Tuần Thú Đại Minh
Chương 2 : Hà Hải giết cha
Trước đại viện của Hà gia đã tụ tập thành một đám đông, từ rất xa đã nghe thấy tiếng kêu oan xé ruột xé gan của Hà Hải. Mọi người thi nhau bàn tán, tuy nhiên tất cả đều chửi Hà Hải là kẻ khốn nạn.
- Tất cả tránh ra cho ta!
Giang Xương đảo lông mày, quát to một tiếng. Mọi người vừa nhìn ra là A Phi ca tới, lập tức tránh ra mở một lối đi.
Đoàn Phi đi qua vòng người, chỉ thấy ở đại môn Hà gia có mấy nha dịch bảo vệ, Hà Hải ở bên cạnh bị cùm tay cùm chân, đang quỳ ở đó khóc lóc kêu oan. Thạch Bân mặc một bộ quần áo nha dịch, tay cầm Thủy Hỏa Côn, nhướng mày đứng cạnh Hà Hải. Trong lúc Đoàn Phi hôn mê bất tỉnh, tiểu tử này vừa gặp lúc huyện nha dán thông báo chiêu mộ bộ khoái, y liền tự đề cử mình làm cái chức Bộ khoái nho nhỏ này.
- Thạch Bân!
Giang Xương thấp giọng hô một tiếng, Thạch Bân nhìn sang, sau khi nhìn thấy Đoàn Phi, tinh thần của y không khỏi rung lên. Đúng lúc ấy, từ trong cửa lớn của Hà gia có mấy người đi ra, người đi đầu chính là Huyện lệnh huyện Bảo Ứng Mân Tây Hoa, sau đó là Tổng bộ đầu huyện Bảo Ứng
Nghiêm Bân, đi cuối là một phụ nhân xinh đẹp dắt theo một cô bé khoảng ba bốn tuổi.
- Nghịch tử này dám đầu độc phụ thân, đáng bị ngàn đao phanh thây. Phu quân không có ở trong nhà, ta là phụ nữ không tiện xuất đầu lộ diện, Mẫn đại nhân nhất định phải làm chủ cho Hà gia đấy.
Hà Liễu thị là vợ Hà Sơn, thị vừa gào khóc vừa nói, cố tỏ ra vẻ thê lương. Tay phải nắm ống tay áo bên trái đưa lên khóe mắt chùi chùi xoa xoa một chút, bày ra bộ dáng vô cùng đau khổ, đứa bé ở sau lưng nhút nhát nắm chặt ống quần thị, trong mắt đọng đầy nước mắt.
Đoàn Phi vừa gặp qua một nữ tử chịu đựng hàm oan vì chồng mà kiện cha, lúc này, hắn nhìn thế nào cũng thấy vẻ mặt khóc lóc của Hà Liễu thị thật quá giả. Đoàn Phi tin tưởng Hà Hải sẽ không làm cái chuyện ngu xuẩn như đầu độc phụ thân. Nếu không phải là y, vậy kẻ đó là ai? Đầu óc Đoàn Phi tính toán rất nhanh, hôm nay Hà gia không có mời người ngoài làm khách, hạ độc ở trong thức ăn phải là người Hà gia. Nếu Hà Hùng chết đi, vậy ai là người được lợi nhất?
Mặc dù Hà Hùng có mấy thê thiếp nhưng chỉ có hai đứa con. Hai ngày trước Hà Hải từng nói cha của y dần dần có chút buông lỏng, khiến cho lòng muốn ở riêng của Hà Hải có chút tiến triển, tự nhiên là Hà Hải sẽ không đầu độc phụ thân vào lúc này rồi. Hà Sơn lập gia đình được mấy năm nhưng chỉ sinh được con gái, vợ chồng Hà Sơn cũng rất cố gắng để có con trai. Nhưng nếu không phải Hà Hải hạ độc, thì Hà Sơn bị hiềm nghi rất lớn. Có điều, hôm nay y không có ở nhà, vậy thê tử của y thì sao?
Lúc này, Thạch
Bân âm thầm đá Hà Hải một cước, Hà Hải theo ánh mắt của y mới nhìn thấy
Đoàn Phi. Khuôn mặt đang giàn giụa nước mắt bỗng trở nên vui mừng. Đoàn
Phi lại hung hăng trừng mắt liếc y một cái, méo mó miệng về phía Mẫn huyện lệnh. Hà Hải là người thông minh, lập tức quỳ gối bò lên mấy bước, bổ nhào xuống đất kêu lên:
- Mẫn đại nhân, tiểu nhân bị oan. Phụ thân đã đồng ý cho tiểu nhân ở riêng, tiểu nhân sao có thể đầu độc phụ thân vào lúc này! Nhất định là có người gài tang vật hãm hại, mong đại nhân làm chủ cho tiểu nhân!
