Tùng Hoa
Chương 19
Từ ngày Vệ Nữ rời khỏi Đại Vân Đình, Chính Điện đã bắt đầu tuyển chọn Bát Thần Bộ với những Thần Tộc ưu tú nhất để luôn sẵn sàng đến Nhân Tộc khi nhận được tín hiệu của Vệ Nữ khi đã tìm ra Đại Đế. Thượng Tôn Thần Mẫu cùng với ban Lão Thần ngày đêm họp bàn về những tình huống có thể xảy ra, mỗi ngày qua đi dài dằng dặc đối với họ. Còn ba ngày nữa là đến lúc thi tuyển Bát Thần Bộ, tất cả thành viên của đội Cảnh Vệ cũng như Thần Quân đều có thể tham gia thi đấu. Chính Điện tất bật chuẩn bị cho ngày trọng đại chưa từng diễn ra ở Đại Vân Đình từ sau Đại Phân Tranh. Nơi thi đấu được chuẩn bị ở quảng trường lớn phía đông Đại Vân Đình nơi trước đó cả Thần Tộc đã cùng chứng kiến sự ra đi của Vệ Nữ. Rất nhiều Thần Quân tham gia, họ muốn là những người bảo vệ Đại Vân Đình, muốn được Thần Tộc ghi ơn, trong đó có lẽ chỉ có một người một lòng muốn vào Bát Thần Bộ và đi đến Nhân Tộc vì mục đích gặp lại người mà mình yêu mến. Đó là Mễ Đằng!
Mễ Đằng mỗi ngày đều luyện tập võ thuật chờ ngày tuyển chọn để có thể là một trong tám người xuất sắc nhất sẽ đến Nhân Tộc thực hiện nhiệm vụ sau cùng nối tiếp nhiệm vụ của Vệ Nữ là giải trừ Ấn Ký của Đại Đế, bình ổn trật tự thế giới và đảm bảo rằng nhiệm vụ được thực hiện triệt để. Mễ Đằng ngày đêm mong nhớ Mộc Ang, hắn lo lắng không biết ở chốn Nhân Tộc Mộc Ang đã phải trải qua những ngày như thế nào khi nàng là Thần Nhân duy nhất giữa biển người mênh mông. Hắn sợ rằng Mộc Ang sẽ lãng quên tấm chân tình mà hắn chỉ kịp vội vã bày tỏ một cách vụng về trước khi nàng ra đi. Nếu Mộc Ang cô độc nơi Nhân Tộc thì có lẽ Mễ Đằng cũng là một Thần Nhân cô độc giữa Đại Vân Đình.
Nhan Trác tìm thấy Mễ Đằng đang ngồi nghỉ bên một bờ hồ sau buổi luyện tập. Mễ Đằng ngồi tựa lưng vào một tảng đá to, ngước mặt nhìn bầu trời trong xanh trên cao, tâm trạng đượm vẻ nghĩ suy. Nhan Trác đã quen với điệu bộ đó của Mễ Đằng từ lúc Mộc Ang đi khỏi Đại Vân Đình. Nhan Trác cũng đã quyết định tham gia thi tuyển Bát Thần Bộ. Với khả năng của Mễ Đằng thì vào được Bát Thần Bộ là không khó, Nhan Trác muốn kề vai sát cánh cùng hắn thực hiện nhiệm vụ, cùng trải qua những khó khăn có thể gặp ở Nhân Tộc. Đất Nhân Tộc giờ đây đã trở thành một chốn gợi lên sự tò mò của các Thần Nhân trẻ, dù họ được đọc bao nhiêu ghi chép ở thư viện thì có lẽ cũng không thoả mãn được họ. Không ai muốn rời khỏi cuộc sống an nhàn ở Đại Vân Đình, không ai muốn sống giữa cảnh chém giết nhau nhưng theo lẽ thường những gì họ chưa được tận mắt nhìn thấy thì sẽ luôn thôi thúc họ muốn tìm đến đó.
