiêu người?"Người phục vụ trẻ vui vẻ hỏi. Kiều Vũ Tụng cất ô đi, cầm lấy túi ni lông phục vụ đưa cho, đặt lên ô, nói: "Hai người." Nghĩ 5 ngày trước, mình đã ngồi ở chỗ này, Kiều Vũ Tụng không khỏi thấy buồn cười. Mà đêm nay, việc kinh doanh trong quán không được khởi sắc như lần trước, có lẽ là do trời mưa. Hết cách rồi, quán này không phải quán nổi tiếng kia, thực khách từ khắp nơi đến Tích Tân, hễ nhắc đến thịt nướng là đến đó. Vậy mà Kiều Vũ Tụng mới chỉ đến đó một lần, lần mà Tạ Hạo Triết nhất quyết muốn đến ăn. Từ đó về sau, dù có ai nói đến đó ăn thịt nướng, anh cũng không bao giờ đi cùng, trừ khi không cần ngồi chờ. Đương nhiên, nhà kia không lúc nào mà không phải chờ. Ngược lại, Kiều Vũ Tụng thường xuyên đến quán này, hầu như lần nào anh cũng chọn nơi này để hẹn hò với bạn bè. Bởi vì thường đến, Kiều Vũ Tụng biết loại thịt nào và rau nào là ngon nhất ở đây. Ngay cả như vậy, trước khi Tống Vũ Tiều đến, anh chỉ gọi những xiên thịt dê truyền thống nhất. Lò nướng thịt xiên ở các thành phố lớn khác với ở các thành phố nhỏ, hầu hết ở mặt tiền cửa hàng thông thường, phía trên mỗi lò nướng đều có máy hút khói để loại bỏ khói sinh ra trong quá trình nướng thịt, trở thành lò nướng điện. Nó trở nên sạch sẽ và gọn gàng hơn rất nhiều, nhưng vô hình chung, nó làm mất đi hương vị vốn có của việc ăn đồ nướng. Lúc ngồi xuống, Kiều Vũ Tụng nhớ lại nhiều năm trước, anh và Tống Vũ Tiều đã cùng nhau ăn thịt xiên ở đầu ngõ vào lúc nửa đêm. Lúc đó, ven đường chủ quán đang nướng cà tím với đống lửa than hồng, mùi thịt nướng và lửa than có thể phảng phất từ ​​đầu ngõ đến hai ba con đường, chỉ ngửi mùi vị ấy thôi cũng cảm thấy tháng Năm đột nhiên chuyển lạnh cũng trở nên ấm áp. Nhìn cái lò nướng điện sạch sẽ, anh không còn cảm giác nữa, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn nhớ những gì đã xảy ra đêm đó. Tối hôm đó, anh đột nhiên mượn đề cương ôn tập của Tống Vũ Tiều, nói sau kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ trả lại cho cậu, lúc đó Tống Vũ Tiều nói không thành vấn đề, cuối cùng anh thật sự không trả lại cho cậu. Đó là lần cuối cùng họ gặp nhau hơn mười năm trước, Kiều Vũ Tụng nghĩ: Cả anh và Tống Vũ Tiều đều không ngờ rằng họ gặp lại nhau trong mùa hè này. Mọi người đều nói rằng dường như ở một thế giới khác, mọi thứ cũng khác, cảnh còn người mất. Bây giờ Kiều Vũ Tụng nhìn vào những xiên thịt dê chuyển động với máy nướng thịt trước mặt. Thật cảm thấy được người không phải người năm đó, vật cũng không phải vật năm đó. Không lâu sau, Tống Vũ Tiều đến. Phục vụ ở quán rất chuyên nghiệp, đến hỏi anh có muốn thêm món không. "Anh đã gọi món gì?" Tống Vũ Tiều vừa cởi áo khoác vừa hỏi. "Không có gì đâu, chỉ là 20 xiên thịt dê đang ở trước mặt em." Kiều Vũ Tụng hất cằm về phía vỉ nướng, cầm lấy danh sách gọi món và bút chì. "À ..." Tống Vũ Tiều cảm ơn người phục vụ đã rót nước cho mình, hỏi: "bạn giới thiệu món nào ngon ở quán mình đi?" Người phục vụ giúp họ sắp xếp các xiên thịt dê trên vỉ nướng, trả lời: "Cà tím của quán chúng tôi rất ngon. - Hai anh đẹp trai này có ăn cay được không?" Tống Vũ Tiều nhớ Kiều Vũ Tụng có thể ăn đồ cay nói: "Rắc một ít ớt thôi. Món thịt dê này có vẻ như không cần tẩm ướp gia vị." "Đúng vậy, thịt dê tự nhiên không ướp ăn rất ngon". Người phục vụ nói một cách tự hào và nhìn Kiều Vũ Tụng "Cà tím thực sự ngon lắm." "Không, chúng tôi sẽ không gọi" Kiều Vũ Tụng luôn nhớ đến cảnh Tống Vũ Tiều nhổ cà tím nướng hơn mười năm trước, anh liếc nhìn Tống Vũ Tiều rồi nói: "Cậu làm việc đi, tôi sẽ gọi khi tôi đặt món. " Khi người phục vụ rời đi, Tống Vũ Tiều nói "Anh thích ăn gì cứ gọi, em không ngại." Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng có lẽ nên gọi một hoặc hai loại rau dưa sẽ tốt hơn, anh chọn rau hẹ và nói, "Em không thể ăn hàu nướng, đúng không? hàu nướng có thêm tỏi băm." Tống Vũ Tiều nghe xong mới nhận ra chính mình từ chối món cà tím nướng, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Làm sao anh biết em không ăn tỏi?" Kiều Vũ Tụng gần như bật cười, nhìn cậu nhẹ nhàng nói: "Đừng hỏi, hỏi chính là muốn ăn." Tống Vũ Tiều yên lặng chốc lát, cũng vì những lời như vậy mà tâm lý thả lỏng hơn một chút. "Anh có thể gọi nếu anh muốn," cậu nói. Kiều Vũ Tụng rốt cục không nhịn được ở trong lòng yên lặng liếc mắt. Nhìn thấy Kiều Vũ Tụng chỉ cúi đầu gọi món ăn mà không nói một lời, Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút, thăm dò hỏi "Cái này giống như một biến thể của tất cả mọi thứ?" "Không phải đâu." Kiều Vũ Tụng đã từ bỏ. Mặc dù Tống Vũ Tiều có thể sẽ phát ói khi ngửi thấy mùi tỏi, nhưng anh đã gọi nửa tá hàu, không do dự vì anh muốn ăn. Sau lần cãi vã cuối cùng, Tống Vũ Tiều thực sự rất ngạc nhiên Kiều Vũ Tụng dễ dàng đồng ý cùng nhau ngồi ăn xiên nướng và uống bia. Trong quá khứ, cậu và Cố Hối Chi cãi nhau, nếu một trong hai người không tỏ ra yếu thế và xin lỗi tùy từng trường hợp, thì bên kia không có cơ hội leo thang xuống. Mà tới bây giờ, ngay cả khi Tống Vũ Tiều chủ động đề cập, Kiều Vũ Tụng dường như vẫn không có ý muốn nhắc tới. Không biết Kiều Vũ Tụng có phải là đang giận hờn, anh cố tình đồng ý với ý kiến ​​của cậu là "sao cũng được", cho nên lúc gọi món ăn không hỏi cậu nữa. Cuối cùng nhìn thấy anh trực tiếp đưa thực đơn cho người phục vụ, Tống Vũ Tiều trong lòng vừa ngạc nhiên, vừa thích thú, có chút nhẹ nhõm. Bia lạnh và cánh nướng được đưa tới cùng lúc. Tống Vũ Tiều rót bia vào ly, đặt một ly trước mặt Kiều Vũ Tụng nói, "Hôm đó từ Cẩm Dung trở về, em gặp một hành khách trên máy bay, người này nói "sao cũng được" khi tiếp viên phục vụ bữa ăn." Nghe vậy, bàn tay cầm ly bia của Kiều Vũ Tụng ngừng lại. "Tiếp viên hàng không đưa cơm gà cho anh ta. Sau hối hận muốn đổi sang mì thịt heo thì đã hết sạch rồi." Tống Vũ Tiều nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Kiều Vũ Tụng, hỏi: "Anh chánghét gặp phải loại hành khách như vậy, phải không?" Kiều Vũ Tụng nghe được, đây không phải là điều cậu thực sự muốn hỏi. Lý do cãi vã và chia tay lần trước của họ rất đơn giản, nên người khác nhìn vào cũng không hiểu ra sao. Tuy nhiên, có cặp đôi nào chưa từng xảy ra những trận cãi vã "không hiều ra sao" như vậy? Phải có, giống như Kiều Vũ Tụng luôn " không hiều ra sao" khi thỉnh thoảng nghe thấy lý do bạn bè và đối tác của mình cãi nhau. Mỗi cặp đôi đều có lý do cãi vã của riêng mình, người khác xem không hiểu ra sao, tình tiết không lý giải được. Tống Vũ Tiều sống một cách lý trí và chính xác. Kiều Vũ Tụng suy đoán, nếu