Từng chút một yêu thương em
Chương 92 : Say Rượu Làm Càn
" Quỳnh Giang, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có người bị thương".
Tiểu Chi nhìn thấy gã đàn ông say xỉn nằm dưới sàn lúc nãy người đầy vết thương nên hỏi Quỳnh Giang.
" Hắn ta lúc nãy định sàm sỡ tớ, cũng may là có người cứu tớ, nếu không...".
" Thật sao? Cậu có sao không?".
Tiểu Chi xoay Quỳnh Giang một vòng xem xem người Quỳnh Giang có vết thương nào không.
" Tớ không sao.
Cũng tại cậu, tớ hét gọi tên cậu như chẳng thấy cậu đâu".
" Xin lỗi, cũng tại tớ.
May mà cậu không sao".
" Được rồi, đừng lo lắng nữa, tớ không sao."
" Mà người lúc nãy cứu cậu là ai vậy?".
" Tớ không biết.
Trông anh ta rất đẹp trai, ăn mặc cũng sang trọng, tớ chưa kịp cảm ơn đã không thấy đâu rồi".
" Quỳnh Giang, anh hùng cứu mỹ nhân nha.
Chân mệnh thiên tử của cậu xuất hiện rồi".
" Hình như anh ta có bạn gái rồi.
Lúc nãy tớ có để ý tới cô gái đi bên cạnh anh ta".
" Thật uổng phí.
Thôi cậu cũng uống nhiều rồi chúng ta về thôi".
" Tớ lúc này chưa muốn về".
" Không phải khi nãy cậu nói muốn về sao?".
Tiểu Chi ngạc nhiên hỏi Quỳnh Giang, lúc nãy cô nàng còn nói mệt muốn về nhà cơ mà.
" Vốn dĩ đang vui lại bị phá đám rồi, chúng ta đến nơi khác uống rượu tiếp đi.
Hôm nay tớ muốn chơi thật vui vẻ quên hết muộn phiền luôn".
" Cậu trở thành tên bợm rượu từ khi nào vậy?".
Tiểu Chi khó hiểu nhìn Quỳnh Giang đang ngà ngà say hùng hổ nói muốn uống rượu tiếp.
Thế là cô đành chiều cô nàng, hai người lên một chiếc taxi đến một quán bar khác.
Hai người đến nơi liền bị không khí nơi đây thu hút, nơi đây tuy là quán bar nhỏ nhưng kinh doanh rất tốt.
Khách khứa đông đến mức sàn nhảy không có đủ chỗ cho hai người.
Vì sợ uống quá nhiều rượu nên Tiểu Chi cũng tiếp cô nàng vài ly.
Hai người uống đến say khướt không biết trời trăng gì.
Đến hơn mười hai giờ, cô mới loạng choạng đỡ Quỳnh Giang ra ngoài cổng.
" Uống nữa đi, Tiểu Chi".
" Được rồi, tớ không uống nổi nữa rồi".
Hai cô gái bắt taxi đưa Quỳnh Giang về nhà, lúc này Thẩm Quân Kỳ ở nhà không thấy cô về liền lo lắng, gọi điện cho cô lại không bắt máy.
Gọi đến cả buổi trời Tiểu Chi mới bắt máy.
" Alo..."
" Em uống rượu à?"
Nghe giọng Tiểu Chi là lạ, anh đoán là cô đã uống rượu.
" Phải.
Em cùng Quỳnh Giang uống rượu chúc mừng thi học kì..."
" Em đang ở đâu? Anh đến đón".
" Ở quán bar trên đường X"
" Được, em chờ anh".
Cúp máy xong, anh chạy ra ngoài lấy xe lập tức đi ngay.
Tiểu Chi và Quỳnh Giang hai cô gái say khướt, đứng một góc nôn hết cả buổi.
Quỳnh Giang say hơn cô nên không nhận thức được gì, may thay Tiểu Chi còn xác định mình đang ở đâu mà nói với Thẩm Quân Kỳ.
Một lát sau, Thẩm Quân Kỳ đến.
Anh nhìn thấy hai cô nàng ngồi lên đất, say đến không biết gì.
Lập tức đưa hai người lên xe, anh ghé nhà Quỳnh Giang, đưa cô ấy vào nhà trước, sau đó đỡ Quỳnh Giang về phòng, sắp xếp xong xuôi cho Quỳnh Giang rồi trở lại xe đưa Tiểu Chi về nhà.
Về đến nhà cũng gần hai giờ sáng, cả nhà đều đã nghỉ ngơi.
Anh thì phải đỡ cô nàng say xỉn này về phòng, lấy khăn lau tay và mặt cho cô.
Không ngờ cô nàng này lại chẳng ngoan chút nào.
Lúc anh đứng dậy đã kéo anh lại khiến anh ngã xuống giường đè lên người cô.
" Đừng đi."