- Anh lại đang nghĩ đến Mộc Ang à? Chỉ cần anh vào được Bát Thần Bộ thì khi Vệ Nữ phát hiệu lệnh, chúng ta có thể đến Nhân Tộc và gặp lại Mộc Ang.
Nhan Trác ngồi xuống bên cạnh Mễ Đằng. Cả hai vẫn hằng ngày cùng nhau luyện tập và cùng trò chuyện.
- Mộc Ang vẫn chẳng có chút tin tức gì, còn chúng ta ở đây chỉ biết chờ đợi vô chừng. Ta thật sự không thể nào yên lòng khi chưa thể nhìn thấy nàng ấy an toàn. Lúc này ở Nhân Tộc nàng ấy đang làm gì? Trải qua những ngày tháng ra sao? Chúng ta chỉ biết nàng ấy còn sống khi hoa Trường Mệnh của nàng ấy vẫn còn trên cây Trường Sinh. Mỗi khi có cơ hội ta đều đến nhìn đóa hoa ấy chỉ sợ bỗng dưng nó biến mất thì mãi mãi làm sao ta có thể gặp lại Mộc Ang? Thứ cảm giác đó khiến ta phải sống khổ sở từng ngày. Trước đây chúng ta sống cùng một mái nhà, mỗi ngày đều gặp nhau nhưng ta vẫn cảm thấy chưa đủ, giờ phải cách biệt nhau như thế, ta lại không thể làm được gì hơn là chờ đợi. Được vào Bát Thần Bộ là mục đích lớn nhất với ta lúc này, đó là cách duy nhất để có thể sớm gặp lại Mộc Ang và là điều duy nhất ta nghĩ đến mỗi ngày.
Mễ Đằng trút bầu tâm sự trong lòng mình với Nhan Trác. Hắn đã quen với sự bầu bạn mỗi ngày nơi Chính Điện của Nhan Trác.
- Anh sẽ vào được Bát Thần Bộ và sẽ gặp được Mộc Ang sớm thôi. Em luôn tin rằng Lời Nguyền Thần Lực sẽ đưa Mộc Ang đi đến đúng nơi cần đến để tìm gặp Đại Đế. Nhưng chúng ta chưa hề biết nhiệm vụ của Bát Thần Bộ sẽ là gì và làm sao để giải trừ Ấn Ký. Chính Điện làm việc luôn cẩn mật để bảo vệ sự yên bình của toàn thể Đại Vân Đình.
- Làm thế nào cũng được, ta được gặp lại Mộc Ang là đủ.
Vẻ u buồn lướt qua gương mặt của Nhan Trác.
- Chúng ta cũng nên về Chính Điện, các Lão Thần có thể đang cần gặp chúng ta, chỉ còn vài ngày ngắn ngủi nữa chúng ta sẽ biết ai chính thức được vào Bát Thần Bộ.
Nhan Trác đứng dậy giục Mễ Đằng khi ánh nắng giữa ngày đã bắt đầu chói chang. Họ đi cạnh nhau hướng về toà tháp cao lớn nhất của Chính Điện. Ánh mắt chàng trai nhìn về phía trước, tâm trạng lại trở về điểm suy tư khi nghĩ đến Mộc Ang. Cô gái đi bên cạnh cố ý bước chậm hơn một nhịp để có thể ngắm nhìn dáng vẻ của chàng trai mà không bị phát giác. Nàng nghĩ đến một ngày có thể đối diện người đó mà nói rằng nàng đã yêu hắn từ rất lâu. Một chuỗi hình ảnh trong quá khứ của nhiều năm về trước ở thao trường, Mễ Đằng tình cờ xuất hiện đỡ lấy nàng khi nàng không may té khỏi cành cây cao trong một lúc bất cẩn. Mễ Đằng đã ôm chặt lấy nàng cho đến khi tiếp đất để chắc rằng nàng không bị thương.
