Tùng Hoa

Chương 18

Ưng Đông Đại Đảo dạo này trời hay mưa. Hoàng tử Điển Hạn ngồi bên khung cửa sổ lớn quen thuộc nhìn ngắm những giọt mưa lấp lánh ngoài trời. Hoàng tử ngã người về phía trước, tỳ cằm lên bàn tay đang chống đỡ cả gương mặt đẹp đẽ cùng ánh mắt đa tình. Mái tóc màu hung hung đỏ lúc nào cũng óng ánh như màu nắng buổi sớm được tết kỹ phía trên rồi xõa ra ở phía dưới. Hôm nay hoàng tử vận y phục màu nâu nhạt bằng lụa bóng loáng, có viền lớn màu đen, đai lưng cũng màu đen. Nếu ai đó vô tình đi ngang qua hoa viên nhìn vào sẽ thấy khung cảnh đẹp như một bức tranh. Người đang nghĩ đến Tông Ka. Tông Ka có gương mặt góc cạnh, hàng chân mày đậm như một nét gạch hướng lên, đôi mắt đen hút hồn, có chút cục mịch. Ánh mắt của Tông Ka chưa bao giờ thay đổi từ lúc họ là hai cậu bé sáu tuổi gặp nhau trên bãi biển. Lúc đó Điển Hạn ra biển chơi một mình, đoàn tùy tùng đông đúc lúc nào cũng vây quanh. Người dạo biển đến chán thì ra ngồi xổm bên bãi biển ngắm nhìn những con sóng nối tiếp nhau xô vào bờ, đôi lúc mang theo những cây tảo biển hoặc một đám sứa biển trong suốt có chấm li ti đủ màu sắc rồi lại kéo tất cả về lại đại dương. Hai tay ôm má, người cảm thấy rất cô đơn, rồi khi người nhìn về phía tay phải, từ xa thấy một cậu bé đang đi đến trạc tuổi mình. Cậu bé phía xa quần xắn lên cao đang đi gần mép nước khi những con sóng dập vào, chốc chốc lại cúi người nhặt nhạnh gì đó cho vào một túi lưới cầm bên tay phải. Khi cậu bé đi gần đến chỗ Điển Hạn thì nhóm tùy tùng kéo tới không cho cậu bé đi tiếp, buộc cậu ấy rẽ lối khác cách xa hoàng tử. Cậu bé nghiêng người nhìn Điển Hạn bằng đôi mắt màu đen đó, rồi chớp chớp mắt, gương mặt có vẻ buồn. Điển Hạn đứng dậy, ra lệnh cho tùy tùng lui ra, người bước đến bên cạnh cậu bé kia. Điển Hạn cúi nhìn vào túi lưới trên tay cậu bé kia, thấy có nhiều vỏ ốc nhưng vẫn hỏi: - Ngươi nhặt gì bỏ vào túi vậy? - Ta đang nhặt vỏ ốc để đem về nhà chơi. Ngươi có thích không? Cậu bé mở miệng túi đưa đến gần hơn cho Điển Hạn xem. Một tuỳ tùng lại gần, không cho hoàng tử chạm vào đồ của cậu bé và dặn cậu bé phải nói “Thưa hoàng tử!” trước mỗi câu nói. Điển Hạn chỉ có thể đứng nhìn chứ không được sờ vào chiếc túi đựng đầy vỏ ốc kia. - Thưa hoàng tử! Là mấy người này cấm không cho hoàng tử chơi à? Cậu bé nghe theo tuỳ tùng kia thêm “Thưa hoàng tử!” vào câu nói mặc dù cậu chẳng hiểu ý nghĩa của nó lắm. Cậu chỉ biết những người có mái tóc màu hung đỏ kia sống trong tòa thành lớn nhất trên quốc đảo to lớn này. Toà thành đó lớn hơn rất nhiều lần so với căn nhà được xem là khang trang nơi gia đình cậu bé ở và xung quanh họ lúc nào cũng có rất nhiều người theo canh giữ. - Các ngươi lui ra một chút đi! Ta chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy thôi! Cậu ấy còn nhỏ như ta thì có thể làm gì ta được chứ? Các ngươi không cần phải khẩn trương như thế! Điển Hạn lớn tiếng ra lệnh cho đám tuỳ tùng đang bủa vây quanh mình. Họ sợ hoàng tử bực mình nên bước lùi vài bước. - Ngươi đến đây! Ta không chơi vỏ ốc được nhưng ngươi có thể đi dạo với ta. Ngươi có thích đi dạo không? Điển Hạn ngoắc tay kêu cậu bé đến gần. - Có! Nhưng... ta ra ngoài lâu rồi, cha mẹ có lẽ đang