Tuần Thú Đại Minh
Chương 77 : Xảo ngôn lệnh sắc
Ngày thứ hai, Đoàn Phi lại tới Dương Châu, lời nói của Hoàng mập khiến hắn tràn đầy xúc cảm, người đời có câu tục ngữ rất hay: Loạn thế hoàng kim, thịnh thế châu báu!
Lúc thiên hạ đại loạn, không thể trực tiếp dùng châu báu giao dịch như tiền tệ. Châu báu giá trị dù trăm vạn nếu lúc chạy nạn va chạm hay bị đè nén một cái là mất giá trị liền, còn hoàng kim thì dù còn bị đè tới nát ra cũng không hỏng, lại khó bị làm giả, dù ở đâu cũng có thể trực tiếp sử dụng. Vì thế mà mỗi lần chiến loạn, giá cả châu báu liền giảm mạnh. Nếu có thể nhìn ra thế cục mà tích trữ một ít sau này có thể thu về lợi ích lớn nhất.
Đoàn
Phi không màng đến việc kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng thừa lúc giá châu báu rẻ nên mua về một ít, sau này nếu gặp phải chuyện cần mở rộng mối quan hệ thì có thể dùng đến. Ít nhất khi tặng người ta một ít cũng không phải đau lòng như vậy, vì mua được với giá siêu rẻ mà.
Sơn Thủy Các, vẫn là chỗ ngồi đó, Đoàn Phi vừa ngồi xuống, Hoàng mập lền xông ra. Đoàn Phi đến nhìn cũng không thèm nhìn gã mà gọi tiểu nhị đem cho hắn một lồng bánh bao.
Hoàng mập ngồi bên nói bóng nói gió để dò xét lai lịch của Đoàn Phi, Đoàn Phi cũng không màng tới gã.
Cuối cùng Hoàng mập đành phải tự ngậm miệng lại, ăn xong bánh bao Đoàn
Phi cũng đi luôn. Ngồi từ đầu tới cuối không nói với gã lời nào. Hoàng mập lặng lẽ theo sau hắn.
Trương chưởng quỹ đang phát sầu ngồi trước cửa bẫy chim. Vừa nhìn thấy Đoàn Phi đi ngang qua hai mắt lão ta sáng bừng lên, cười ha ha rồi chạy ra đón chào, chắp tay nói:
- Đoàn công tử, đã lâu không gặp, hôm nay tới đây lại muốn đặt làm thứ gì sao?
Hoàng mập lại là kẻ quen với Trương Chưởng Quỹ, nhìn thấy lão ta đối đãi khách khí mà thân quen với một người đầy bí hiểm như Đoàn công tử, hơn nữa những người thường có nhu cầu đặt làm trang sức không giàu thì sang, trong lòng Hoàng mập không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đoàn Phi nhìn lão Trương Chưởng Quỹ đang gật đầu, cười nói:
- Ta hôm nay muốn đặt làm một thứ, lại muốn mua đống châu báu làm trang sức, còn muốn bàn chuyện làm ăn với Bảo Đại Tường các ngươi. Giờ xem châu báu trước đi, xong việc ta muốn bàn chuyện với Chu sư phụ.
- Không thành vấn đề, Chu sư phụ hai ngày nay cũng đang nhàn rỗi, hôm trước còn nhắc tới ngài đấy, không biết lại có trò gì mới chăng
Trương Chưởng Quỹ đột nhiên nhìn thấy Hoàng Mập trốn phía sau Đoàn Phi.
Mắt lão tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, sau đó định thần lại, sau một hồi mới kêu người ra:
- Người đâu, mau lôi tên vô lại này đuổi cổ ra ngoài!
Hoàng Mập gãi cổ nói:
- Trương Chưởng Quỹ, tôi là do Đoàn công tử mời đến, nếu không tôi cũng không muốn bước qua cánh cửa này đâu!
Trương Chưởng Quỹ ngẩn người ra, Đoàn Phi nhìn hai người với vẻ kinh ngạc, nói:
- Hoàng Mập, có phải ngày trước ngươi làm ở Bảo Đại Tường không? Sao không nói sớm cho ta biết? Trương Chưởng Quỹ, thực sự hắn là do ta đưa đến. Ta không rành về châu báu lắm, vì thế mới kêu hắn tới giúp ta.
Không vấn đề gì chứ?
Trương Chưởng Quỹ vội nói:
- Không sao không sao, Đoàn công tử, xin mời
Trương Chưởng Quỹ dẫn Đoàn Phi và Hoàng Mập vào trong nhã gian, hỏi:
- Đoàn công tử, người muốn mua loại châu báu như thế nào? Giá cả bao nhiêu? Là mua về dùng hay tặng người khác?
Đoàn Phi trả lời:
- Ta định mua tặng, ngươi đem các loại châu báu trang sức loại tinh xảo một chút giá từ mấy trăm lạng tới mấy nghìn lạng ra đây cho ta xem thử. Hôm nay có lẽ phải tốn mấy vạn lạng bạc đấy
- Á!