- Ngươi còn dám nói láo? Đã tìm được thạch tín ở dưới gối của ngươi, bằng chứng như núi, ngươi chờ bị lăng trì xử tử đi!
Nghiêm Bộ đầu đá Hà Hải một cước ngã lăn trên mặt đất, lạnh lùng nói.
- Đúng vậy, dám dùng thuốc độc độc chết phụ thân, nghịch tử bậc này bị ngàn đao phanh thây cũng không khiến người khác hết hận!
Quần chúng đua nhau phụ họa.
- Lão Đại, làm thế nào bây giờ? Huynh nói gì đi!
Giang Xương lo lắng thấp giọng nói.
Đoàn Phi chăm chú nhìn Hà Liễu thị, tựa hồ như phát hiện ra điều gì đó. Khóe miệng của hắn bỗng hiện ra một nụ cười lạnh, sau đó trấn an Giang
Xương:
- Đừng nóng vội, quan sát thêm một chút nữa!
Đợi thêm nữa? Đợi thêm nữa thì người sẽ bị mang đi mất. Tìm được thạch tín cũng tương đương với việc lấy được chứng cớ. Nếu không phải còn chờ khám nghiệm tử thi rồi mang về liễm phòng (phòng khâm liệm), đám quan sai đã sớm áp giải phạm nhân về rồi.
Hà Hải tiếp tục khóc lóc kêu oan, đám người Thạch Bân không biết Đoàn Phi có chủ ý gì, lại tưởng hắn không có cách nào, cả đám trở nên mờ mịt luống cuống, lại không biết ánh mắt của Đoàn Phi đang tìm kiếm thứ gì đó trong đám đông.
Đoàn Phi thuận miệng hỏi:
- Hôm nay Hà Sơn vừa đi Tùng Giang nhập hàng sao? Đi lúc nào? Ngươi có biết người mặc áo gấm màu lam ở đối diện kia không?
Giang Xương mờ mịt đáp:
- Tối hôm qua, lúc uống rượu, Hải Tử có nói đại ca của nó vừa đi hôm trước. Vốn buổi trưa hôm nay chúng ta còn muốn tụ tập uống rượu, nhưng buổi sáng nó lại nói chị dâu giữ nó ở nhà ăn cơm trưa, không nghĩ tới không bao lâu thì Hà lão gia lại xảy ra chuyện. Lão Đại, huynh thật sự quên hết mọi chuyện? Cái tên kia chính là Tống Ly, y từng gọi người đánh Hải Tử một trận!
- À, hóa ra là y.
Đoàn Phi gật đầu. Mặc dù trí nhớ của hắn ở thời đại này không đến mười ngày, nhưng mà có một kỹ viện được mở cách Hà gia mấy nhà, người mở kỹ viện này được gọi là Tống đại quan nhân Tống Ly, điều này thì Đoàn Phi hắn cũng biết. Người này vừa có tiền lại vừa thích khoe khoang, muốn không biết y cũng là một điều khó khăn.
Đúng lúc ấy, lão Dương, người khám nghiệm tử thi, từ trong phủ đi ra, chắp tay nói với Mẫn huyện lệnh:
- Đại nhân, người chết Hà Hùng sắc mặt xanh đen, vẻ mặt gầy yếu, hốc mắt lõm xuống, hai môi khô nứt, da mặt nhăn nheo, trên người có vô số vết thương. Trong miệng nạn nhân có mùi tỏi, ngân trâm (kim bạc) khảo nghiệm trở nên đenh nhánh, chứng thực độc vật là thạch tín. Dựa vào kinh nghiệm chứng nhận nạn nhân đúng là chết vì trúng độc.
Đám đông vây xem trở nên ồn ào bàn luận. Mẫn huyện lệnh nói:
- Nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Người đâu, áp giải Hà Hải và thi thể nạn nhân về nha môn!
Mấy nha dịch khiêng cái cáng đang đặt thi thể Hà Hùng được phủ bằng một tấm vải thô ra ngoài. Mắt thấy Hà Hải sắp bị giải đi, trên mặt Hà Liễu thị không khỏi lộ ra một tia mừng rỡ, cặp mắt lẳng lơ cực kỳ nhanh, thoáng liếc nhìn về một hướng khác.
- Khoan đã!
