Tuổi Học Trò - Những Năm Tháng Thật Đẹp
Chương 64 : Đáng Yêu Girl
Đứa con gái ngồi bên cạnh nó thật khác người, công nhận dễ thương thật nhưng cứ chập chập như bị điên ấy. Nó thở dài một cái rồi lại đeo headphone đợi vào tiết một, vừa mới đeo vào được vài giây đã bị làm phiền :
_Này nghe nhạc gì thế, cho Quỳnh nghe với.
_Thôi, phiền quá đấy.
_Đi mà, muốn biết xem Thăng đang nghe bài gì thôi, lỡ hợp gu với Quỳnh thì sao ?
Vừa lúc đó thì cô giáo cũng vào, phù, đỡ phải bị làm phiền nhưng hỡi ôi, đời đâu có như nó muốn, nhỏ hết hỏi cái này cái nọ rồi lại mượn cái này cái kia đến mà phát bực.
Đến giờ ra chơi thì bị cả lũ kéo xuống căn tin :
_Chà, nhỏ mới vào dễ thương dữ mày_Nghĩa
_Ừm, nhưng tao cứ thấy nó nghịch nghịch thế nào ấy_Phương
_Nó làm phiền tao cả buổi.
_Anh này, em thấy bạn Quỳnh đó có vẻ.......thích anh đấy_Hằng
_Hả ? mới gặp nhau chưa đầy 12 tiếng mà thích cái vẹo gì ?_Nghĩa
_Không biết, linh cảm tui nó thế không sớm thì muộn_Hằng
_Tao nghỉ cũng tốt nếu nhưng mày quên được Tiên_Hoàng
Câu nói của Hoàng làm cả bàn im lặng, nó cũng không nghỉ gì nhiều bỗng nó nghe tiếng hét "Á" một cái của ai đó và đám đông bu xung quanh, cái tiếng hét như con nít này sao giống giọng nhỏ Quỳnh dữ vậy, cả lũ liền chen vào đám đông đó :
_Con ranh này còn chưa chịu đứng dậy.
_Hic.....hic......
_Khóc lóc cái gì mà khóc, đm con ranh.
Con nhỏ đó nói xong định giơ tay lên tát vào Quỳnh, nhanh như cắt nó đưa tay kéo Quỳnh đứng lên làm nhỏ đó vung tay hụt, nó nhấy mắt với Hằng rồi kéo Quỳnh chạy biến đi luôn nó không thích dính vào rắc rối đặc biệt là với lũ con gái. Nó đưa Quỳnh ra sân sau, chậc, nhỏ vẫn còn gục lên vai nó mà khóc ướt cả áo, công nhận vẻ ngoài dễ thương, hoạt bát và tự tin là thế nhưng đụng vào tí chuyện lại khóc hết cả lên :
_Này, định khóc đến bao giờ.
_Hic.....hic.....không biết....hic...hic
_Làm gì để tụi đó xô té vậy
_Hic...hic... lỡ dặm phải chân....hic....hic tại đông quá chứ bộ.....hức...hức
_Ax, hậu đậu đến thế là cùng, ừm nín đi, tí......dẫn đi chơi.
Chả còn cách nào khác làm cho Quỳnh nín và đúng là như vậy, nhỏ đã hết khóc ngước mặt lên với đôi mắt to tròn đó nhìn nó hớn hở :
_Thật không, nhớ nhé, hihi.
_Ơ.....ờ..thật.
Mặt thì còn tèm lèm nước mắt nước mũi mà miệng thì đang cười nhe cả hàm răng trắng đều, nó bật cười với cái điệu bộ ngốc nghếch và đáng yêu đó của Quỳnh :
_Hihi, vẻ ngoài lạnh lùng mà bên trong cũng biết quan tâm ghê ha, sao tự nhiên cứu Quỳnh vậy, mới quen thôi mà với lại nhìn Thăng có vẻ ghét Quỳnh nữa.
_Ừ thì......bạn cùng lớp thì cứu thôi, nói gì lắm thế, lên lớp.
Nó cảm thấy thật bối rối với người con gái này đôi lúc làm nó ngạc nhiên vì sự tự tin, đôi lúc làm nó thấy vui vì cái sự ngớ ngẩn nhưng cũng rất đáng yêu và cũng làm nó cứ như đi vào đường cùng vì những câu hỏi tưởng chừng như rất đơn giản. Nó định bước lên lớp nhưng đôi tay liền bị ai kéo lại :
_Cõng Quỳnh lên đi.
_Có chân thì tự mà đi
_Ô hay, ban nãy còn cười rồi dịu dàng nói chuyện với người ta giờ lại làm cái mặt bất cần đó là sao ?
_Chả sao, lên lớp trước đây.
_Này, không biết đâu, không cõng là tui khóc đó.
_Tự nhiên.
