Tuần Thú Đại Minh

Chương 222 : Điên cuồng

Trên chốn công đường cũng có quy tắc của nó, Đoàn Phi ít nhiều cũng biết được một chút. Trong ống đựng lệnh bài có hai loại đỏ và đen, trong đó lệnh bài màu đen dùng cho những hình phạt loại nhẹ như đánh trượng. Còn thẻ đỏ tượng trưng cho cát tường, thời cổ đại thường dùng để tránh tà, cho nên thẻ lệnh đỏ chỉ sử dụng khi đưa ra phán quyết. Khi xử án đã có kết luận thì lệnh bài màu đỏ ném ra không được phép thu về, cũng có nghĩa là phán quyết đã đưa ra không thể thay đổi. Cũng giống như hậu thế sử dụng màu đỏ làm con dấu, đã đóng đấu là không được sửa đổi. Nhìn thấy lệnh bài ném xuống là màu đen, đám nha dịch lập tức hiểu ý cho nên sẽ không xuống tay quá nặng, không làm người ta bị tàn phế, càng không để nguy hiểm đến tính mạng. Giả như trực tiếp ném xuống thẻ lệnh đỏ, bọn nha dịch sẽ đánh cật lực, lúc đó kẻ chịu hình không chết cũng thành tàn phế. Tuy nói rằng hạ thủ lưu tình, nhưng hình phạt kẹp côn cũng chẳng hề dễ chịu chút nào. Hình phạt này được xếp đứng đầu thập đại khốc hình thời cổ đại, không chỉ do thường được áp dụng, mà bởi vì nó đơn giản dễ thực hiện, hiệu quả lại rõ rệt. Người bình thường tuyệt đối không thể nào chịu nổi sự đau đớn này. Bọn nha dịch chỉ vừa dùng sức, Triệu Ngạn lập tức đã kêu trời kêu đất. Đám nha dịch vốn quen thuộc với những tình huống như vậy, cho nên dụng hình không chút mềm tay, thậm chí còn khống chế được lực đạo rất tốt. Cứ dùng lực một hồi thì lại thả lỏng một chút, rồi lại dùng lực mạnh hơn, để cho kẻ thụ hình có chút ít thời gian nghỉ ngơi để còn tiếp tục chịu đựng đau đớn nhiều hơn. Nếu như tức thì làm cho người ta đau quá mà ngất đi, thì đích thị là tay gà mờ mới vào. Cho nên dụng hình cũng là một môn học vấn uyên thâm vậy. Nhìn thấy tình cảnh lúc này, Tô Dung khẽ cau mày, thấp giọng nói: - Công tử, trước nay công tử chưa từng dùng hình đối với nghi phạm, tại sao lại ngoại lệ với tên Triệu Ngạn này chứ? Đoàn Phi mỉm cười quay đầu đáp: - Đây là ta trừng phạt hắn tội nói láo trắng trợn, đồng thời cũng là chiêu giết gà dọa khỉ. Ngươi hãy nhìn Sử Điển ở bên cạnh, y sắp bị dọa đến đái ra quần rồi. Đợi một hồi nữa thẩm vấn lại nhất định sẽ thuận lợi hơn nhiều. Lời Đoàn Phi nói còn chưa dứt, bên dưới Triệu Ngạn đã chịu không nổi nữa gào lên thất thanh: - Đại nhân. Ta khai, ta xin khai. - Dừng tay! Đoàn Phi quay đầu lại quát, bọn nha dịch lập tức thả lỏng tay. Triệu Ngạn kêu lên đau đớn rồi ngất đi luôn. Trong lúc đợi nha dịch đi lấy nước, Đoàn Phi cười híp mắt nói với Tô Dung: - Đó thấy chưa, đôi khi sử dụng những phương thức đơn giản trực tiếp để giải quyết vấn đề cũng không tồi a. Tô