như không đem sự kiện kia nói ra, từng chữ từng câu cân nhắc, phân rõ thị phi trắng đen, Tống Vũ Tiều có thể rất khó an tâm. Nhưng đối với anh, anh đã từ bỏ. Anh vẫn cho rằng mình khác Tống Vũ Tiều, có điều, dù có nói bao nhiêu, Tống Vũ Tiều vẫn không thể hiểu được, cũng giống như anh tuyệt đối không thể hiểu được Tống Vũ Tiều. Nếu tình huống như vậy là số phận của họ, để tiếp tục mối quan hệ, Kiều Vũ Tụng lựa chọn nhìn trái nhìn phải mà nói với cậu: "Không ai sinh ra là để phục vụ người khác. Loại hành khách này chỉ có thể coi là phiền phức, không đến mức khó chịu lắm." Bây giờ không cần lật tới lật lui xiên que, chỉ có thể dựa vào đồ ăn, nói chuyện trên trời dưới đất để che giấu lúng túng. Kiều Vũ Tụng nói xong, anh gỡ ra một mớ thịt dê nướng, dùng đũa gắp hết thịt ra khỏi que thép không gỉ, rồi chấm vào muối tiêu để ăn. Tống Vũ Tiều kinh ngạc, thầm nghĩ Kiều Vũ Tụng đã quyết định. Ý tưởng đã xoay chuyển tình thế. Không thể nhận được kết quả từ Kiều Vũ Tụng, anh cũng không có ý định phân rõ đúng sai. Cậu không khỏi có chút khó chịu. "Nhân tiện, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy?" Kiều Vũ Tụng cố gắng gạt chủ đề ra khỏi bản thân. Tống Vũ Tiều hơi giật mình lắc đầu. Về công việc, Tống Vũ Tiều hiếm khi nói với những người bên ngoài đơn vị, đây không phải là thói quen cá nhân, mà là yêu cầu bắt buộc. Hơn nữa, kết quả kỷ luật vẫn chưa có, cho dù cậu nói ra một chút cũng chỉ làm cho Kiều Vũ Tụng lo lắng mà thôi. "Có phải công việc có vấn đề rồi không?" Kiều Vũ Tụng thận trọng hỏi. Cậu gật gật đầu, giơ ly bia trong tay. Đã như vậy, Kiều Vũ Tụng liền không hỏi nữa. Trong trí tưởng tượng của anh, công việc của Tống Vũ Tiều có tính bảo mật cao, bây giờ anh thực sự không thể hỏi một hay hai, thậm chí còn hơn thế nữa. Anh nâng ly, chạm vào ly Tống Vũ Tiều, uống gần hết bia trong ly. Đặt ly xuống, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy ly bia đối diện đã trống rỗng rồi. Thấy thế, Kiều Vũ Tụng không khỏi nghĩ, ở trong điện thoại cậu hỏi có muốn đi uống rượu không, có vẻ như cậu thực sự rất phiền muộn, phải uống để giải tỏa. Có thể làm cho Tống Vũ Tiều phát sầu, xem ra không chuyện nhỏ, việc Kiều Vũ Tụng có thể làm vào lúc này chính là rót bia vào ly của mình. "Thực ra thì em không biết đúng không?" Kiều Vũ Tụng đặt chai bia xuống, nhìn Tống Vũ Tiều đang khó hiểu, anh nói "Tiếp viên hàng không luôn tươi cười chào hỏi mọi người, nhưng thực tế trong bụng đã nổi điên và mắng chửi mẹ nó suốt. " Tống Vũ Tiều không khỏi bật cười: "Cường điệu đến vậy ư?" "Ừm" Anh gật đầu đồng ý "Đặc biệt khi bay chặng cuối cùng của năm, vẫn có những chuyến bay bị hoãn, bay luân phiên, bay đỏ mắt...!Thực sự là vậy.Anh muốn nói, tất cả đều có lúc sai sót. " "Nếu mệt mỏi như vậy, tại sao anh vẫn bay?" Tống Vũ Tiều hỏi. Anh khẽ mỉm cười, nói: "Thật ra bay không mệt, chỉ mệt khi phải đối phó với một số chuyện kỳ lạ thôi." "Giống như những gì em vừa nói?" khi nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đang nói về công việc của mình, vẻ mệt mỏi nhanh chóng hiện lên trên mặt, Tống Vũ Tiều nhẹ giọng hỏi. Nghe đến đây, anh không nhịn được cười, gật đầu rồi nói: "Thực ra sự kiên nhẫn của chúng tôi rất kém, ít nhất thì anh là người nhưvậy. Nhiều