tìm ta. Cậu bé gãi gãi tai. - Nhà ngươi ở hướng nào? Chúng ta cùng đi dạo về phía đó rồi ngươi có thể về nhà mình luôn. - Phía đó! Thưa hoàng tử! Ngài thông minh quá, ta còn chưa nghĩ ra cách đó. Cậu bé hí hửng quay mặt về phía sau lưng tỏ ý chỉ hướng về nhà. Hai cậu bé bắt đầu cuộc dạo biển đầu tiên của họ. Đám tuỳ tùng đi theo sau họ vài bước, nhóm hộ vệ nhìn ngó xung quanh và canh chừng cậu bé đi cùng hoàng tử tránh việc cậu đưa hoàng tử một vật gì mà chưa qua kiểm tra. - Kể ta nghe ngươi sẽ làm gì với số vỏ ốc này? Mà ngươi tên gì vậy? - Thưa hoàng tử! Ta tên là Tông Ka. Ta sẽ đục lỗ và kết chúng lại thành nhiều hình thù khác nhau để trong phòng. Sau này ta sẽ cho người vài cái nhé?” - Được đó! Hôm khác ngươi lại ra dạo biển với ta nữa nhé? Ta sẽ cho người đến báo cho ngươi biết. - Thưa hoàng tử! Nếu ta không bận việc gì thì có thể ra đây chơi với người. * Điển Hạn mơ màng nhớ về kỉ niệm lần đầu người và Tông Ka gặp nhau. Thấm thoát đã mười mấy năm trôi qua, giờ họ đều trưởng thành là những chàng trai cao lớn. Điển Hạn không được vui khi nghĩ đến việc Tông Ka sẽ sớm cưới vợ vì tuổi đã ngoài hai mươi. Có lẽ với Tông Ka, hoàng tử là một người bạn tốt nhưng đối với Điển Hạn thì Tông Ka có ý nghĩa lớn hơn. Điển Hạn nhớ năm mười bốn tuổi, trong một lần dạo biển đã kéo Tông Ka chạy ra trầm mình xuống nước. Cả hai té xuống, nước biển mặn chát tuôn vào miệng, Tông Ka lúc đó đã cao lớn hơn hẳn Điển Hạn nên đã giang tay ôm lấy người rồi kéo người đứng dậy để khỏi bị sặc nước. Điển Hạn lần đầu tiên cảm thấy một thứ cảm xúc lạ kỳ xâm chiến đầu óc mình, đặc biệt khi người nhìn thấy nụ cười của Tông Ka khi đó. Nụ cười ấy đi theo người vào trong giấc ngủ rất nhiều đêm mãi đến năm mười tám tuổi thì người biết chắc đó là cảm giác gì. Điển Hạn biết rằng mình đã có tình cảm với Tông Ka nhưng giữa hai chàng trai như họ làm sao người có thể nói với Tông Ka được? Tông Ka sẽ không làm bạn với người nữa, sẽ không gặp người nữa, sẽ không còn những buổi đi dạo cùng nhau, những lần ngồi uống rượu trong căn nhà nhỏ gần bãi biển mà người đã cho dựng lên để họ đến chơi từ nhỏ, nơi họ cùng đọc sách, luyện kiếm,... dù tuỳ tùng và hộ vệ lúc nào cũng đông đúc canh chừng xung quanh ngôi nhà. Họ không cần quan tâm, chỉ cần hai người vui vẻ là được. Điển Hạn không bao giờ muốn những ngày vui vẻ đó qua đi nên đã giấu cảm xúc riêng trong lòng bao năm qua, chỉ biết quan tâm Tông Ka vô điều kiện. Người lại vui từng ngày khi Tông Ka mãi vẫn chưa lấy vợ. Người hy vọng ngày ấy kéo dài mãi đừng đến. Nhưng Tông Ka đã có vẻ thay đổi từ sau khi bị nạn ở ngoài biển xa và sống sót trở về. Tông Ka hay trầm mặc, nghĩ ngợi, ánh mắt có vẻ chứa nhiều suy nghĩ. Điển Hạn luôn cố gắng khiến cho Tông Ka vui nhưng bộ dạng đó chỉ giảm đi chứ không mất hẳn. Rồi để quên đi những chuyện không vui, Tông Ka lại lên thuyền ra biển. Mỗi chuyến đi biển sẽ kéo dài nhiều ngày, cơ hội gặp nhau của họ ít dần. Điển Hạn đã bắt đầu bận rộn với triều chính. Chỉ có khi đêm về, người mới tự do nghĩ đến Tông Ka đang ở đâu đó ngoài khơi xa. “Chẳng biết Tông Ka có nghĩ đến ta như ta đang nghĩ đến hắn không? Cái thứ tình cảm này sẽ dày vò ta như thế mãi sao?”