“Uyên ương khấu” đóng máy rồi, lại bước vào giai đoạn chế tác hậu kỳ đầy căng thẳng. Thời gian ghi hình kéo dài hơn so với dự kiến, bởi vậy giai đoạn hậu kỳ cũng phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không thì không kịp xét duyệt, chiếu phim.
Bộ phim này dự định công chiếu vào dịp quốc khánh 1 tháng 10, có thể nói khán giả rất mong đợi.
Thế nhưng từ giờ đến quốc khánh còn bốn tháng nữa, hiện tại công chúng đang mong chờ một chuyện khác.
Cuối cùng Tề Thiệp Giang cũng chọn ra được bạn diễn, đó là truyền nhân của một gia đình tấu nói nhiều đời, thuộc hàng ngũ sư điệt của anh, Từ Tư Ngữ.
Trong nháy mắt tư liệu về Từ Tư Ngữ bị đào bới hết sạch, tuy rằng cậu không có nhiều tiếng tăm trong công chúng, nhưng nếu điều tra tỉ mỉ, thì từ nhỏ đã theo người lớn trong nhà lên các chương trình, cũng không ngừng tham gia cộng tác biểu diễn.
【Uầy uầy, hoàng hậu có gia thế tốt phết.】
【Tề Thiệp Giang thực sự tìm được người có gia thế phù hợp, chưa nói những người tầm tuổi anh ấy thường có vai vế thấp hơn nhiều, mà có lẽ cũng chưa học được bao lâu, trình độ không đủ cao. Những người lớn tuổi hơn một chút thì đều đã có người hợp tác cố định rồi. Nhưng mà Từ Tư Ngữ thì được học từ nhỏ, rất ổn.”
【@Trương Ước ra mà xem anh ơi.】
【Trương Ước: Dẫu tấm thân này có bị lăng trì, thì ta đây cũng phải kéo hoàng hậu xuống cùng. Tui ủng hộ Trương Ước đổi nghề!!!】
Mọi người đều rất mong chờ, không biết người bạn diễn được chọn này có thể ngồi vững vị trí của mình hay không? Liệu có thể hợp tác lâu dài, hay chỉ dăm tháng nửa năm là lại đổi?
Dưới sự chờ mong như vậy, Từ Tư Ngữ chuẩn bị cho lần đầu tiên lên sân khấu biểu diễn cùng Tề Thiệp Giang, đệm diễn cho Tăng Văn và Liễu Tuyền Hải.
Ở hậu trường.
Từ Tư Ngữ và Tề Thiệp Giang đang tập thoại với nhau.
Hôm nay cậu ta và Tề Thiệp Giang muốn tấu một đoạn “Vọng tình ngư”, chính là đoạn mà Tề Thiệp Giang và Mạc Thanh từng tấu lúc mãi nghệ ngoài phố. Diễn viên ở trên sân khấu phải chia ra sắm vai nam và nữ chính, bởi vậy nên sẽ thiết kế một vài yếu tố gây cười, phụ diễn và vai gây cười chính sẽ cà khịa lẫn nhau.
Từ Tư Ngữ muốn lấy chuyện tuyển phi mà truyền thông hay nói kia ra để làm yếu tố gây cười, xen kẽ là những chi tiết về cậu và Tề Thiệp Giang.
“Định làm gì, anh tính theo tôi làm cái gì hả, suốt hôm mùng một đến rằm ở trong cung của hoàng hậu làm làm cái gì hả??”
Từ Tư Ngữ nói đến đây, cảm thấy mồ hôi vã như mưa, không chịu được đứng lên nói với Trương Ước vẫn đang nhìn mình đau đáu: “Em xin anh đấy anh tha cho em đi, đừng nhìn em như vậy mà!”
Đáng lẽ Trương Ước làm người nhà, Tề Thiệp Giang có buổi biểu diễn, hắn xuất hiện ở hậu trường là chuyện rất bình thường.
Nhưng lúc Từ Tư Ngữ tập thoại nhắc tới chuyện của Tề Thiệp Giang với cậu ta, Trương Ước lại nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến mồ hôi vã ra như mưa!!
“Sư thúc à,” Từ Tư Ngữ nói với Tề Thiệp Giang, “Sư thúc quản đi, em vô tội mà!!”
Tề Thiệp Giang nhìn Trương Ước: “Làm vậy vì hiệu quả sân khấu thôi.”