Dung bĩu môi, Đoàn Phi bèn cười ha hả quay đầu vỗ án cái rầm, quát lên: - Sử Điển! Triệu Ngạn chuẩn bị khai ra rồi, còn ngươi có gì muốn khai báo hay không? Có muốn bổn quan cũng cho ngươi nếm thử kẹp hình? Sử Điển sớm đã sợ tới mặt mày trắng bệch, liền lập cập run giọng nói: - Đại nhân, ta khai. Ta xin khai ngân lượng của Triệu Ngạn là do ta đưa cho y, tất cả là hai vạn lượng bạc trắng đưa cả một lần. Số tiền y nợ ta cũng xóa sổ luôn. Đoàn Phi cười hắc hắc: - Cuối cùng nhà ngươi cũng thật thà một chút. Mau nói đi, tại sao ngươi đưa bạc cho Triệu Ngạn? Trừ phi ngươi là hung thủ giết người? Sử Điển cả kinh kêu lên: - Đại nhân, ta không có giết người a. Đưa bạc cho hắn là để... để... Sử Điển lắp bắp nửa ngày nói không xong, Đoàn Phi liền sa sầm mặt, quát: - Sử Điển, có phải ngươi cũng muốn nếm kẹp hình không hả? Sử Điển sợ hãi quỳ sụp xuống đất kêu: - Đại nhân, tiểu nhân không dám, tiểu nhân xin khai. Tiểu nhân cùng Triệu Ngạn là chỗ quen biết, khi trước vẫn thường qua lại, nhưng mà Triệu thị không phải do tiểu nhân giết. Bất quá Triệu thị tối hôm đó sau khi rời khỏi nhà tiểu nhân mới bị sát hại, tiểu nhân sợ bị liên lụy. Triệu Ngạn thì lo sợ bị mất thể diện, nên hai người bọn ta đã bàn bạc thỏa thuận với nhau, ta đưa y ngân phiếu hai vạn lượng và xóa sổ nợ nần, hai bên từ đây không quen không biết. Có ai ngờ cuối cùng vẫn bị điều tra ra. Đoàn Phi cười lạnh nói: - Muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm. Lời khai của ngươi tuy rằng khá đáng tin, nhưng bổn quan vẫn còn vài điểm nghi ngờ. Tục ngữ có câu mối thù giết cha, mối hận đoạt vợ; Triệu Ngạn lẽ nào lại chịu đựng thê tử mình hồng hạnh xuất tường (ngoại tình) hay sao? Ngươi cùng Triệu thị gian díu được bao lâu? Triệu Ngạn một chút cũng không biết ư? Liệu ngươi có từng nghĩ sau khi y phát hiện ra chân tướng liền tức giận giết chết thê tử của mình? Triệu Ngạn ở một bên được tạt nước đang dần dần tỉnh lại. Vốn dĩ y hổ thẹn cứ ở đó mà bưng lấy mặt, nghe đến đây thì liền gào to lên: - Không có a. Đại nhân, tiểu nhân không có hại chết thê tử. Liên nhi nhất định là do Sử Điển sát hại, đại nhân phải làm chủ cho tiểu nhân a! Triệu Ngạn liên tiếp dập đầu mấy cái rồi quay sang mắng Sử Điển: - Liên nhi nhất định là do ngươi giết chết, cái tên cẩu sát nhân này. Bọn ta đã nói rõ ràng đó là lần cuối cùng, về sau không ai nợ ai. Ngươi có gì bất mãn sao không nói thẳng với ta, tại sao lại ra tay sát hại Liên nhi? Ta liều mạng với ngươi! Triệu Ngạn vồ lấy Sử Điển, giữ chặt lấy y rồi cắn lên mặt. Sử Điện sợ đến đờ người ra, toàn thân mềm nhũn không sao đẩy được Triệu Ngạn ra, chỉ biết kêu lên: - Cứu mạng! Đại