Tuần Thú Đại Minh

Chương 177 : Lòng trung hại chủ

Dương Thận lắc đầu nói: - Nếu đã như vậy, thì chúng ta phải nhanh lên. Đoàn đại nhân mời đến hậu đường thay bào phục khâm sai. Chúng ta thăm hỏi Tam Ti nha môn trước, sau đó mới đi các nha môn ở Ứng Thiên phủ thăm hỏi.Chúng ta để Ứng Thiên phủ gửi một công văn khẩn cấp tới Tô Châu phủ, sau đó Đoàn đại nhân khởi hành là tốt rồi. Đoàn Phi vui vẻ ưng thuận, miễn là tối nay có thể lên đường, có lẽ đuổi theo vẫn kịp. Đoàn Phi và Dương Thận cùng tới hậu đường nha môn bộ lại thay bào phục khâm sai, bào phục của hai người là độc nhất vô nhị, đều là Đầu trâu mầu đỏ chót, trên ngực có thêu một con sừng trâu mình rồng. Bởi vì con vật này thuộc loại thú đầu ngưu i, nên mới có tên là Đầu ngưu phục. Đoàn Phi, Thạch Bân không hiểu được tầm quan trọng của bộ quan phục này, chỉ cảm thấy mặc bộ toàn thân màu đỏ này vẫn cao cấp hơn bộ tứ phẩm màu thẫm kia. Đoàn Phikhông biết bọn Ngụy Đạt Tiên khi nhìn thấy bộ quan phục này sẽ phải ngưỡng mộ vô cùng, vì Đầu ngưu phục. Phi ngư phục cùng Mãng bào đều không phải là thường phục, mà là thưởng phục đặc biệt Hoàng thượng tặng. Mặc bộ Đẩu ngưu phục này vào nghĩa là thể hiện sự sủng ái của Hoàng thượng. Từ hậu đường đi ra, Đoàn Phi hỏi Phó Tố: - Phó đại nhân, Tiền đại nhân đi đâu rồi? Phó Tố khẽ nhíu mày đáp: -Tiền đại nhân tối qua đột nhiên bị cảm phong hàn, hiện đang ở nhà dưỡng bệnh. Đoàn Phi quay người đi về hậu trạch, nói: -Bệnh tình Tiền đại nhân ra sao sao không báo cho ta biết một tiếng? Ta lại phải đích thân đi hỏi thăm Tiền đại nhân một chút mới được. Phó Tố đuổi theo, muốn nói gì đó, rốt cục lại chẳng nói, Đoàn Phi và Dương Thận tới Tiền phủ. Gia đinh Tiền phủ thấy Đoàn Phi cùng đám người khí thế đi tới, không dám ngăn cản. Vừa chào hỏi vừa lập tức thông báo vào trong, Đoàn Phi nhanh chóng bước vào nội viện, nhìn thấy Tiền Như Kinh còn nằm trên giường không ngồi dậy nổi. Tiền Như Kinh từ tối qua đến giờ thượng thổ hạ tả không lên nổi giường. Lúc này thấy Đoàn Phi mặc Đầu ngưu phục bước vào, bên cạnh có một người khác cũng mặc Đầu ngưu phục, mở to mắt hết sức ngạc nhiên. Đoàn Phi đem việc Hoàng thượng ban chỉ phong cho mình là khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ nói cho Tiền đại nhân biết, Tiền Như Kinh mừng rỡ, trong lòng như trút được hòn đá tảng. Mặc dù ông luôn đứng về phía của Đoàn Phi, nhưng lại rất lo lắng cho tương lai của mình. Không có sự ủng hộ của Hoàng thượng, bọn họ đấu không lại trấn thủ Thái giám vừa có tiền vừa có quyền. Bây giờ Đoàn Phi không chỉ trở thành khâm sai đại thần, mà còn được mặc Đầu ngưu phục, vì vậy mà Tiền Như Kinh lúc này cũng đã cảm thấên tâm rồi. Bệnh của Tiền đại nhân là do cảm lạnh thật chứ? Vì sao đại nhân mắc bệnh cũng không báo một tiếng cho ta biết? Đoàn Phi hỏi: -Đại nhân có biết hôm nay đột nhiên thăng đường thẩm tra xử lí vụ án Chu An, chủ thẩm chính là Phó Tố- Phó đại nhân. Tiền Như Kinh ngẩn người ra, đột nhiên quát: -Phu nhân, lệnh quản gia gọi Tiền Nhược Ngân ra đây Gã quay lại phía Đoàn Phi nói: -Tối qua ta lệnh cho thằng nhãi này đem lời nhắn của ta tới Đoàn phủ thông báo cho Đoàn đại nhân, không lâu sau nó quay về nói tin đã tới nơi, còn đem theo lời nhắn của Đoàn đại nhân nói mọi việc không sao cả, thằng đốn mạt khốn kiếp tĩ nữa làm hỏng việc! Đoàn Phi an ủi đôi câu, nhìn vẻ mặt của Tiền Như Kinh, Đoàn Phi không kìm nổi nói: -Viền mắt đại nhân biến thành màu đen, sắc mặt phát đỏ, trông không phải là cảm lạnh đau bụng bình thường. Đại nhân sau khi uống thuốc bệnh tình có giảm không? Có cần kêu đại phu tới khám them không, ta cảm thấy nhiều khả năng đại nhân bị hạ độc rồi. Tối qua không lạnh, càng không có gió, đại nhân sao lại vừa hay