Trương Ước cũng nhìn anh, biết là một chuyện, nhưng có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác, hắn chỉ phản ứng theo bản năng thôi mà, trông vẻ mặt còn đến là oan ức chứ.
Tuy rằng Trương Ước không nói gì, nhưng Từ Tư Ngữ vừa nhìn vẻ mặt như sắp chửi đến nơi, vội chắp tay nói: “Thím à, thím nói chuyện xong rồi con vào sau…”
Trương Ước: “……….”
Từ Tư Ngữ vội vã chạy đi.
Không biết cậu đã gây nghiệp gì chứ, vô tình phát hiện ra quan hệ của Tề Thiệp Giang với Trương Ước, thế là hai người này cũng chẳng thèm giấu trước mặt cậu nữa, trong lòng cậu chịu biết bao nhiêu áp lực —— nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thôi thì người ngoài sao mà biết được, đến nhà họ Mạnh cũng không biết cơ mà.
Nhưng đã hợp tác với nhau rồi, Từ Tư Ngữ cũng không thể bóc phốt Tề Thiệp Giang được, đành phải khâu miệng lại. Cơ mà hai con người này show ân ái quá đáng dã man, còn bắt cậu làm bia đỡ, cậu chỉ là một chàng trai thẳng tắp sao lại ra cơ sự này cơ chứ…
Phía bên đây, Tề Thiệp Giang còn đang giảng giải với Trương Ước.
Trương Ước ôm lấy Tề Thiệp Giang, động tác rất thô bạo, nhưng miệng thì không như thế mà cố chấp nói: “Anh không nghe anh không nghe anh không nghe.” Hắn hôn lên cổ người yêu của mình.
“Lát nữa em phải lên sân khấu đấy.” Tề Thiệp Giang giật mình, cuống quít đẩy Trương Ước ra.
Anh từng được mở mang khả năng quan sát của các fan bây giờ, lần đó anh quấn kín mít như vậy mà còn bị các fan nhận ra, nếu để lại dấu vết gì thì khó có thể dám chắc sẽ không bị phát hiện. Mà chuyện của anh với Trương Ước, đến giờ vẫn còn chưa nói rõ với các phụ huynh.
Trương Ước như con bạch tuộc tám chân mà quấn lấy anh, cả cơ thể to hơn một cỡ, cuốn lấy Tề Thiệp Giang, đè anh xuống mà hôn…
…
“Cái người hợp tác với Jesse tên là gì ý nhỉ?” Tề Quảng Lăng hỏi.
“Tiểu Từ, Từ Tư Ngữ.” Hạ Nhất Vi trả lời.
Nhưng giữa đường họ gặp Mạnh Tịnh Viễn, Hạ Nhất Vi và Tề Quảng Lăng cũng không thể ra vẻ trưởng bối, hai bên đều gọi nhau là thầy. Mạnh Tịnh Viễn bảo họ tới phòng nghỉ chờ, lúc này có lẽ Tề Thiệp Giang đang tập thoại với Từ Tư Ngữ, ông đi gọi Từ Tư Ngữ và Tề Thiệp Giang giúp họ.
“Anh không biết đâu, mọi người đều bảo con trai mình tìm Tiểu Từ mà cứ như tuyển phi ấy.” Hạ Nhất Vi tiện thể phổ cập cho Tề Quảng Lăng tại sao lại nói như vậy: “Giữa hai người hợp tác “phủng đậu”, cả hai giúp đỡ nhau đạt thành tựu, hơn nữa một khi hợp tác sẽ làm việc với nhau mấy chục năm, tách ra cũng khó, giống như hai vợ chồng vậy.”
“Ồ ồ, hai vợ chồng cơ à?” Tề Quảng Lăng tỏ vẻ được mở mang tầm mắt.
Một lúc sau, Mạnh Tịnh Viễn quay trở lại, vẻ mặt hết sức kỳ lạ.
Sau lưng ông là Tề Thiệp Giang, Trương Ước và Từ Tư Ngữ.
Trương Ước vừa trông thấy Hạ Nhất Vi và Tề Quảng Lăng, liền nhiệt tình đi tới, “Chào chú, chào cô ạ! Chú à, chúng ta còn chưa gặp nhau bao giờ!”
Hắn đưa tay ra, Tề Quảng Lăng cũng ngơ ngác bắt tay hắn, sau đó bảo: “Xin chào, Tiểu Từ phải không?”