Nó cứ như thế mà bước vào lớp, giờ nó phát hiện ra là Quỳnh có cả cái tính trẻ con trong người nữa, Quỳnh khác xa Tiên thật. Ngồi học một lúc thì cũng thấy Quỳnh bước vào lớp, ngó cái mặt mếu lại giơ nấm đấm về phía nó khiến nó lại phải bật cười :
_Đồ vô tâm.
_.....................
_Nè
_...........................
_Điếc hả ?
_Em kia đã vào trễ rồi thì im lặng đi
_Dạ vâng, em xin lỗi ạ_Nhỏ đứng lên xin lỗi ríu rít
Nó nhìn Quỳnh và Quỳnh cũng nhìn nó. Nó thấy được gương mặt Quỳnh đang dần thay đổi thì phải từ cái mặt mếu thì giờ mắt và môi nhỏ cũng đang dần đần dãn ra, hình như nhỏ đang ngắm nó thì phải, nó cũng không biết có lẻ vì nó cũng đang ngắm Quỳnh nhưng bỗng trong một tích tắc gương mặt của Tiên hiện ra trong mắt nó, nó giật mình rồi lại quay lên bảng. Quỳnh cũng có vẻ bất ngờ nên gục xuống bàn không dám nhìn lên hình như nhỏ mắc cỡ thì phải.
Rồi giờ ra về cũng đến, nó bước ra khỏi lớp còn Quỳnh thì lẻo đẻo theo sau, cứ đi như vậy đến nhà giữ xe thì nó phát ngán chạy đến kéo Quỳnh :
_Có định đi không thế ?
_Ơ ơ, có chứ, tại......mắc cỡ.
_Ax, vậy thì về đây.
_Ê đừng, đi mà.
Nói xong Quỳnh nắm lấy tay nó làm nó hơi bất ngờ, trong khoảnh khắc nó buông tay Quỳnh ra :
_Ừm, lên đi.
Tay Quỳnh, ấm thật.
Nó đèo Quỳnh trên đường đi dạo vòng quanh Đà Nẵng để Quỳnh biết đường xá, đến công viên nhỏ còn đòi mua bóng bay nữa kia, cầm trên tay mấy quả bóng mà nhỏ cứ cười tít mắt ngồi yêu sau vừa hát lại còn vừa nhún nữa. Nó lại bật cười, không biết vì tính Quỳnh trẻ con hay là vì nó trưởng thành trước nhỉ ? Nhưng Quỳnh là một người thật đặc biệt cái vẻ ngoài tự tin chiến thắng ban đầu đã đánh lừa nó, đằng sau cái vẻ ngoài dễ thương và tự tin đó là một người cực kì mít ướt và trẻ con hết sức. Nó chỉ mới gặp Quỳnh vài tiếng và cũng không chắc con người của Quỳnh còn gì làm nó ngạc nhiên nữa không ? Cả hai đi ăn trưa xong ghé vào một quán cà phê trang trí theo kiểu học tập, nó mang máy ảnh ra và chụp :
_Oa, Thăng cũng chụp ảnh nữa sao ?
_Ừm, thói quen thôi.
_Này, chụp Quỳnh một bức đi.
Quỳnh chạy ra tạo đủ kiểu dáng cho nó chụp nhưng thay vì bấm nút "tách' thì nó lại cười :
_Làm gì cười mãi thế hả ? chụp đi đừng có cười nữa bộ mấy quả bóng bay này xấu hả ?
Quỳnh quay mặt lại nhìn máy quả bóng bay, trong vô thức nó lại đưa tay lên và chụp lại khoảnh khắc đó, "tách"
_Ê ê sao chụp rồi, NÈ không biết đâu, chụp gì mà chả thấy mặt thế này hả ?
_Thế này nhìn tự nhiên hơn, thôi về nào.
Cả hai ra về, có vẻ còn dỗi vụ chụp lần trước nên Quỳnh chả còn nhún hay hát nữa và cũng chả thèm nói chuyện với nó :
_Nhà ở đâu ?
_Chở tui về trường.
Nó thoáng ngạc nhiên vì Quỳnh đổi xưng hô nhưng cũng im lặng mà đạp về trường, chở Quỳnh đến cổng trường toan đạp đi thì Quỳnh liên hôn lên má nó. Và lần này nó ngạc nhiên thật sự :
_Cảm.....cảm ơn.....vì ngày hôm nay.
_................................
_.................................
_.........................................
_Thiệt tình, người ta hôn đã ngại rồi mà cứ nhìn người ta như vậy là sao, không biết, không biết đâu, tui về đây.
Quỳnh bước lên chiếc ô tô, nó vẫn ở đó, bỗng nó mỉm cười lâu rồi cảm xúc mới lẫn lộn thế này.
P/S: Vào năm học rồi nên mình khá là bận nên có mấy ngày không up chap được thì mong các thím đừng hối nhé còn về việc hình Quỳnh thì đang cân cmn nhấc có nên up không, các thím hối thì nhiều đấy nhưng up rồi lại lùng info thì mệt.
From f17 with love
~~
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
53 chương
32 chương
45 chương
45 chương
5 chương