*
Thượng Tôn Thần Mẫu đi dạo trong rừng cây cùng Tất Nhạ Lão thần. Một ngày chưa giải trừ được Ấn Ký của Đại Đế là lại thêm một ngày hoà bình thế giới bị đe dọa, sự an toàn của Thần Tộc sẽ không được đảm bảo. Thần Mẫu lo lắng không yên nhưng đứng trước Thần Tộc người phải vững vàng và cố gắng cho tất cả yên tâm rằng Đại Vân Đình vẫn yên ổn. Tất Nhạ lão thần hiểu rõ tâm tư của Thần Mẫu nên thường trò chuyện, an ủi người.
- Đã hơn một vạn năm trôi qua, Thần Tộc như đã không còn ai thực sự biết về cuộc Đại Phân Tranh, Nhân Tộc càng không có chút ký ức gì về nó, ta cứ ngỡ những lời nguyền kia đã thất bại và không bao giờ tỉnh dậy, nhưng thật không ngờ….mỗi ngày ta đều trăn trở không yên... ngài nói xem, tại sao Lời Nguyền Thần Lực chưa thể tìm ra Lời Nguyền Huyền Lực khi rõ ràng chúng sinh ra là để tìm gặp nhau?
Thần Mẫu không ngăn được tiếng thở dài.
- Ta nghĩ những Thần Nhân cổ xưa đã cố gắng hết sức, hơn nữa, kiến thức về những lời nguyền khi ấy đã bị chôn vùi sau khi Lời Nguyền Thần Lực được lập. Điều chúng ta có thể làm là chuẩn bị thật tốt mọi thứ và chờ tin của Vệ Nữ.
- Còn vài ngày nữa là Bát Thần Bộ chính thức được lập nên, khi đó tất cả đã sẵn sàng theo sự truyền dặn của tiền nhân cho nhiệm vụ giải trừ Ấn Ký. Ta chỉ lo rằng bọn trẻ sẽ phản ứng thế nào một khi biết rõ điều mà chúng sẽ phải làm để bảo vệ Đại Vân Đình…
- Nhiệm vụ bảo vệ toàn Thần Tộc là nhiệm vụ cao cả mà bất kỳ Thần Nhân nào cũng muốn tham gia, dù cách thức như thế nào ta vẫn tin bọn trẻ sẽ hiểu vì sao chúng ta phải làm như vậy. Vệ Nữ lúc này giữa đất trời Nhân Tộc có lẽ đã phải kết liễu không ít sinh mạng, cô bé đó mới thật là tội nghiệp.
Tất Nhạ nghĩ đến Mộc Ang đang trên đường gian nan tìm Đại Đế. Người hiểu rõ Mộc Ang phải trải qua những gì ở phía bên kia dãy Thiên Cổ Vân Sơn. So với Mộc Ang, nhiệm vụ của Bát Thần Bộ theo Tất Nhạ thấy sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
- Ta chỉ ngại đã hơn một vạn năm Thần Tộc không phải đụng đến giao tranh, bọn trẻ có thể sẽ khó tiếp nhận việc phải giết chết một đứa bé Nhân Tộc để kết thúc Lời Nguyền Huyền Lực mà nó phải mang trong người từ lúc mới sinh ra.
- Vì trật tự của thế giới và hoà bình của Thần Tộc, họ sẽ hiểu phải tiêu diệt một Nhân Tộc đã là cái giá nhẹ nhàng cho tất cả. Dẫu chúng chưa từng phải chiến đấu trên chiến trường nhưng những gì Thần Tộc biết được trong cuộc Đại Phân Tranh là đã không ít Nhân Tộc phải chết trong tay Thần Tộc. Thần Mẫu cũng không cần phải quá lo lắng, khi thời khắc đến ta sẽ là người kết thúc chuyện đó.
- Điều đó thật tốt! Ta rất yên tâm khi giao nhiệm vụ lãnh đạo Bát Thần Bộ cho ngài. Sau ba ngày nữa khi tất cả đã sẵn sàng thì chỉ còn chờ tín hiệu của Vệ Nữ, mọi thứ sẽ trở lại bình thường khi đứa trẻ đó bị tiêu trừ, nhiệm vụ này chỉ được thành công vì nếu thất bại điều đó buộc chúng ta phải sử dụng đến Thần Quân…
Thượng Tôn Mẫu ngập ngừng bỏ lửng câu nói của mình.