Trương Ước: “…………”
Đúng vậy, bình thường Tề Quảng Lăng bận rộn công việc, vốn không biết mặt Trương Ước. Ông vừa thấy thái độ người này nhiệt tình cứ như con rể gặp bố mẹ vợ, liền cho rằng đây là Từ Tư Ngữ.
Trương Ước nghiến răng nói, “…Không ạ, cháu là Tiểu Trương.”
“Em nói người hợp tác với Jesse họ Từ cơ mà?” Tề Quảng Lăng không hiểu gì, hỏi Hạ Nhất Vi.
Hạ Nhất Vi cạn lời: “Anh nói gì vậy, đây không phải bạn diễn của Jesse, đây là Trương Ước!”
“Bảo sao, một người bạn khác à? Chào Tiểu Trương.” Lúc này Tề Quảng Lăng mới hiểu ra, “Thế Tiểu Từ đâu rồi?”
Tiểu Từ thực sự đi tới khom mình bắt tay với ông.
Trương Ước ở sau lưng nhìn cậu ta đau đáu.
Từ Tư Ngữ: “……”
Làm người ta chết khiếp!
Mạnh Tịnh Viễn ngập ngừng muốn nói rồi thôi, ông quay sang nhìn Tề Thiệp Giang, cuối cùng vẫn không lên tiếng. Lát nữa lên sân khấu rồi.
..
Trong lúc Tề Thiệp Giang và Từ Tư Ngữ lên sân khấu biểu diễn, cả quá trình Trương Ước ngồi ở bên cánh gà nhìn đăm đăm.
Một lúc sau, khán đài rộn tiếng vỗ tay, Từ Tư Ngữ cười tươi rói, nhưng vừa xuống sân khấu liền thu nụ cười lại, vội vã chạy về phía trước, “Làm vậy để biểu diễn thôi mà.”
Từ Tư Ngữ lại bỏ chạy, Tề Thiệp Giang buồn cười nhìn Trương Ước.
Trương Ước vội vã nói: “Anh chỉ dọa cậu ta thôi.”
“Được rồi, bọn em biết chừng mực, sẽ không lấy mấy yếu tố này ra pha trò nữa.” Tề Thiệp Giang nói. Dù sao thời đại cũng đã khác xưa, có những tiêu chuẩn khác, lại thêm anh và Từ Tư Ngữ luôn chú ý những chi tiết nhỏ này, nói xong rồi thôi.
“Phía thầy Mạnh làm sao bây giờ?” Trương Ước lại khẽ hỏi.
Ban nãy hắn đang ôm ôm ấp ấp Tề Thiệp Giang, Mạnh Tịnh Viễn ra gọi nhìn thấy, tuy rằng không nói gì, nhưng người ta từng trải, vừa nhìn vẻ mặt là biết đã nhìn ra được điều gì rồi.
“Chuyện này sớm muộn gì cũng phải nói cho phụ huynh biết mà.” Tề Thiệp Giang lại rất thản nhiên, anh đã nghĩ tới vấn đề này từ trước, đối với anh bây giờ mà nói, đây còn chẳng đáng coi là một vấn đề.
Hơn nữa trong trí nhớ của Tề Thiệp Giang, Hạ Nhất Vi và Tề Quảng Lăng đều có tư tưởng khá cởi mở.
Tuy rằng Mạnh Tịnh Viễn có vẻ lo lắng, nhưng có lẽ cũng chỉ lo sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của họ mà thôi.
“Kể cũng đúng.” Trương Ước lau mồ hôi trong bàn tay, gia đình hắn thì không dễ nói chuyện, có mấy người lớn không được cởi mở cho lắm, nhưng hắn đã trưởng thành sống tự lập bao nhiêu năm rồi, cùng lắm thì đánh trận chiến trường kỳ với gia đình mình thôi.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, bước vào trong cánh gà.
Bữa nay Trương Ước ân cần lắm, hết bưng trà rót nước rồi lại khen hôm nay Hạ Nhất Vi vẫn đẹp như vậy, diễn xuất cũng xuất sắc hơn nhiều, rồi lại còn tám chuyện thể thao với Tề Quảng Lăng.
Tề Quảng Lăng rất hài lòng với Trương Ước, cảm thấy cậu chàng này rất nhiệt tình, nói chuyện cũng rất bùi tai, hơn nữa nhìn ánh mắt của hắn không giống nịnh nọt, mà vô cùng chân thành.