hành khách bình thường cho rằng họ "sao cũng được". Hãy nghe họ, và sau đó cố gắng đáp ứng họ. Nó liên quan đến bữa ăn trên chuyến bay. Theo cách hiểu thông thường, khi thấy tiếp viên đẩy xe ăn và xe nước ra, bạn nên đặt chiếc bàn nhỏ xuống và đợi bữa ăn đúng không? Trước bữa ăn sẽ có chương trình phát sóng trên khoang để giới thiệu món ăn. Hôm nay có cơm gà và mì thịt heo. Bạn muốn ăn món nào? Trên máy bay mấy trăm người, vẫn luôn hỏi cùng một vấn đề, làm sao có khả năng không phiền không mệt? Cho nên hi vọng hành khách nói thẳng muốn loại nào. Nhưng một số người, chẳng hạn như 20A, 20B, 20C, anh nói với 20A rằng có cơm gà và mì thịt heo, nhưng hai người kia đeo tai nghe và không nghe thấy, vì vậy anh phải nói lại một lần nữa.Nếu đã bỏ bàn ăn trước mặt xuống, đợi bữa ăn , tại sao không tháo tai nghe ra nghe xem có gì? Anh bắt đầu nói về cơm gà và mì thịt heo từ hàng ghế đầu tiên của cabin, suốt từ đầu đến tận hàng thứ 20, bạn còn hỏi bữa ăn có món gì nữa? Còn có ít người không đeo tai nghe, nhất định phải hỏi tiếp viên bữa ăn có món gì? Gặp phải tình huống như thế, bọn họ nghĩ tiếp viên phải trả lời, nhưng anh nghĩ rằng đối phương là đồ thiểu năng chậm phát triển trí tuệ. " Anh phẫn nộ nói xong, lập tức uống hết bia trong ly, khiến Tống Vũ Tiều cảm thấy chỉ còn thiếu một cái liếc mắt. Cuối cùng từ "thiểu năng" lại bật ra khiến cậu không nhịn được cười. Kiều Vũ Tụng uống xong ly bia, nhìn thấy cậu cười, mọi nỗi bất bình trong lòng vì vị hành khách kỳ quái đều tan biến, thay vào đó, cảm thấy có thể nói ra làm cho cậu vui lên một chút cũng tốt. "Cho nên, bây giờ em biết, ở trên máy bay em cảm thấy bình thường, nhưng trong lòng tiếp viên hàng không có thể đang mắng thầm em." Kiều Vũ Tụng bĩu bĩu môi. Cậu gật đầu xem như đã hiểu. Nửa tá hàu do người phục vụ mang đến được đặt trực tiếp trên vỉ nướng, thịt hàu đầy đặn được thêm tỏi bằm, trước khi nướng lên có mùi gay mũi. Tống Vũ Tiều nghe được mùi tỏi, chỉ là ăn không được. Thịt hàu được nướng cách lớp vỏ, phát ra âm thanh xèo xèo, miếng thịt hơi run lên, Tống Vũ Tiều nhìn miếng thịt đang run rẩy, cho đến khi Kiều Vũ Tụng gắp một con hàu nướng đi. "Tố chất của con người có cao có thấp. Trước đây em đi may bay, đã từng gặp một số hành khách rất thô lỗ, chỉ coi là một hành vi cực kỳ kỳ quái thôi." Tống Vũ Tiều nhìn Kiều Vũ Tụng dùng đũa gắp thịt hàu. "Tuy nhiên, em bay lần gần đây nhất, tiêu chuẩn chất lượng dường như đã được cải thiện nhiều. Khi nghe người khác yêu cầu những việc bình thường nhất, em nghĩ tại sao lại muốn làm phiền tiếp viên." Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sững người. Bắt gặp ánh mắt của Tống Vũ Tiều, anh cười xấu hổ, ném vỏ hàu đã ăn vào thùng rác, gắp liên tiếp 3 con hàu, lại vùi đầu ăn. Tống Vũ Tiều nhấp một ngụm bia, nhìn anh đối diện lò nướng. Không biết Kiều Vũ Tụng có gội đầu trước khi ra ngoài không, mái tóc thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, không giống cậu, đã có chút dính dính. "Thực ra, không phải lúc nào các tiếp viên hàng không cũng phàn nàn trong suốt chuyến bay." Lúc này Kiều Vũ Tụng đang đối mặt với một "hành khách bình thường". Để không lưu lại hình ảnh xấu trong ngành cho Tống Vũ Tiều, anh nói "Gặp phải việc vui vẻ cũng