- Lúc đó cuộc Đại Phân Tranh lại tái diễn, không biết sẽ có bao nhiêu người mất mạng bởi đao binh... Thần Quân không phải là lực lượng chỉ để tiêu diệt Đại Đế mà rất có thể sẽ đối đầu với Nhân Tộc tham lam kia. Chúng ta tuy mạnh khoẻ hơn nhiều lần nhưng so về số lượng thì cả Nhân Tộc đông đảo vô cùng, chỉ cần một phần phục tùng Đại Đế thì thật là nguy. Chỉ mong rằng ngày đó không bao giờ đến.
Đến lượt Tất Nhạ không dám nói hết điều mà họ cùng biết bởi sự khủng khiếp của viễn cảnh đó khi nó thực sự xảy ra.
- Cho nên chúng ta quyết không thể để Thần Quân phải xuất trận... Nhân Tộc sẽ biết đến sự tồn tại của Đại Vân Đình... Biển Bóng Tối... khi đó... không ai còn được an toàn nữa….
Thượng Tôn Thần Mẫu nhìn Lão thần Tất Nhạ, giọng nói có vẻ đứt quãng nhưng rất cương nghị. Tất Nhạ nhìn Thần Mẫu, gật đầu tỏ ý tuân theo. Người bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp Thần Mẫu cách đây hơn một trăm năm. Tất Nhạ lúc ấy đã là Lão Thần ở Chính Điện. Người được chọn cho vị trí Thượng Tôn Thần Mẫu sẽ ở lại Bắc Điện trong ba ngày và khi cánh cửa của Bắc Điện mở ra, Thần Lệnh chính thức được chuyển cho người. Tất Nhạ không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng người bước ra khỏi Bắc Điện năm đó đã là một người hoàn toàn khác chỉ có nhân dạng là vẫn còn. Tất Nhạ chỉ cảm thấy tiếc rằng họ đã gặp nhau quá muộn màng, giờ đây chỉ có thể là người phụng sự đắc lực ở Chính Điện bên cạnh Thần Mẫu, người mà đã từ lâu không còn tha thiết những chuyện riêng tư, chỉ một lòng bảo hộ Thần Tộc.
“Nàng ấy tên là gì nhỉ? Túc Ấn... sau ngần ấy năm ta vẫn còn nhớ…”
*
Quảng trường phía đông Đại Vân Đình náo nhiệt khi Chính Điện tổ chức tuyển chọn Bát Thần Bộ. Đông đúc Thần Quân tham gia thi đấu, họ là những Thần Nhân trẻ, thần lực khỏe mạnh và được rèn luyện từ nhỏ, giờ đây họ tranh nhau vị trí mà hơn vạn năm qua chưa từng được thiết lập, đây là cơ hội để chứng tỏ sự trung thành và lời hứa bảo vệ Đại Vân Đình mà họ đã lập khi vào Thần Quân.
Thượng Tôn Thần Mẫu và Ban Lão Thần đã yên vị trên tầng lầu nơi có ban công rộng có thể nhìn xuống toàn cảnh những sân thi đấu. Họ ngồi ngang nhau sau một dải bàn gỗ kéo dài đồng thời cũng là lan can của tầng lầu. Thần Mẫu ngồi ngay chính diện, lão thần Tất Nhạ ngồi cạnh người bên phía tay phải và các Lão Thần khác trong Hội Đồng. Cuộc tuyển chọn Bát Thần Bộ là một sự kiện quan trọng gắn liền với sự tồn vong của nền hoà bình mà Thần Tộc đã có được hơn một vạn năm cách ly khỏi Nhân Tộc.