Mặt của cô vì say mà đỏ ửng lên, đôi môi mọng nước trông rất quyến rũ.
Bất giác khiến anh phải nuốt nước bọt.
Cô áp môi mình vào môi anh, hôn ngấu nghiến.
" Thẩm Quân Kỳ, em rất thích anh...con người anh thật sự rất hoàn hảo, gương mặt cũng rất đẹp, nhưng...nhưng tính tình thì quá tệ...lăng nhăng, trăng hoa...!thật không hiểu sao em lại thích người như anh ...oẹ".
Nói được một nửa thì cô lại muốn nôn, cũng may Thẩm Quân Kỳ luôn vuốt vuốt ngực cô, nếu không cô đã nôn khắp phòng rồi".
" Tiểu Chi, em đừng làm càn nha".
Anh giật nảy người vì sự đụng chạm của Tiểu Chi, vội vàng đẩy cô ra.
Thế nhưng khi cơ thể của cô có xu hướng sắp ngã xuống sàn anh thì bàn tay của anh lại đưa ra giữ chặt cô, không để cô ngã xuống giường.
Anh cũng không hiểu vì sao mình lại làm như vậy.
Tay của anh đã hoạt động trước khi anh kịp suy nghĩ ra chuyện đó.
Sự mâu thuẫn của anh lại đổi về một trận cười lớn của cô.
Ánh mắt của cô càng thêm mị hoặc, trong lòng anh bỗng dưng cảm thấy rất khẩn trương.
“Thẩm Quân Kỳ.”
Cô đưa hai tay vòng qua ôm lấy cổ Thẩm Quân Kỳ.
Tiếng nói của cô thì thầm bên tai, thân hình nhiệt tình cọ xát vào ngực anh.
Đầu óc của anh như bị đình trệ.
Cô gái này định làm chuyện gì đây? Cô ta đang quyến rũ anh sao?
Mùi hương của người con gái khiến cho anh cảm thấy ngưa ngứa nơi cổ họng.
Anh muốn ôm cô vào lòng, lại càng muốn đẩy người con gái ấy ra xa.
Cô say, đầu óc choáng váng, trước mặt quay cuồng, thế nhưng trong lòng lại có thêm can đảm.
Có chút gì đó kích thích cô, khiến cô muốn trêu đùa người đàn ông trước mặt.
Cô đưa tay, kéo mạnh đầu của Thẩm Quân Kỳ xuống, chuẩn xác mà hôn lên môi anh.
Anh bị bất ngờ, khẽ đẩy thân thể của Tiểu Chi ra thế nhưng cô nàng vẫn kiên quyết bám trụ.
Tiểu Chi hôn lên môi anh, lúc gần rời đi còn tinh nghịch mà cắn nhẹ lên vành môi của anh.
Cô cười khanh khách, vẫn đu bám lấy cổ của anh.
Gương mặt đầy ngây thơ nhưng lại thật tà mị.
Trên người cô phát ra mê hoặc khó cưỡng đối với anh.
Thẩm Quân Kỳ bị Tiểu Chi chọc giận, anh kéo cô lại gần anh hơn mà hôn lại.
Nụ hôn trở nên ngấu nghiến và mạnh bạo hơn khi nãy rất nhiều.
Cô nhiệt tình khiêu khích khiến cho Thẩm Quân Kỳ như muốn phát điên.
Bàn tay của anh không kiêng dè mà mơn trớn khắp nơi trên da thịt mịn màng của cô.
Cô khẽ run lên, đầu óc lại trôi đi đâu rồi.
“Em đang làm gì vậy hả?” Thẩm Quân Kỳ gầm lên, đưa tay nắm chặt lấy tay của Tiểu Chi, ngăn cản hành động của cô lại.
Ánh mắt của anh đục ngầu, chứa đầy dục vọng không được thỏa mãn.
Cô thấy được sự giằng co trong mắt anh rất rõ.
Cô có thể cảm nhận được anh ta yêu cô.
Nếu không thì anh đã chủ động đẩy cô ra từ lâu.
Nếu không, anh cũng đã không đứng ra bảo vệ cô, ghen tuông với cô.
Nếu không thì anh cũng đã chẳng để cô chạm vào người anh.
Cả người Thẩm Quân Kỳ nóng ran, anh không hề muốn lợi dụng lúc cô say làm chuyện đó với cô.
Nhưng cô lại khiến anh trầm luân không lối thoát.
Đến lúc con tim mách bảo, anh không nghe lý trí của mình nữa cứ thế quấn lấy Tiểu Chi sa vào trầm luân.
Đúng là không nên cho Tiểu Chi uống rượu mà, một người như cô khi uống say rồi thật sự rất nguy hiểm, anh sẽ không cho cô ra ngoài uống rượu nếu không sẽ xảy ra chuyện mất.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
10 chương
11 chương
11 chương
10 chương
16 chương
22 chương
12 chương