4. Đêm Thất Tịch đó, Quan Vi Trần đưa Long Vịnh Thanh về dưới lầu, hai người trao đổi số điện thoại, sau đó không hề gặp nhau nữa. Một thời gian sau, Long Vịnh Thanh và Lý Tịch bận bịu với mấy bản thiết kế sân vườn, hầu như ở công ty từ sáng đến tối, đương nhiên cũng không có thời gian gọi điện cho Quan Vi Trần, Quan Vi Trần lại thường xuyên gọi điện thoại hoặc nhắn tin cho Long Vịnh Thanh, nhưng lần nào cũng không may, Long Vịnh Thanh không phải đang bận thì điện thoại lại quên sạc pin, rất lâu sau đó mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ hoặc tin nhắn. Lần nào cũng từ chối lời mời hẹn hò của Quan Vi Trần, sau đó nữa, khi có lịch trình liên quan đến việc thi công vườn thực vật thôn Long Sơn, Long Vịnh Thanh hoàn toàn khóa máy. Tạm thời cô không muốn về thôn Long Sơn, hoặc có thể nói cô không dám quay về. Ở đó có quá nhiều hồi ức mà cô không muốn chạm vào. Cô sợ sau khi trở về, thành trì mà những năm vừa qua cô vất vả xây đắp trong lòng sẽ sụp đổ, đến lúc đó, cô không có đủ tự tin để có thể như trước đây, đứng dậy trong tuyệt vọng được nữa. Những người đã từng gặp, những việc đã trải qua, cô thường chia ra hai loại, hiện tại và hồi ức, giống như người bạn chí cốt Lý Tịch và công việc hiện tại của cô là hiện tại, còn có một số người và một số việc được chỉ định chỉ có thể đọng lại trong hồi ức, giống như Quan Vi Trần và thôn Long Sơn. Cô muốn sống thật tốt ở hiện tại, còn những người và những việc nằm trong hồi ức, hãy cứ nằm trong hồi ức, đừng chạm vào, đừng tiếp xúc là tốt nhất. Cô tự khuyên răn mình như vậy, càng cố gắng chăm chỉ làm việc, hết giờ làm thì đi hát Karaoke với đồng nghiệp, sắp xếp cuộc sống của mình thật là phong phú, không có phút giây nào rảnh rỗi. Qua một thời gian liên lạc, công văn phê chuẩn của chính quyền thành phố K cũng đã gửi xuống, đồng ý kế hoạch di dời thôn Long Sơn, ở công ty cũng bắt đầu chia thành từng nhóm nhỏ, lên kế hoạch sau khi kết thúc việc di dời thôn Long Sơn sẽ đóng đô luôn ở đó, nỗ lực phấn đấu vì ngày mai tươi sáng của công ty. Bởi vì không thích thú gì với việc này, khi công ty chọn người, cô cố gắng ép người ngồi lùi về phía sau, nhưng kết quả vẫn bị sếp chỉ điểm. “Long Vịnh Thanh, cô là người của thôn Long Sơn, nắm rõ tình hình xung quanh đó nhất, kế hoạch thiết kế vườn thực vật đó giao cho cô và Lý Tịch, làm cho tốt nhé, đừng làm hỏng chiêu bài của công ty chúng ta đấy.” Sếp tổng dùng ánh mắt sắc như con cáo già lướt qua mặt cô, ánh mắt uy nghiêm cộng thêm mỗi câu nói chắc nịch như vậy, làm những lời phản bác của Long Vịnh Thanh nghẹn lại nơi cổ họng. Cô đứng cúi đầu trong góc ra sức vân vê gấu áo, trong khi đang nghĩ nên dùng lý do gì để từ chối công việc này thì Lý Tịch liền ghé đầu tới, thì thầm bên tai cô, “Phụ trách thiết kế vườn thực vật không cần phải thường xuyên ở thôn