nhiều." "Ví dụ?" Tống Vũ Tiều vô cùng hứng thú hỏi. "Ví dụ, trước đây anh chưa được lên tiếp viên trưởng khoang sau. Đôi khi trong chuyến bay, anh phải ngồi cạnh lối thoát hiểm và chịu trách nhiệm về sự an toàn của lối thoát đó. Em đã bao giờ ngồi gần lối thoát hiểm chưa? " Kiều Vũ Tụng nhìn cậu lắc đầu, cười nói "Chỗ đó là chỗ ngồi của tiếp viên hàng không và hành khách đối mặt nhau, thỉnh thoảng ngồi đối diện là một soái ca khiến cả chuyến bay thật vui vẻ. " Tống Vũ Tiều vạn vạn không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, sau đó cau mày hỏi: "Anh cố ý hả?" Kiều Vũ Tụng cười, lắc đầu phủ nhận. Cậu cười lạnh, nói: "Xem ra em phải chọn vị trí đó trong tương lai." Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng rốt cuộc không kìm được mà cúi đầu cười rộ lên. Tống Vũ Tiều nhìn anh cười một hồi lâu không ngừng, bất lực thở dài. Cậu mở một chai bia mới, rót đầy hai ly và hỏi, "Còn điều gì mà anh đặc biệt vui mừng không? Lúc bay, anh có vui khi nhận được một vài món quà nhỏ không?" Kiều Vũ Tụng nhìn ly bia được rót đầy, nói lời cảm ơn "Tất nhiên là rất vui. Nhưng mà, hạnh phúc nhất là nhận được một bảng góp ý với những bình luận tích cực." "Sẽ có người viết đánh giá tốt trong bảng góp ý sao?" Tống Vũ Tiều ngạc nhiên hỏi. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu nói, "Đương nhiên! Nếu không, những người hài lòng và rất hài lòng chỉ để in cho vui?" Tống Vũ Tiều luôn nghĩ rằng nó chỉ được sử dụng để phàn nàn, đột nhiên tỉnh ngộ. "Không phải có chỗ trống ở phía dưới để điền nhận xét và đề xuất sao?" Anh đặt ly rượu xuống và dùng lòng bàn tay ra hiệu, "Anh cũng nhận được một lời khen ngợi đích danh, nói rằng hy vọng vào lần sau sẽ được đáp chuyến bay mà anh phục vụ. " Tống Vũ Tiều nhìn anh nói xong cười trộm, mặt không thay đổi hỏi: "Hẳn là người muốn theo đuổi anh đi?" "Tùy em hiểu." Kiều Vũ Tụng nhún vai và cầm ly lên uống một lần nữa. Hoàn toàn có chủ đích. Tống Vũ Tiều không biết nên cười hay nên khóc, mặc dù muốn biết chuyện tiếp theo, nhưng cậu cảm thấy chuyện đến nước này, hỏi không có ý nghĩa gì. Những tưởng họ sẽ dành phần lớn thời gian để tán gẫu khi ăn xiên nướng, nhưng chỉ trong nháy mắt, người phục vụ đã dọn không ít chai bia khỏi bàn của họ. Trong giao tiếp xã hội giữa các cá nhân với nhau, một số người sẽ có ý thức tự kỷ luật khi đối mặt với người lạ, trong môi trường xa lạ để để lại ấn tượng tốt. Gặp người lạ lần thứ hai, họ sẽ trở nên tùy ý. Kiều Vũ Tụng thường xuyên giao tiếp với người lạ mỗi ngày, nhìn thấy rất nhiều 2 loại người này. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mơ hồ của Kiều Vũ Tụng đang dần hiện ra vì uống bia, Tống Vũ Tiều không nhịn được thốt lên: "Có người theo đuổi anh cũng không sao. Em hy vọng anh có thể thường xuyên gặp được loại người như vậy." Kiều Vũ Tụng nghiêng đầu và nhìn cậu một cách khó hiểu. "Không có gì." Cậu cười nhạt, cúi đầu uống bia. Kiều Vũ Tụng không biết mình đang nói thật hay nói dối, uống xong thứ bia này, đầu óc anh càng quay cuồng hơn. Sau cùng, không muốn đi quá xa khiến Tống Vũ Tiều không thích, Kiều Vũ Tụng nói: "Thật ra, lúc hạnh phúc nhất là biết có một hành khách đã đặt một bữa ăn đặc biệt, trước khi máy bay cất cánh, và cậu ấy tên là Tống Vũ Tiều."