Mễ Đằng và Nhan Trác đứng lẫn giữa đám đông Thần Quân đang chờ đợi đến lượt thi đấu. Mái tóc xoăn loà xoà dài ngang vai của Mễ Đằng chỉ tết hờ một nửa thường ngày hôm nay đã được cắt ngắn sát tai, đôi mắt tinh anh, quyết đoán. Nhan Trác trong bộ trang phục đen viền trắng của Thần Quân có vẻ khá quyết tâm, nàng mang đôi giày cao cổ buộc chặt để thuận tiện di chuyển. Thường ngày nàng thích tết tóc cùng những sợi vải nhiều màu sắc và hôm nay nàng vẫn giữ kiểu thắt tóc như thế chỉ có khác là cuốn tất cả những lọn tóc đã tết lại trên đỉnh đầu. Những Thần Quân khác cũng phục sức không quá khác nhau, tất cả chỉ nhằm vào mục đích có thể chiến thắng để giành một trong tám vị trí của Bát Thần Bộ. Cuộc thi đấu chưa thật sự bắt đầu nên Thần Quân chia ra các nhóm cùng nhau chuyện trò, tỏ rõ quyết tâm của riêng mình với những người bên cạnh như một cách khiến họ phải quyết tâm hơn để chiến thắng.
Thể thức thi đấu của họ không mấy phức tạp. Một nhóm năm Thần Quân được chọn ngẫu nhiên sẽ tiến vào sân đấu lớn, mỗi người sẽ được phát một đóa hoa do các Thần Nhân làm việc ở Chính Điện làm từ thân trúc pha lê. Họ sẽ giữ chúng lơ lửng ở trên đỉnh đầu, đồng thời thi đấu với nhau, ai là người cuối cùng còn giữ được đoá hoa không bị rơi sẽ được vào vòng kế tiếp. Các trận đấu sẽ tiếp tục như thế cho đến khi nào còn lại bốn mươi Thần Nhân cuối cùng, họ sẽ thi đấu theo một thể thức khác để chọn ra Bát Thần Bộ. Lượt đấu đầu tiên sắp diễn ra khi nhiều tốp năm Thần Quân đã tiến vào giữa sân đấu. Những bông hoa Trường Mệnh đã được họ dùng Thần Lực của bản thân giữ lơ lửng cách đỉnh đầu một khoảng nhỏ, họ cùng hướng mắt lên lầu chờ tín hiệu. Thượng Tôn Thần Mẫu phất tay ra hiệu bắt đầu cuộc đấu, không khí dưới sân trở nên căng thẳng, có tiếng cỗ vũ, tiếng hò hét, vang vọng một góc trời nơi Đại Vân Đình.
Mễ Đằng bình tĩnh đứng nhìn ra khoảng sân đấu rộng lớn, cố gắng nhìn ra những sai sót của những Thần Quân thua cuộc để bản thân sẽ tránh khi đến lượt thi đấu. Những Thần Quân thua cuộc bực dọc rời sân đấu và tập trung riêng một phía đối diện tầng lầu nơi có Hội Đồng Lớn đang ngồi. Những người thắng cuộc sẽ tiến về vị trí ngay phía dưới lầu cao nghỉ ngơi trong khi các Thần Quân chưa thi đấu sẽ tiến vào sân đấu từ hai bên và các trận đấu lại tiếp tục. Tất cả đều dùng chung một loại kiếm, điều giúp được họ chiến thắng chính là Thần Lực và sự khôn ngoan của riêng họ để có thể loại được hoa Trường Mệnh của các đối thủ xung quanh.