Long Sơn, nhưng mà liên quan đến bộ mặt của công ty, sếp Hồ đã sắp xếp như vậy, có nghĩa là nói cho cậu biết, đã giao toàn bộ uy tín của công ty cho cậu, cậu đừng làm mất mặt công ty. Vịnh Thanh, nếu như cậu còn muốn làm việc ở công ty, thì phải nhịn, đợi về nhà hãy trút cơn giận. Đương nhiên, nếu cậu không muốn làm nữa, thì mình cũng không ngăn cản cậu đâu.” Long Vịnh Thanh quay đầu nhìn Lý Tịch một cái, Lý Tịch đứng đằng sau vỗ vỗ vai cô. Cô chần chừ một lúc, không nói gì, lại tiếp tục cúi đầu xuống. Lý Tịch nói đúng, cô không phải là nhân tài gì cả, cũng không phải là nhân tình của ai, sếp Hồ tội gì phải nhân nhượng cho cô, mà đãi ngộ của công việc này đích thực là rất tốt, tất cả mọi việc còn có đồng bọn là Lý Tịch che chở cho cô. Suy đi tính lại, đúng là cô phải biết an phận một chút. Trong buổi tiệc của ngày hôm sau, một số nhân viên ở phía đầu tư cùng tổ kĩ thuật gặp nhau lần đầu tiên. Long Vịnh Thanh đến bữa tiệc cùng Lý Tịch với cặp mắt đen thui, mặc một bộ lễ phục nền trắng sọc đen tinh tế, trông rất giống quốc bảo[2], lần lượt chào hỏi từng người. Phía đầu tư mà sếp Hồ liên hệ được là tập đoàn Phong Hoa nổi tiếng, tập đoàn Phong Hoa cũng rất chú trọng cho lần đầu tư này, cử rất nhiều nhân tài chuẩn bị đóng đô tại thôn Long Sơn. Điều làm cho người ta thấy phấn chấn nhất là, một trong những công tử của Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Phong Hoa, Quan Dịch Phong cũng có mặt trong danh sách thành viên đóng đô tại thôn Long Sơn, là tổng phụ trách phương án đầu tư lần này. [2] Quốc bảo: Con gấu mèo. “Vịnh Thanh, lần này cậu phải biết nắm bắt cơ hội, nghe nói rất nhiều người có tiền đồ đến đây...” Từ dạo học đại học, ai cũng biết Lý Tịch là hoa đã có chủ, tay cầm một ly rượu đỏ, ghé sát vào tai thì thầm nói cho Long Vịnh Thanh biết. Từ lần trước Long Vịnh Thanh ủy thác cho cô giới thiệu người yêu, nên bây giờ khi gặp chàng trai nào, theo phản xạ có điều kiện, cô liền nghĩ ngay đến Long Vịnh Thanh. Tham gia những buổi tiệc tùng với người yêu, cô cũng phải để ý xin cách liên lạc với những chàng trai độc thân có điều kiện phù hợp với bạn mình, vì vậy thường xuyên làm cho người yêu nổi cơn ghen. Nói xong quay sang bĩu môi, “Nhìn ưng ý thì phải lập tức tấn công, đừng để thua mấy con tiểu yêu tinh bên Hoa Bồi nghe chưa.” Hoa Bồi là tên gọi tắt của trung tâm trồng hoa, là nơi ươm mầm, nuôi dưỡng những loại hoa mới của công ty. Ở đó có những cô gái mới tốt nghiệp đại học, tâm hồn lãng mạn, mỗi ngày bay bổng với các loài hoa, nên cũng rất mong manh, giống như những mầm cây ở trung tâm, xanh mướt mà nõn nà làm ai cũng muốn ghen tị. “Bọn họ làm gì xứng là đối thủ của mình.” Long Vịnh Thanh khí thế ngất trời, dưới sự yểm hộ của Lý Tịch đã quét qua toàn bộ phòng tiệc một lượt, xác định mục tiêu hành động, bèn ra dấu tay “phối hợp cùng