nhân cứu mạng a! Đoàn Phi quát lệnh nha dịch kéo hai tên ra. Sử Điển mặt đầy máu, Triệu Ngạn cắn một miếng thịt trên mặt y xuống. Sử Điển đau đớn kêu khóc ầm ĩ, rồi đột nhiên lăn ra bất tỉnh. Triệu Ngạn vẫn ra sức giãy dụa, bộ dạng chỉ muốn cắn chết Sử Điển. Nhớ lại mới nửa khắc trước hai tên còn vờ vịt như người xa lạ, Đoàn Phi cảm thấy sự việc nhất định còn có vấn đề. Đoàn Phi vỗ án quát: - Triệu Ngạn, đây là chốn công đường, ngươi yên lặng cho ta! Triệu Ngạn hai mắt tóe lên thần thái cuồng loạn. Đột nhiên y cắn vào tay một tên nha dịch, nha dịch kêu lên một tiếng liền buông lỏng tay ra. Triệu Ngạn được thả lỏng ra, liền lập tức nhảy bổ vào Sử Điển. - Hoa Minh! Đoàn Phi nhíu mày khẽ quát. Hoa Minh đứng phía trước công án tức thì phi lên, nắm lấy cổ Triệu Ngạn nhẹ nhàng nhấc lên. Triệu Ngạn khò khè kêu, răng lợi trong miệng cứ vặn vẹo không thôi. Nhìn bộ dạng y như vậy, Đoàn Phi thầm thấy bất an, vừa định quay đầu thì một luồng gió vụt qua từ hai bên. Tô Dung cùng Quản Tiêu Hàn không hẹn mà đồng thời phi tới bên cạnh Hoa Minh. Quản Tiêu Hàn nhanh hơn một bước nắm lấy dưới cằm Triệu Ngạn, nhìn vào mắt y. Quản Tiêu Hàn nói: - Đại nhân, người này đã hóa điên rồi. Đoàn Phi kinh hãi: - Làm sao có thể? Mau xem có phải hắn giả điên hay không? Quản Tiêu Hàn cùng Tô Dung đều cẩn thận quan sát mắt Triệu Ngạn, Quản Tiêu Hàn còn lật mí mắt y lên xem. Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu nói: - Đại nhân, người này thật sự đã hóa điên rồi. Đoàn Phi sững người, nghi phạm cùng gia quyến của nạn nhân không ngờ một người phát điên ngay giữa công đường, một người thì bị cắn trọng thương. Quan phụ trách thẩm án khó thoái thác trách nhiệm a. Bản thân lần đầu dụng hình xử án liền xảy ra chuyện như vậy, đúng là không nghĩ được vụ án tưởng chừng đơn giản mà lại phiền phức như thế. Đoàn Phi bất đắc dĩ vỗ án quát: - Giải bọn chúng vào đại lao đợi ngày tái thẩm. Đi mời đại phu tới chẩn trị. Bãi đường! Lui vào hậu đường, Đoàn Phi bèn hớp một ngụm lớn trà lạnh. Hắn nhìn Tô Dung cùng Quản Tiêu Hàn nói: - Triệu Ngạn làm sao lại đột nhiên phát điên chứ? Các cô có biện pháp chữa trị hay chăng? Quản Tiêu Hàn và Tô Dung cùng lắc đầu, hai người tựa hồ càng lúc càng hợp cạ rồi a. Đoàn Phi chán nản nói: - Đi, mọi người thay thường phục, chúng ta đến hiện trường xem sao. Hoa Minh nhắc nhở: - Đại nhân, thi thể được phát hiện trong một con hẻm nhỏ, thời gian cách nay đã hai năm. Chỉ e rằng không điều tra được manh mối gì. Đoàn Phi nói: - Ta biết, đi lần này bất quá là quan sát địa hình, có khi lại hỏi thăm được vài người. Thôi mặc kệ, dù sao cũng rảnh rỗi, xem như đi dạo phố được rồi.