Nhân lúc Trương Ước đi đun nước nóng, ông hỏi Hạ Nhất Vi: “Bà xã à, cái cậu Tiểu Trương này có vẻ tốt nhỉ, chắc bình thường nhân duyên không tồi đâu đúng không, để Jesse chơi với cậu ta nhiều hơn một chút cũng tốt, dạy bảo Jesse một chút.”
Hạ Nhất Vi: “……….”
Tốt cái gì mà tốt chứ!!
Bà lườm xéo Trương Ước, trong lòng thầm lẩm bẩm, thằng nhóc này có ý gì hả??
…
Thời gian thấm thoát trôi qua, cảm tưởng như mới hôm trước vừa đóng máy, mà chẳng bao lâu “Uyên ương khấu” bước vào giai đoạn tuyên truyền.
Tề Thiệp Giang làm nam thứ ba, không có áp lực gì nhiều, nhưng mỗi lần biểu diễn tấu nói với Từ Tư Ngữ cũng đều nhắc tới, có lúc còn xướng “Vọng tình ngư” để giúp đỡ tuyên truyền.
“Uyên ương khấu” đăng trailer đầu tiên, vẻ mặt chúng sinh muôn hình vạn trạng, các nghệ nhân lướt qua màn ảnh, có cảnh Tề Thiệp Giang giẫm kiễng, có Mạc Thanh và Tề Lạc Dương bắt chước tiếng chó sủa, thu hút khán giả tới rạp.
Có một ngày Tề Thiệp Giang lên weibo, phát hiện có rất nhiều người tag mình vào xem một video.
Đây là video khán giả quay, ở trong công viên của một thành phố nọ, có một cặp diễn viên tấu nói trẻ tuổi đang biểu diễn.
Chủ thớt nói: “Đợt trước Tết rảnh rang đi dạo công viên, bữa nay dọn video mới phát hiện ra, đây là hai đồ đệ của Tề Thiệp Giang đúng không?! Hai cái người bắt chước tiếng chó sủa trong trailer “Uyên ương khấu” ý!!!”
Sau khi trailer được tung ra, Mạc Thanh và Tề Lạc Dương lại nổi tiếng hơn một chút, lại thêm vì là đồ đệ của Tề Thiệp Giang, nên cũng được báo chí đưa tin.
Tề Thiệp Giang thuận tay chia sẻ.
Sau đó anh mới biết, đúng là có người qua đường quay được video thật, nhưng thực ra là người của đoàn phim liên lạc để đăng lên, tạo hiệu quả cho việc tuyên truyền phim.
Sau đó đoàn phim cũng lên tiếng, kể chuyện cho mọi người: “Đây là @Mạc Thanh @Tề Lạc Dương, đang tập luyện cho “Uyên ương khấu”, yêu cầu duy nhất của đạo diễn Đường dành cho họ là mãi nghệ ngoài phố, đến khi nào kiếm được một vạn tệ~”
Bài huấn luyện này thú vị thật đấy.
【Để mô phỏng cảm nhận của nghệ nhân thời đó à? Biểu diễn đường phố~】
【Thời đó gọi là mãi nghệ thì phải, mãi nghệ ngoài đường. y gù, đạo diễn Đường không hổ là đạo diễn Đường, rất biết cách hành hạ diễn viên.】
【Cũng may mà hai người này đúng nghề, chứ nếu để diễn viên bình thường đi diễn vai nghệ nhân tấu nói, ra đường mãi nghệ chắc khó xử chết mất.】
【Cơ mà nghệ nhân tấu nói bây giờ cũng đâu có mãi nghệ ngoài đường nữa đâu, hahaha cuối cùng bọn họ có kiếm đủ tiền không?】
Đã thế đoàn phim còn nhá hàng từng chút một, sau khi gây hứng thú cho mọi người, lại nói, đây cũng là lúc Tề Thiệp Giang kết duyên với các đồ đệ, khi đó Tề Thiệp Giang cũng đi dạy họ nên mãi nghệ thế nào —— chứ mới đầu họ cũng lúng túng lắm.
Lần này thì mọi người không kiềm chế được nữa.