Nhan Trác hồi hộp khi chưa bao giờ nàng tham gia một cuộc tuyển chọn quan trọng và căng thẳng như thế. Lúc này nàng không nghĩ nhiều đến Mễ Đằng mà cũng đang cố gắng quan sát các trận đấu. Chỉ còn một trận nữa là đến lượt thi đấu của nàng, nếu nàng thua thì cơ hội được ở cạnh Mễ Đằng sẽ không còn. Nhan Trác mím môi, bàn tay siết chặt lấy thanh kiếm, mạnh dạn tiến về phía trước khi nhóm Thần Quân trên sân vừa kết thúc trận đấu và người thắng cuộc là Tuy Hing. Tuy Hing là người ở tận vùng thảo nguyên phía Tây nơi thượng nguồn của dòng Thiêng Linh Tuyền, từ nhỏ đã một lòng muốn đến Chính Điện làm Cảnh Vệ, sau khi vào Thần Quân thì cơ hội trở thành thành viên của Bát Thần Bộ như đã là mục tiêu kế tiếp hắn phải đạt được. Lúc còn luyện tập trong Thần Quân, khi mọi người tổ chức thi đấu với nhau Tuy Hing rất thường chiến thắng. Một lần hắn có ý muốn đấu với Mễ Đằng nhưng Mễ Đằng từ chối tham gia cùng họ nên trong cuộc tuyển chọn này hắn rất muốn có dịp thi đấu với Mễ Đằng. Thần Quân đông đảo là thế nhưng mục tiêu của Tuy Hing lại là Mễ Đằng, có lẽ hắn không thích chuyện cô gái tết tóc với vải màu mà hắn đã thích ngay lần gặp đầu tiên khi vào Thần Quân cứ lẽo đẽo bên cạnh Mễ Đằng.
Tuy Hing nán lại sân đấu trong sự chúc tụng. Hắn dừng lại một nhịp khi thấy Nhan Trác bước ra từ đám đông có vẻ đang chuẩn bị vào sân đấu, bốn người khác nữa cũng lần lượt xuất hiện và đi vào phía trong sân đấu. Khi ánh mắt Nhan Trác chạm đến ánh nhìn của Tuy Hing, hắn khẽ mỉm cười và gật đầu có ý chúc Nhan Trác chiến thắng. Nhan Trác khẽ gật đầu đáp lại người mà đôi lúc gặp nhau ở hành lang điện phía Nam là nơi ở của Thần Quân và họ cũng trò chuyện với nhau vài lần, như vậy xem ra cũng có chút quen biết. Tuy Hing đã rời sân đấu đến đứng cạnh những người đã thắng khác, ôm kiếm trước ngực tập trung nhìn theo di chuyển của cô gái nhỏ nhắn trong trang phục Thần Quân, cổ tay có đeo một sợi dây vải thắt nhiều màu giống như những sợi vải màu khác được thắt lẫn lộn trong các lọn tóc của nàng.
Mễ Đằng có chút bất ngờ khi nhìn thân thủ của Nhan Trác lúc này, có lẽ vì muốn vào Bát Thần Bộ mà nàng ấy đã tập luyện rất nhiều. Nhan Trác điều khiển Thần Lực rất thuần thục và nhanh nhẹn, đã có hai người trong sân trong lúc giao đấu với nàng mà quên điều khiển Thần Lực giữ hoa Trường Mệnh trên đầu nên đã bị rơi xuống sân vỡ tan thành từng mảnh, trận này Nhan Trác đã chắc phần thắng.
Tuy Hing vỗ tay rất to khi Nhan Trác là người cuối cùng còn đứng vững trên sân và hoa Trường Mệnh pha lê vẫn còn được giữ yên vị phía trên đầu nàng. Hắn vui như thể chính hắn vừa thắng một trận đấu khác.
Nhan Trác mồ hôi nhễ nhại đứng trên sân đấu nhìn quanh tìm Mễ Đằng, khi nhìn thấy Mễ Đằng đứng giữa đám đông cũng đang vỗ tay chúc mừng nàng thì nàng vẫy tay về phía Mễ Đằng và cười sung sướng. Sau đó Nhan Trác đi về phía dưới lầu cao đứng cùng với những người khác, nàng vẫn còn cảm thấy mệt sau trận đấu vừa rồi nên ra sức thở. Có ai đó tiến lại gần và đưa tay chạm lên vai của Nhan Trác khiến nàng giật mình. Khi nhìn lại thì thấy đó là Tuy Hing.
- Nàng hôm nay đánh hay lắm!
