Tung Hoành Đại Thiếu
Chương 41 : Kịch chiến
Lời nói ngông cuồng của Quân Đại Soái khiến ba tên trưởng lão Minh Kiếm sơn trang trong mắt lóe lên lửa giận.
Ngay lúc Quân đại thiếu gia cho rằng, sẽ có một kẻ bị hắn chọc giận, động thân đứng ra solo để thu thập hắn, thì đã thấy ba thanh kiếm sắc bén bằng những phương diện ảo diệu đâm tới, thế công sắc bén.
Kiếm chiêu tinh diệu, công kích đều vào chỗ hiểm, may mắn Quân Đại Soái luyện qua Đường Môn võ kỹ, có sức miễn dịch nhất định với các loại ám sát.
Hắn mơ hồ nhìn thấy ngân quang lóe lên, liền dẫm chân phải lên đất làm điểm tựa, chấn vỡ nền gạch, thi triển Mê Ảnh Tung bật lùi về sau, cực kỳ nhanh chóng, nhưng vẫn bị chém vào một góc trên vai.
Máu đỏ bắn ra, khiến Quân Đại Soái đau đớn.
Tuy nhiên, không đơn giản như vậy.
Ba tên trưởng lão phi thân theo tới, kiếm khí vẫn đuổi theo không dứt, vô cùng hung hăng, tựa hồ không lấy được mạng hắn thì không quay về. Quân Đại Soái vừa chật vật tránh né, vừa ném ra các loại phi đao phi tiêu, chặn lại thế công dồn dập, miễn cưỡng đỡ được một đòn đánh lén hung hiểm.
- Hèn hạ.
Quân Đại Soái nhổ xuống một bãi nước bọt, thở hồng hộc căm tức quát.
Ba đánh một, khụ, là do bổn soái ngông cuồng, lỗi bổn soái.
Không thèm chào hỏi đã đánh, cũng không hô lên chiêu thức để bổn soái ứng phó, oke, đó là phong cách hành sự các ngươi.
Đánh lén, tốt, vì chiến thắng mà, tất cả thủ đoạn đều quang minh chính đại.
Nhưng mà, con mẹ nó, các ngươi có thể đánh từ từ lại, để độc giả xem qua chiêu thức diễn biến, còn có để bổn soái chậm rãi thở dốc một hơi được không...
Những chiêu kiếm pháp hung mãnh đã lại bắn tới, trên trời dưới đất, ba tên lão giả không ngừng thay đổi phương vị, kiếm chiêu công kích Quân Đại Soái, khiến hắn vô cùng chật vật.
Hắn linh cơ khẽ động, thi triển Mê Ảnh Tung đến cực hạn, thân hình mờ ảo như lẩn vào sương mù, khiến người rất khó nắm bắt.
- Hừ, con chuột này, né còn rất tốt.
Một tên trưởng lão xem ra là trẻ tuổi nhất nhàn nhạt nói, trong lúc đó công kích vẫn không ngừng, các loại kiếm chiêu tinh diệu nhất đều thi triển ra, vận dụng chính là toàn lực.
Quân Đại Soái thân ảnh hiện rõ, xem ra là không thể né được một chiêu này.
Trẻ tuổi trưởng lão nhếch môi, nụ cười khinh thường.
"Định."
Một âm thanh cực nhỏ bỗng vang lên, văng vẳng bên tai hắn.
Thanh trường kiếm quý báu, tương liên thân thiết với bản thân hắn bỗng nhiên dừng sững lại, tựa hồ bị đứng hình, vô cùng quỷ dị.
Trong lúc còn đang không rõ tình huống, muốn đoạt lại quyền điều khiển kiếm, trẻ tuổi trưởng lão mơ hồ thấy được, phía xa ánh mắt hốt hoảng của hai tên đồng bọn kia.
Bên tai hắn, truyền đến tiếng xé gió.
Sát cơ mãnh liệt hiện ra, tên trưởng lão này vội vã buông kiếm, muốn làm ra động tác phòng ngự, tuy nhiên đã chậm.
Da mặt hắn hoàn hảo va chạm với nắm đấm nhẹ nhàng như không có lực sát thương của Quân Đại Soái, đoạn bắt đầu lõm sâu, lõm sâu vào.
"Bốp"
Quân Đại Soái thân hình rơi xuống đất, y phục rách tung tóe những vết do kiếm khí lưu lại, tuy nhiên không có bao nhiêu tổn thương. Một mặt, thân pháp hắn rất tốt, né tránh nhanh nhẹn, mặt khác, hắn tu luyện Bất Diệt Kim Thân, xương cốt còn trải qua One-Punch tờ giấy tẩy lễ, vô cùng cứng rắn.
Phía sau lưng hắn, một cái xác không đầu rơi xuống, phát ra một tiếng "phịch". Máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, còn có tròng mắt, bộ não.. Tràng cảnh quỷ dị khiến đám đông hỗn chiến sững sờ kinh ngạc, bắt đầu an tĩnh lại.
- Phạm sư đệ!!!!
- KHÔNG!!
Hai tên trưởng lão tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, khóe mắt rưng rưng, tràn đầy bi thương kêu gào. Một tên đau đớn phủ phục xuống, quệt lấy vệt máu tươi còn đọng lại trên mặt đất, bôi vào y phục bản thân.
- Sư đệ. Ngươi yên nghỉ, vi huynh sẽ báo thù cho ngươi..
Hắn quay đầu, liếc mắt ra hiệu với tên trưởng lão còn lại.
Kiếm của bọn hắn bắt đầu lơ lửng trước mặt, trong tay bọn hắn bấm một loạt các pháp quyết, thủ thế giống nhau như đúc, vô cùng y hệt.
- Song Long Nhất Kiếm.
Trong miệng bọn hắn hét lên, hai thanh trường kiếm bắt đầu bay lên không trung, một trước một sau nối đuôi nhau, tản mát ra uy thế mạnh mẽ.
Tựa như đó không phải hai thanh trường kiếm, mà là một cây cự kiếm khổng lồ, kiếm khí trùng thiên.
- Đi.
Một mệnh lệnh được cả hai tên trưởng lão cùng lúc phát ra, "cự kiếm" kia xé gió lao tới, mục tiêu chính là Quân Đại Soái.
Quân Đại Soái giật mình, vội vã thối lui. Hắn vội đá lên cái xác của trẻ tuổi trưởng lão, lấy nó làm lá chắn, muốn hai tên kia chùn bước.
Tuy nhiên, Quân Đại Soái lầm.
"Cự kiếm" tốc độ không giảm, giống như trong mắt bọn hắn, trước mặt chỉ là một tấm khiên thịt, mà không phải tên sư đệ thân thiết mới vừa kề vai chiến đấu.
Một hồi đánh lén, một hồi diễn sâu.
Mẹ nó, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Quân Đại Soái mắt thấy "lá chắn" của mình bị phanh thây tan nát, tứ chi rơi vãi, liền ngửa người về phía sau, né qua một chiêu.
Hắn lấy ra một cây thiết kiếm, vừa tránh vừa đỡ, Mê Ảnh Tung thi triển ra, dần dần áp sát về phía đối thủ.
Thiết kiếm là mua bên trong hệ thống, nhưng chỉ có giá 1 điểm, uy năng có hạn, rất nhanh sứt mẻ nhiều chỗ, tuy nhiên mục đích của Quân Đại Soái đã đạt tới.
- Hai lão già, đoàn tụ với ông bà đi..
Trong tiếng hét lớn của hắn, hai nắm đấm tựa như hai tàn ảnh lao đi...
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
107 chương
16 chương
10 chương
10 chương