【CLGT?? Tề Thiệp Giang cũng mãi nghệ ngoài phố á??】
【Ở công viên năm ngoái??? Ôi vl, nhà mị ở ngay đó ạ, có lần mị đi ngang qua thấy họ tấu nói chứ, oimeoi sao con không tới xem chứ huhuhu!!】
【Thật hay giả vậy, lúc đó Tề Thiệp Giang đã nổi tiếng rồi mà, sao mãi nghệ mà không bị nhận ra??】
【Tui thì lại để ý sao Tề Thiệp Giang lại biết mãi nghệ ngoài phố??】
【Em đã bỏ lỡ cái gì dạ??】
Tới lúc này đây, có một vài người —— không phải ekip làm phim sắp xếp —— tìm ra video có Tề Thiệp Giang, chính là đoạn hết sức kinh điển, lần đầu tiên Tề Thiệp Giang bắt chước tiếng chó sủa để thu hút mọi người tới. Hóa ra khi đó có người quay lại được, đến cả Đường Song Khâm cũng tới muộn không kịp quay lại toàn bộ quá trình.
Trong video có một chàng thanh niên da ngăm đen, đeo kính để mái dài, vừa mở miệng ra là sủa một tràng tiếng chó, khiến chim hót chó sủa theo, bầy chó còn kéo cả chủ nhân tới chỗ họ.
Dần dần mọi người nhìn kỹ, phát hiện đây thực sự là Tề Thiệp Giang hóa trang thật!!
Họ nghĩ tới tính tình của Đường Song Khâm, đoán ra, đoạn bắt chước tiếng chó sủa để thu hút khán giả chỉ e không phải hiệu quả biên tập, mà là thật!
【Chời đựu, còn có cách hút khán giả kiểu này cơ à, ép khán giả tới mà nghe! Khán giả: Tui hổng muốn nghe tấu nói đâu. Tề Thiệp Giang: Không, chế phải nghe!!】
【Đường Song Khâm cũng hên quá còn gì, tìm được truyền nhân bạn tri kỷ của Tiểu Ấn Nguyệt để đóng vai Tiểu Ấn Nguyệt, sau đó lại để anh ấy tiện thể dạy diễn viên tấu nói cách thu hút khán giả..】
【..Chết mất thôi, đây có phải Tề Thiệp Giang mà em biết không dạ?? Giữa ban ngày ban mặt lại đi bắt chước tiếng chó sủa, còn bắt chước giống như vậy!!!】
【Chết cười hahahahahah sao lần nào Tề Thiệp Giang cũng có thể mang tới bất ngờ như vậy nhỉ, ra đường còn có thể chơi bá đạo như vậy!】
“Đạo diễn Đường à, hiện nay có rất nhiều khán giả đang thảo luận chuyện Tề Thiệp Giang, Mạc Thanh và Tề Lạc Dương vì “Uyên ương khấu” mà ra mãi nghệ ngoài đường.”
Trong lúc Đường Song Khâm đang tuyên truyền cho bộ phim, có phóng viên hỏi, “Đạo diễn có thể kể một chút, khi đó họ kiếm được bao nhiêu không?”
“Cuối cùng tốn hơn một tháng, kiếm được đủ mục tiêu tôi đề ra.” Đường Song Khâm nói, “Thực ra mới ban đầu trong kịch bản của tôi không có đoạn chó sủa kia, lúc tôi đi xem họ mãi nghệ, thấy Tề Thiệp Giang thu hút được rất nhiều khán giả, nên mới nghĩ thêm đoạn này vào bộ phim. Tôi cảm thấy chi tiết này có thể thể hiện sự nhanh trí của nghệ nhân thời đó.”
Phóng viên mỉm cười gật đầu, “Đúng là rất nhanh trí, nhưng để làm vậy cũng cần bản lĩnh nữa.”
“Đúng vậy, tôi cảm thấy dường như trên người Jesse phảng phất phong thái của nghệ nhân xưa, suy nghĩ rất tinh tế, còn rất cố gắng.” Đường Song Khâm không ngớt lời khen Tề Thiệp Giang, nói đến là say sưa.
Phóng viên bèn hỏi: “Xem ra đạo diễn rất vừa ý với Jesse, vậy có thể hỏi, đạo diễn vừa lòng với cậu ấy tới mức nào không ạ?”
Đường Song Khâm im lặng một chút, mới trả lời: “Nói thế này, nếu có vai diễn thích hợp với Jesse, vì tìm cậu ấy biểu diễn, tôi có thể chấp nhận cậu ấy đưa mẹ mình vào đoàn phim.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
22 chương
10 chương
104 chương
10 chương