Tuy Hing niềm nở khi nói chuyện với Nhan Trác.
- Ta chỉ là cố gắng hết sức thôi!
Nhan Trác khiêm tốn trả lời.
- Chúng ta sẽ cùng vào Bát Thần Bộ nhé!
Tuy Hing nháy mắt, nói như thể cuộc thi tuyển này không có sự tham gia của hàng ngàn Thần Quân khác.
- Ta cũng rất muốn vào Bát Tiên Bộ để có thể hỗ trợ cho Vệ Nữ và bảo vệ Đại Vân Đình.
Nhan Trác mỉm cười với Tuy Hing khi cảm thấy chàng trai ấy đánh giá khá cao về nàng.
- Ta đến đây cũng vì muốn gặp Vệ Nữ và hỗ trợ nàng ấy. Ta dù chưa quen biết nàng ấy nhưng một người con gái phải một mình đến đất Nhân Tộc, hy sinh nhiều như thế rất đáng được tôn trọng. Bằng mọi giá ta phải là một thành viên của Bát Thần Bộ.
Một giọng nói khác xen vào giữa cuộc nói chuyện của Nhan Trác và Tuy Hing. Người đó là một chàng trai khá cao lớn, tuổi còn khá trẻ, vẻ mặt tràn đầy sức sống, đầu trọc láng coáng, tay cầm kiếm gác ngang qua vai.
- Cậu ấy đã gặp Vệ Nữ tại buổi lễ Khai Hoa cách đây mười sáu năm, lúc ấy cậu ta chỉ vừa lên năm. Từ đó, cậu ấy đã quyết tâm phải vào được Thần Quân, là người bảo vệ Đại Vân Đình, và được gặp Vệ Nữ. Và cũng vì vậy mà ta bị cha mẹ buộc phải vào Thần Quân để có thể chăm sóc cậu ấy.
Một cô gái có nét mặt rất giống người kia tiến đến, đưa tay xoa xoa cái đầu trọc lóc của chàng trai kia. Nàng ấy có mái tóc đen dày và dài, buộc cao và xõa phần đuôi tóc thẳng qua tận nửa lưng.
- Hai người có lẽ là chị em, khá khen là đều thắng trận đấu vừa rồi, xem ra việc luyện tập của hai người rất nghiêm túc.
Tuy Hing hơi nhíu mày nhìn đôi chị em xinh xắn trước mặt.
“Mễ Đằng sẽ phản ứng thế nào nếu biết anh ấy có tình địch trẻ trung như thế này nhỉ?”
Nhan Trác khẽ cười, thầm nghĩ. Vừa lúc Mễ Đằng đã tiến vào sân đấu cùng với bốn người khác. Cả Tuy Hing và hai chị em kia đều quay người nhìn về sân đấu. Tuy Hing vẫn ôm kiếm trước ngực nhìn theo di chuyển của Mễ Đằng, nhìn thấy Mễ Đằng vượt trội hơn những người còn lại thì cảm thấy hào hứng khi nghĩ rằng bản thân có thể đấu với Mễ Đằng trong tương lai, và nếu điều đó xảy ra Mễ Đằng không thể từ chối được.
Một trận đấu nữa lại kết thúc, Mễ Đằng bước đến chỗ những người thắng trận và đảo mắt tìm Nhan Trác trong đám đông. Khi đã nhìn thấy Nhan Trác, hắn bước lại bên cạnh và mỉm cười, chẳng có chút mệt mỏi nào sau trận đấu vừa rồi.
- Không làm khó được anh hả?
Nhan Trác lên tiếng khi Mễ Đằng đã đứng bên cạnh. Mễ Đằng khẽ mỉm cười ra chiều đồng ý. Tuy Hing đứng gần đó không nói gì, chỉ cảm thấy đố kỵ khi nhìn thấy hai người kia thân thiết với nhau và cả chiến thắng nhẹ nhàng của Mễ Đằng.
Truyện khác cùng thể loại
71 chương
27 chương
76 chương
72 chương
154 chương
22 chương