Hoàng Mập dẫm chân làm vẻ đau đớn muốn chết, nhưng Trương Chưởng Quỹ không bận tâm đến gã. Dù sao có mối làm ăn lớn đến cửa, Đoàn Phi từ một kẻ nghèo rớt mùng tơi tới một gã nắm trong tay khoản tiền lớn khiến lão cũng không buồn đoán tới lui nữa, bèn cao hứng gọi người mang trà lên tiếp đãi, mà là loại trà ngon nhất. Sau đó mới quay người tới nhà kho.
Chỉ chốc lát mấy hộp tráp đẹp tinh xảo đã bày ra trước mặt Đoàn Phi.
Bên trong hộp tráp lộ ra từng món trang sức châu báu, thấp nhất từ ba trăm lạng trở lên. Món đắt nhất là sợi trân châu một vạn hai ngàn lượng bạc.
- Trương Chưởng Quỹ, những loại châu báu này có thể coi như món nào cũng tinh xảo, giá cả cũng phải chăng, nhưng mà…
Hoàng mập bắt đầu phát huy giá trị của gã. Hắn chậm rãi phân tích:
- Nửa tháng trước e là những món đồ châu báu này ít nhất cũng phải cao hơn từ bốn thành trở lên nhỉ (cao hơn 40%)? Sao bây giờ giá giảm xuống nhiều vậy? Trương Chưởng Quỹ, Bảo Đại Tường chắc lâu ngày chưa vớ được kèo làm ăn lớn nào phải không? Nếu như bây giờ tình hình cứ thế tiếp tục, chiến loạn không biết phải kéo dài bao lâu đây!
Trương Chưởng Quỹ nhìn Đoàn Phi với vẻ mặt ôn hòa, xoay qua nhìn Hoàng Mập thì mặt lão đen lại, lão oán hận nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Nếu không vì nể mặt Đoàn công tử ta đã kêu người ra đánh đuổi ngươi đi rồi!
Hoàng Mập đứng dậy, khoát tay nói:
- Không phải không phải. Ta chỉ là thay Đoàn công tử nói chuyện, Trương Chưởng Quỹ ngươi phải để tâm rồi, làm ăn mà. Cần xem trọng tình cảm đôi bên. Nếu Trương Chưởng Quỹ nghe xong lời của ta vẫn cảm thấy không đúng, ta cũng liền phủi quần rồi đi thôi. Ta cũng không dám nhận một lượng nào của Đoàn công tử đâu. Nếu lời của ta không sai, giá trị đống châu báu này giảm xuống hai thành nữa (20%) thì bán cho Đoàn công tử đi.
Trương Chưởng Quỹ trầm ngâm, làm bộ tâm thái chiến đấu đang chăm chú lắng nghe. Hoàng mập từ từ cầm lên tay chuỗi sợi hạt trâu châu đàn hương, thuận miệng nói:
- Hạt trân châu đàn hương có nhiều ở Nam
Dương, hạt viên to như vậy mỗi năm thông qua mậu dịch lưu nhập vào Đại
Minh cũng phải đến hai hộc. Giá cả thì tính theo giá nhập của cuối năm ngoái, một hạt khi ấy khoảng trên dưới năm trăm lạng. Chuỗi trân châu này mỗi viên đều đục tròn như một, tất nhiên là có qua chọn lựa. Cứ coi mỗi viên sáu trăm lượng đi, cả chuỗi trân châu đàn hương có hai mươi tư viên, lấy ý nghĩa hai mươi tư tiết khí. Chỉ là giá vốn trân châu thì cần một vạn bốn ngàn bốn trăm lượng. Lấy danh của Bảo Đại Tường nếu như ngày thường bán ra một chuỗi ba vạn lượng cũng không đáng ngạc nhiên.
Hiện giờ chỉ bán một vạn hai ngàn lượng coi như Bảo Đại Tường lỗ to đấy nhỉ.
Trương Chưởng Quỹ tái mặt, giải thích:
- Ngươi khi nãy không phải đã nói rồi sao? Trong lúc này châu báu bán không được giá, vì muốn thu hồi vốn để đối phó tình hình hiện tại, chúng tôi chỉ có thể giảm giá hàng thứ phẩm. Cho dù phải bồi thường tiền vốn thì cũng chẳng còn cách nào khác.
- Không đơn giản như vậy chứ?
Hoàng Mập nhìn Trương Chưởng Quỹ với ánh nhìn của một tên sát nhân chưa từng thấy. Gã lại cầm lấy một món khuyên tai ngọc, cười dài nói:
- Món khuyên tai này giá mua cũng không đắt, chắc cũng đến khoảng năm mươi lượng bạc thôi đúng không. Nhìn công nghệ chế tác bán đi năm trăm lượng cũng không phải là đắt, tay nghề càng đáng tiền hơn mà. Nhưng mà tổng tiệm Bảo Đại Tường mở tại Ứng Thiên Phủ phải không? Nhìn vào Ứng
Thiên là thấy binh loạn hung nguy rồi. Không biết ông chủ Ân lão gia của Bảo Đại Tường có nghĩ tới khả năng Ứng Thiên bị công kích hay không.