mình” với Lý Tịch, tự nhiên đi về phía có bóng dáng của chàng trai được cho là bắt mắt nhất. Lý Tịch nháy nháy mắt ra hiệu đã quán triệt lĩnh hội, nhấc một ly rượu vang đế cao, vòng qua phía bên kia của hội trường, sau đó làm như vô tình đi đến trước mặt sếp tổng đang nói chuyện với mục tiêu, thật lòng tâng bốc: “Sếp Hồ, hôm nay trông sếp đẹp trai quá, làm em suýt nữa nhận nhầm người.” “Ha ha, làm gì có, tôi đã có tuổi rồi, còn đẹp trai nỗi gì nữa, Lý Tịch, cô thật biết ăn nói.” Sếp tổng rất hài lòng với sự tâng bốc của Lý Tịch, cười phớ lớ chuyển mục tiêu, bắt đầu tán chuyện cùng Lý Tịch. Mục tiêu đã bị bỏ rơi, Long Vịnh Thanh nắm bắt cơ hội, lập tức tiếp cận, cầm lấy một miếng bánh ngọt ở bàn ăn bên cạnh, giả làm thục nữ cắn một miếng nho nhỏ, sau đó bắt chước mấy cô sinh viên mới tốt nghiệp ở Hoa Bồi, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc kêu lên, “Ngon quá!” Mục tiêu quả nhiên bị thu hút bởi giọng nói nũng nịu của cô, quay người qua, khuôn mặt sáng sủa đẹp đẽ xuất hiện ngay trước mặt Long Vịnh Thanh. Long Vịnh Thanh sững sờ, khuôn mặt ngây thơ của thiếu nữ cứng đơ ngay tại chỗ, sau đó dần dần trở nên méo xẹo. “Vịnh Thanh, quả nhiên là chị, em nhìn thấy tên của chị trong danh sách sếp Hồ đưa cho em, đang nghĩ không biết có gặp được chị ở buổi tiệc này hay không nữa.” Mục tiêu cong môi lên, lộ ra một nụ cười, nụ cười đó rất ấm áp, rất trong sáng, giống hệt như cây thường xuân bò trên tường nhà màu trắng vào mùa xuân, làm cho cả người anh bừng sáng lên. Mấy cô gái của trung tâm trồng hoa liên tục quay đầu qua đây theo dõi, Long Vịnh Thanh lại không cách nào cười nổi, tùy tiện nhét cả miếng bánh ngọt vào miệng, trong miệng toàn bánh là bánh, ngơ ngẩn chào hỏi lại. “Khéo quá, Vi Trần, không ngờ lại là em.” Thằng bé ngày nào còn lẽo đẽo chạy theo sau đuôi chị đây, cái gì cũng một tiếng chị hai tiếng chị, đột nhiên lại xuất hiện trước mặt cô với bộ âu phục thẳng tắp, nghiễm nhiên có dáng vẻ của một người thanh niên tốt trong xã hội. Hình tượng tuyệt đẹp thế này làm cho người đối diện cảm thấy trước mắt bừng sáng lên. “Chúng ta có được tính là rất có duyên không nhỉ?” Sợ cô bị sặc, Quan Vi Trần cầm lấy cốc nước giải khát của một người phục vụ vừa đi ngang qua, đưa đến tận tay cô, tỉnh bơ vỗ vỗ lưng cô, giúp cô hít thở, “Vịnh Thanh, tại sao từ nhỏ đến lớn chị đều như vậy? Ăn uống chậm hơn một chút không được à? Không cần phải lo lắng, em có cướp của chị đâu.” Cử chỉ quá thân mật xuất hiện ở bữa tiệc đông người vậy rất bắt mắt, mấy cô gái ở trung tâm trồng hoa từ nãy giờ quan sát Quan Vi Trần như hổ đói rình mồi, tím hết cả mặt mày, trừng mắt nhìn Long Vịnh Thanh, thậm chí có cô to gan, nói một câu với âm thanh không to không nhỏ, vừa đủ cho cô nghe, “Xùy, trâu già gặm cỏ non.” “Ặc...” Lần này Long Vịnh Thanh bị sặc thật, để che