Đoàn Phi hét lớn một tiếng, sau đó bước ra. Hắn đã âm thầm di chuyển đến vị trí khá gần Hà Liễu thị. Một tiếng hét này của hắn khiến cho Hà
Liễu thị sợ đến run cả người, thiếu chút nữa là ngã ngồi xuống đất.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Đoàn Phi. Nghiêm Bộ đầu nhìn chằm chằm vào Đoàn Phi, quát lên:
- Đoàn Phi, nghe nói ngươi đã biết ăn năn hối lỗi, ra sức học tập thi thư, chuẩn bị thi Trạng nguyên. Mặc dù Hà Hải là huynh đệ của ngươi, nhưng chứng cứ phạm tội đã vô cùng xác thực, chẳng lẽ ngươi còn vì y mà cứng rắn ra mặt?
Dân chúng Trung Quốc từ xưa tới nay sợ nhất là gặp quan phủ, cho dù chỉ là một gã Lý Giáp (Một đơn vị cơ sở để thống trị châu huyện nhà Minh) cũng khiến cho bọn họ phải khúm núm. Đoàn Phi ở trước mặt một vị Huyện lệnh Chính thất phẩm lại có thể bình tĩnh ngẩng đầu ưỡn ngực, khiến cho vị Nghiêm bộ đầu vô cùng quen thuộc đám tiểu lưu manh không tự chủ được mà thu liễm ba phần quan uy.
Nghiêm bộ đầu ngây người một lúc, Đoàn Phi cũng không lên tiếng mà chạy tới trước mặt Mẫn huyện lệnh, lớn tiếng nói:
- Tiểu dân tham kiến Mẫn đại nhân. Mẫn đại nhân, cái gọi là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực trong mắt của tiểu dân đều là gài tang vật hãm hại. Hà Hải cũng không phải là một kẻ ngốc, tại sao lại chậm trễ không xử lý chỗ thuốc độc dư ra sau khi hạ độc? Cho dù là muốn giấu thì cũng phải tìm một chỗ thật tốt, giấu dưới gối của mình chẳng phải là tự tìm chết sao? Hơn nữa, nếu là muốn tranh đoạt gia sản, y cũng sẽ không ngu tới mức hạ độc vào lúc này, muốn hạ độc cũng phải đợi đến lúc đại ca y trở về, cả nhà đoàn tụ. Ừm, một hai ba bốn, Hà Hùng, Hà Sơn, Hà Liễu thị, còn có tiểu nha đầu này, muốn cướp gia sản tự nhiên là muốn độc chết bọn họ cùng một chỗ, nào có cái đạo lý độc chết mỗi phụ thân? Cho dù phụ thân bị độc chết, còn có huynh trưởng, chuyện ở riêng không có trưởng bối xử lý, Hà Hải không chiếm được chỗ tốt gì. Hạ độc lúc này, nếu không phải Hà Hải dại dột về đến nhà, vậy thì nhất định là có người gài tang vật hãm hại!
- Đúng vậy a! Mặc dù Hà Hải có chút càn quấy, bất quá y cũng không phải là trẻ con, sao có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?
Trong đám đông có không ít người quen biết Hà Hải, sau khi nghe những lời Đoàn Phi nói, họ mới như người trong mộng tỉnh lại, rối rít gật đầu bàn luận xôn xao.
Mặc dù
Mẫn huyện lệnh vội vã kết án nhưng ông ta cũng không phải là kẻ ngu ngốc. Ông ta nghe vậy thì có chút kinh ngạc, cười lạnh nói:
-
Đoàn Phi, ngươi nói không phải là Hà Hải hạ độc, ngươi có bằng chứng gì? Mạng người quan trọng, ngươi cũng không nên ăn nói bừa bãi!
Đoàn Phi bình tĩnh cười một tiếng, nói:
- Tìm chứng cớ cũng không phải gấp, trước mắt khẩn yếu nhất chính là cứu người.Chờ tiểu nhân cứu sống được Hà lão, lúc đó người hạ độc là ai tự nhiên sẽ rõ ràng rành mạch thôi!
- Cái gì? Hà Hùng đã tắt thở gần một canh giờ, còn có thể cứu sao?
Chẳng những Mẫn huyện lệnh thất kinh, Nghiêm bộ đầu, Hà Hải, Thạch Bân, Giang Xương, Hà Liễu thị, người khám nghiệm tử thi, gia nhân của Hà gia, những nha dịch khác cùng đám đông đứng xem đều thất kinh, trố mắt nhìn Đoàn Phi, rối rít kinh hô.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
56 chương
12 chương
23 chương
53 chương