- Ngươi lúc nói thế này lúc nói thế nọ rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Đoàn Phi đắc trí cười nhìn Hoàng Mập khua môi múa mép. Lúc này thấy gã nói đã nhiều, cảm thấy thích hợp để hắn chen lời.
Hoàng Mập hì hì cười nói:
- Ý của ta là Bảo Đại Tường gần đây có lẽ đang cần gấp một khoản ngân lượng lớn. Không biết ta đoán có đúng không?
Hoàng Mập tiến sát đến Trương Chưởng Quỹ thấp giọng nói:
- Về phần nguồn gốc của những chuỗi đàn châu có lẽ không cần ta phải lột trần nữa đâu nhỉ? Chưởng Quỹ, thời cuộc vẫn chưa rõ ràng, giá gốc của món châu báu chắc cũng không dễ gì đoán ra nhỉ? Ta khuyên ngươi giảm chút giá nữa bán châu báu khỏi tay đi thôi. Tiền vàng bạc trắng cầm trên tay mới có giá trị.
- Tên vô lại này!
Trương Chưởng Quỹ nghiến răng nghiến lợi phun thêm mấy câu:
- Giảm thêm một thành rưỡi (15%) so với giá khi nãy, không thể bớt hơn nữa.
- Mặc cả xong!
Hoàng Mập vỗ vỗ tay, xoay sang Đoàn Phi cười, nói:
- Đoàn công tử, giá cả đã bàn xong, thích món nào tùy ngài chọn. Châu báu của Bảo Đại Tường cũng không tệ chút nào.
Trước ánh mắt xót xa đau đớn của Trương Chưởng Quỹ đang chăm chú nhìn,
Đoàn Phi thỏa sức chọn lựa hơn trăm món châu báu, trong đó có cả một chuỗi đàn châu vô cùng giá trị.
Ngẫm thấy số tiền mình phải bỏ ra để mở đường quan hệ hối lộ mười mấy vị cao quan đã đủ, Đoàn Phi cuối cùng cũng ngừng tay lại. Giờ có tiêu tiền từ trên trời rơi xuống cũng không đau lòng nữa. Châu báu có giá dưới một ngàn lượng bị hắn lựa có ba lăm món. Loại từ một ngàn lượng tới năm ngàn lượng có hai tư món, từ năm ngàn lượng trở lên có ba món. Tính cả chuỗi đàn châu kia, tổng giá trị là hơn mười vạn lạng. Nhờ tài mặc cả của tên mồm mép Hoàng Mập, trừ đi vài đồng lẻ, coi như là mười vạn lạng, giao dịch xong!
Đoàn Phi không hiểu nhiều về châu báu, nhưng con mắt của hắn thì nhìn trước cho mấy trăm năm sau, những món đồ mà hắn chọn đảm bảo thời thượng độc đáo. Nhìn những món châu báu mà Đoàn Phi đã chọn, Hoàng Mập gật đầu lia địa tỏ ra đắc ý. Còn Trương Chưởng Quỹ không giấu vẻ buồn, than thở:
- Vị Đoàn công tử này cũng là một vị cao nhân.
Đoàn Phi đưa một tấm ngân phiếu một ngàn lượng cho Hoàng Mập. Hoàng Mập tươi cười sung sướng hôn chụt lấy tấm ngân phiếu. Biết việc của mình đã làm xong nên cút xéo, hắn đang định quay người bước đi thì Đoàn Phi nói:
- Hoàng Mập, tên đầy đủ của ngươi là gì? Ngày thường ngươi thường ở đâu?
Hoàng Mập bỗng thấy hơi kì lạ, hỏi:
- Đoàn công tử phải chăng còn muốn tiểu nhân làm giúp việc gì? Tiểu nhân tên là Hoàng Tố Lương, Tố tức là mộc mạc, Lương là đẹp đẽ. Mặc dù bên ngoài thanh danh bất hảo, thật ra tiểu nhân là người thành thật, lúc làm ăn thì hơi khôn ngoan chút, bình thường hay bị người khác bắt nạt.
Đoàn Phi cười nói:
- Hoàng Tố Lương à Hoàng Tố Lương, tên của ngươi khiến người khác nghe xong mà không hiểu nhầm mới lạ. Được, ta sẽ nhớ ngươi, sau này nếu có chuyện gì cần giúp đỡ nhất định sẽ ta sẽ tìm ngươi. Giờ thì ngươi đi đi.
Hoàng Tố Lương chắp tay về phía hắn, xoay người rồi lùi về phía xa.
Trương Chưởng Quỹ khi nãy còn nghiến răng nghiến lợi, đi ra ngoài một lát rồi quay vào lại thấy vẻ mặt tươi cười. Lão nói với Đoàn Phi:
- Đoàn công tử, Chu sư phụ đã tới.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
56 chương
12 chương
23 chương
53 chương