giấu sự khó xử nên đã nhét toàn bộ miếng bánh ngọt vào miệng, giờ làm cho cổ họng của cô bị quá tải, toàn bộ mắc nghẹn ở đó, nhả ra không được, nuốt vào cũng chẳng xong, một ít vụn bánh còn lọt vào trong thực quản, cảm giác đau đớn, chua chua vì nghẹn chạy thẳng lên đầu. Ngay lúc đó, Long Vịnh Thanh trào nước mắt đứng ngay tại chỗ, uống thêm một ly nước cam mới có thể hít thở lại bình thường. Cũng không biết có phải vừa nãy âm thanh bị sặc của cô phát ra quá lớn, hay là bộ dạng bây giờ của cô quá thê thảm, vừa mới hít thở lại bình thường, cô lại xấu hổ phát hiện ra, hơn một nửa số người của buổi tiệc đang nhìn cô, Quan Vi Trần lại đang cười như sắp tắt thở đến nơi. Có điều tên này từ nhỏ đã cười rất có ý tứ, sẽ không cười ồ lên thành tiếng, bình thường là bặm môi lại để cười, khi thực sự không nhịn được nữa mới tìm cái gì đó dựa vào, rồi nín nhịn cúi đầu cười trộm. Tiếng cười không lớn, nhưng thường cười đến nỗi làm cơ thể rung lên từng hồi, cách cười nho nhã hơn nhiều so với kiểu ôm bụng cười lăn cười lộn trên đất của đám con trai thôn Long Sơn, tính ra là cũng rất có phong cách riêng. Nhưng giờ đây Long Vịnh Thanh chẳng còn tâm trạng nào mà thưởng thức nụ cười nho nhã đó, mặt tối sầm lại, đẩy vai Vi Trần nói: “Em đừng cười nữa được không? Tất cả mọi người đang nhìn chúng ta, mắc cỡ chết đi được.” “À, được... Xin lỗi...” Quan Vi Trần ngẩng đầu lên, lập tức thu hồi lại nụ cười, cố gắng sửa lại kiểu cười ôn hòa như trước đây, nhìn thấy khóe miệng Long Vịnh Thanh còn dính một ít vụn bánh, tự nhiên giơ tay ra lau đi giúp cô, nói: “Vịnh Thanh, chị đúng là quá để ý đến tuổi tác của mình, mỗi lần nhắc đến tuổi tác, chị đều không tự kiềm chế được.” Xung quanh lại ồ lên, mấy cô gái bên trung tâm trồng hoa tức giận quay gót bỏ đi. Long Vịnh Thanh tự nhiên thấy vui trở lại, tâm trạng buồn bã vì bị chỉ trích “trâu già gặm cỏ non” lúc nãy cũng biến mất theo, thoải mái vui vẻ trả lời: “Con gái qua hai mươi lăm tuổi đều để ý đến tuổi tác của mình, tâm trạng này, em không hiểu được đâu.” Quan Vi Trần đương nhiên không hiểu được hai mươi bảy tuổi và hai mươi lăm tuổi có gì khác nhau, cũng không muốn tranh cãi với cô, mỉm cười đổi chủ đề, “Vịnh Thanh, lần này chúng ta phải cùng nhau đến thôn Long Sơn làm việc rồi. Nghĩ lại những ngày tháng vui vẻ khi sống tại thôn Long Sơn thuở bé, quả thật rất nhớ.” “Em vào làm ở Phong Hoa lúc nào thế?” Long Vịnh Thanh lại cầm một miếng bánh ngọt nhét vào miệng, vừa ăn vừa hỏi. Nhưng khi hỏi đến đây, cô bỗng nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng, “Đợi đã, chú Bàn Tính họ Quan, em tên Quan Vi Trần, trời đất, đừng nói chú Bàn Tính hồi nhỏ chị gặp bây giờ là Quan Dịch Phong tiếng tăm lẫy lừng nha.” “Bàn Tính là biệt hiệu hồi nhỏ của ba em, là mẹ Long đặt cho chứ ai, tên của ba em vốn là Quan Dịch Phong mà.” Quan