Tùng tửng, em yêu anh

Chương 7 : Nỗi buồn tan biến

Anh đi thật nhanh rồi dừng lại một chỗ sau trường.Đó là một đồng cỏ xanh mướt ,ngồi xuống đôi mắt nhìn ở một khoảng không nào đó đôi mắt lộ vẻ u buồn.Anh xem Kiệt Vĩ như em ruột của mình thế mà.... Cô thấy anh đang ngồi một mình phía sau trường cô liền gọi: -Anh Tùng!!!! Nghe có người gọi tên mình anh quay lại thì thấy cô đang đi tới miệng nở nụ cười tươi nhìn anh,anh cũng cười lại. -Sau em ra đây? -Em đi theo anh á..._cô chu môi nói...hành động đáng yêu đó bỗng nhiên làm cho ai đó tim mất đi một nhịp. -Theo anh?_anh ngạc nhiên. -Vâng...anh sao thế??mặt buồn thế kia chẳng giống Tùng Tửng của Sky gì hết à..hihihi.._cô lại cười -Tủng Tửng??anh có biệt danh đó từ khi nào vậy??? -Hihihi...fan anh đặt đấy!!!hay mà.. -Em đúng là... Anh cười cười...vẻ mặt lộ ra niềm hạnh phúc...fan của anh luôn luôn ủng hộ anh trong mọi hoàng cảnh.Trong giới showbiz này cũng như trong thương trường đấu đá với nhau không ngưng nghỉ.Làng giải trí muốn tìm một người bạn thật rất khó,toàn là giả tạo...chữ bạn đó chỉ tồn tại khi nó có hoặc còn giá trị lợi dụng.Bước vào thế giới này thì là vậy đó phải chịu đựng thôi. -Anh đừng buồn nữa nha...mọi chuyện sẽ qua thôi..._cô nhìn anh bằng ánh mắt ấm áp.. -Em biết rồi à? -Vâng...Sếp à tươi lên nào..._cô lấy tay nắn trên mặt anh một nụ cười. -Ừ..hihihi_anh cười thật tươi...anh có cảm giác vui vẽ khi bên cô... -Vậy mới là Sếp chứ!!!Tùng không phải dạng vừa đâu,vừa đâu,vừa vừa vừa đâu..._cô cười rồi hát bài "không phải dạng vừa đâu". Hai người cùng nhau hát say mê...tiếng cười giòn tan làm tan biến đi nỗi u buồn...