Vi Trần cười đáp, để tránh việc cô lại bị nghẹn, chu đáo lấy thêm một ly nước cam cho cô, đồng thời cướp lấy miếng bánh ngọt trên tay cô, lấy dao và đĩa sạch chuẩn bị sẵn trên bàn, cắt thành từng miếng nhỏ, rồi mới nhét lại vào tay cô. Long Vịnh Thanh quả thật rất kinh ngạc. Hồi nhỏ, mỗi lần đến nghỉ hè và nghỉ đông, búp bê mang trong người hai dòng máu Trung Quốc và Nhật Bản sẽ được bảo mẫu đưa đến nhà cô, cô chỉ biết rằng, quê của Quan Quan ở thôn Long Sơn, nhưng thường xuyên sống với mẹ ở Hokkaido Nhật Bản, tim của mẹ Quan Quan không tốt, bệnh nặng đến nỗi sắp không đi lại được, bố cậu ấy buôn bán ở Anh, không có thời gian rỗi chăm sóc, ông đành phải nhờ người bạn thanh mai trúc mã, chính là mẹ của Long Vịnh Thanh chăm sóc hộ. Mỗi lần Quan Quan đến, luôn mang theo một đống đồ ăn ngon, đồ chơi mới lạ, mẹ Long nói, người mẹ Nhật Bản muốn Quan Quan có một tuổi thơ bình thường, được ăn uống vui chơi thỏa thích. Có thêm một đứa em trai đẹp long lanh như ngọc, Long Vịnh Thanh mừng còn không kịp nữa là, đương nhiên không hỏi gì nhiều. Thật không ngờ rằng, người chỉ gặp qua một lần, chú Bàn Tính hiền lành đó lại có chí khí lớn như vậy. “Công tử của nhà tổng giám đốc Quan sẽ lãnh đạo bọn chị ở thôn Long Sơn, hóa ra là em.” Thật lâu sau Long Vịnh Thanh mới nghe thấy giọng nói của mình, câu nói này nghe ra có phần hơi kỳ cục. “Đây hoàn toàn không phải ý muốn của em, chị cũng biết thời đại học em học tâm lý, sau khi tốt nghiệp có chứng nhận được hành nghề bác sĩ, quay trở về thành phố S mở phòng tư vấn tâm lý, làm ăn cũng có vẻ được, làm bác sĩ tâm lý mới là nguyện vọng của em.” Quan Vi Trần xoay xoay cái cốc trên tay, nụ cười cũng hờ hững, “Sự việc lần này là giao dịch giữa em và bố. Nếu như em hoàn thành xuất sắc dự án đầu tư lần này, sẽ cho em tự do, cho em làm những việc em muốn, Vịnh Thanh, chị sẽ giúp em chứ?” Vi Trần nói đến đây, ánh mắt vô tình nhìn vào Long Vịnh Thanh, trên mặt cô đánh một lớp phấn dày, trang điểm xong, giống như đeo một cái mặt nạ. Anh nhìn cô, muốn nhìn thấu tâm tư của cô qua lớp mặt nạ đó, nhưng cố gắng thế nào đi nữa cũng không được. Sau đêm hôm đó, cánh cửa trái tim cô đã đóng lại với anh. Anh đứng ở ngoài cửa, cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào giống hồi nhỏ kéo tay cô làm nũng, rồi dùng tiếng Hoa lơ lớ nói với cô, “Chị Vịnh Thanh, chúng ta ngủ cùng nhau được không?” Chiếc cầu nối khó khăn vất vả lắm mới có được giữa họ đã bị chính tay anh phá bỏ. “Bác sĩ tâm lý cũng rất tốt mà, Vi Trần, trẻ tuổi có năng lực, chị cảm thấy vẻ vang vì em.” Long Vịnh Thanh cười cười nói nói, phớt lờ luôn đề nghị của Vi Trần, lấy khí thế vỗ vỗ vào vai cậu ấy đúng kiểu của chị gái, sau đó run sợ rút lui, “Chị tới nhà vệ sinh một chút, em tự chơi đi.” Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Long Vịnh Thanh thở ra một cái, ngắm nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mình trong gương, cười khổ vốc nước rửa mặt. Hồi nhỏ, nghe bà đỡ trong thôn nói, người sinh đúng ngày Thất Tịch là phạm nhân phạm vào giới luật của trời, số mệnh đã định sẽ đau thương buồn bã cả đời, giống như Ngưu Lang và Chức Nữ mỗi người một nơi, những thứ mình thích, những người thân cận dần dần sẽ từ bỏ cô mà đi. Trước tiên là Triệu Ngôn Từ, tiếp đó là Vịnh Lục, bây giờ đến cây ngân hạnh cuối cùng ông trời cũng không giữ lại cho cô. Mà điều làm cho cô khó có thể chấp nhận được là, người dẫn đầu đi đào cây ngân hạnh đó lên, lại là Quan Vi Trần. Nếu như người khác thì tốt biết mấy, cô có thể viết tên hắn gắn lên trên người nộm, sau đó đóng đinh người nộm lên tường, mỗi ngày dùng phi tiêu đâm hắn, trù ẻo hắn bị tuyệt tự. Nhưng mà cô có thể trù ẻo Quan Vi Trần như vậy được không? Cô trù ẻo Quan Quan được không? Thực ra, cô cũng đã từng nghĩ, việc này không thể trách ai, là nhu cầu phát triển của xã hội, đương nhiên càng không thể đổ tội lên đầu Quan Quan, nhưng không trách cứ ai cô còn có thể làm gì bây giờ? Cô rửa mặt một cách thô bạo, phấn trên mặt đã lem ra gần hết, cô đành phải lấy hộp phấn trong túi xách ra dặm lại. Trước đây cô rất ghét trang điểm, cảm thấy phiền phức, nhưng bây giờ cô thích cảm giác được trang điểm, phủ lên trên mặt một lớp phấn, giống như đeo mặt nạ, còn cô thì nấp sau chiếc mặt nạ đó, sẽ có cảm giác rất an toàn. Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, Quan Vi Trần đang đứng dựa vào bồn rửa tay chờ cô, giống những ngày hồi nhỏ cô đi bắt bò cạp với Triệu Ngôn Từ, cậu ấy cũng sẽ đứng đợi ở cổng thôn như bây giờ, mím môi cúi mặt im lặng không nói, sẽ nở nụ cười ấm áp lòng người ngay khi vừa nhìn thấy cô. “Vịnh Thanh, sao chị vào đó lâu thế?” “Quý ông thì không được hỏi những vấn đề không tao nhã như vậy.” Long Vịnh Thanh đi qua anh, mở vòi nước, nhẹ nhàng rửa tay, có thể hình ảnh anh đứng chờ bên ngoài làm cho cô cảm thấy nhớ nhung, tâm tư của cô bỗng nhiên rối bời, khoảng khắc khi tắt vòi nước, cô nghe thấy tiếng mình đang hỏi: “Quan Quan, nhất định phải di dời thôn Long Sơn sao? Nhất định phải đào cây ngân hạnh đó lên sao?” Quan Vi Trần ngẩn người. Không ngờ cô vẫn dùng cái tên đó để gọi anh, anh vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào bồn rửa tay, quay đầu qua chăm chú nhìn cô, “Tất cả đều đã qua rồi, chị Vịnh Thanh, cho dù cây ngân hạnh vẫn luôn ở đó, anh ấy cũng không thể nào quay trở về được nữa.” “Em nói bậy, anh ấy vẫn đang ở đó, luôn luôn ở đó...” Long Vịnh Thanh bất chợt xúc động, rảy hết nước trên tay vào mặt Quan Vi Trần. “Long Vịnh Thanh.” Quan Vi Trần chộp lấy tay cô, không cho cô gào thét, trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh đó hiện lên nét giận dữ, “Chị chấp nhận hiện thực đi.”