bệnh được chứ? Không bình thường mà lại đáng nghi nữa. Tiên Như Kinh mơ hồ nói: -Lão phu đã uống xong hai lượt thuốc, vẫn không thấy hiệu quả chút nào, phu nhân, hãy phái người đi gọi đại phu tới khám cho ta đi. Tiền phu nhân vâng lệnh rồi rời đi, Đoàn Phi nói cho Tiền Như Kinh biết vụ án hôm nay mình xử lý. Tiền Như Kinh khí thiệt kiệt lực, lại nằm xuống nói: -Đoàn đại nhân làm rất khá, những người này ta sẽ để ý cẩn thận, tuyệt đối không để chuyện gì xảy ra nữa. Một lát sau Tiền Nhược Ngân được dẫn đến, Tiền Nhược Ngân vừa bước vào liền quỳ rạp xuống trước mặt Tiền Như Kinh liên tục dập đầu, nói: -Lão gia, con đáng chết, là con bỏ ba đậu vào canh gà của lão gia. Lão gia bảo con đưa tin, nhưng con chưa hề đi đến Đoàn phủ, con đáng chết, xin lão gia mạnh tay trị tội. Tiền Như Kinh dặn dò: - Quản gia, đi chuẩn bị cho ta ít nước cam thảo, ba đậu tính nóng, nước cam thảo có thể giải độc. Xong xuôi quay lại, nắm lấy chiếc gối đầu ném vào Tiền Nhược Ngân, rồi tự mình cũng bị ngã. Tiền Như Kinh vất vả bò lên thành giường mắng: - Con chó bất tài đáng chết này, ngươi lấy bao nhiêu bạc của người ta hả, đến lão gia ngươi cũng hạ độc sát hại, uổng công ba mươi năm nay ta đối đãi ngươi như con. Ngươi…ngươi khiến ta quá thất vọng. Tiền Nhược Ngân ngẩng đầu lên, nói: -Lão gia, con không nhận tiền của người khác, lời lão gia răn dạy con đều khắc tạc trong tim, đâu dám làm trái. Chỉ vì con thấy lão gia vì tên Đoàn Phi này mà lâm vào hiểm cảnh, nên mới giúp lão gia một tay - Hồ đồ! Tiển Như Kinh tức giận nói: - Lão gia ta hành sự nhất quán, bên ngoài tuân theo phép nước bên trong dựa theo lương tâm, cho dù bãi quan thôi chức thì đã làm sao? Lão gia ta cây ngay không sợ chết đứng, không thẹn với trời xanh. Ngươi theo ta lâu như vậy, lẽ nào không hiểu ta? Ngươi rốt cuộc bị ai mê hoặc mà lại sinh ra ý nghĩ như vậy? Hôm nay nếu không có Hoàng ân như biển cả, ý trời không giết trung lương, Đoàn đại nhân và Chu An đều bị đồ ngu nhà ngươi hại chết rồi! Tiền Nhược Ngân nhìn bào phục Đoàn Phi mặc trên người không giống như hôm trước, trong tay còn cầm cây gậy rồng cuộn quanh màu vàng. Tiền Nhược Ngân đột nhiên hiểu ra, cúi đầu nói: -Lão gia, là con hồ đồ, xin lão gia trách phạt. - Ngươi đi đi Tiền Như Kinh vẫy taếu ớt, nói: - Ta không cần cái loại hại chủ, loại nô tài bất trung bất nghĩanhà ngươi nữa, ngươi cút đi cho ta. Xem như trả công ngươi đã hầu hạ ta ba mươi năm nay, quản gia, đưa nó một trăm lạng bạc, để nó đem theo vợ và con, rời khỏi phủ ngay hôm nay. Tiền Nhược Ngân hối hận không biết làm cách nào, nhưng đã làm ra chuyện không thể cứu vãn, chỉ còn một con đường là ra đi. Tiền Như Kinh sau khi uống nước cam thảo bệnh tình lập tức thuyên giảm rất nhiều, ông cho mời bộ lại Hữu Thị Lang mới nhậm chức đến, người này là tâm phúc của Tiền Như Kinh, cũng bị Phó Tố kiếm cớ khai trừ.Lúc Tiền Như Kinh phái người đi tìm thì cũng vừa hay người này quay về. Dưới sự hướng dẫn của người này, Đoàn Phi và Dương Thận qua thăm hỏi Tam Ti, sau đó rời khỏi Tam Ti, lên đường thăm Ứng Thiên phủ và Nam Kinh bát bộ. Thạch Bân trên đường đi rời khỏi đội hình, cưỡi ngựa tới phố Đại Thạch Bá bên bờ sông Tần Hoài, tiệm chính của Bảo Đại Tường nằm trên con đường này. Thạch Bân đĩnh đạc đi vào tiệm, xông lên phía quầy quát trưởng quầy: -Ông chủ Ân có ở đây không? Ta là Thạch Bân,thuộc hạ của Đoàn đại nhân khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ, ông chủ Ân đã từng gặp ta. Đại nhân nhà ta có vụ án cần tới sự giúp đỡ của Bảo Đại Tường các ngươi, đại nhân nhà ta đã nói, tốt nhất là mời ông chủ Ân tự mình ra mặt thì hơn. Chưởng quầy của Bảo Đại Tường rè chừng hỏi: - Khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ Đoàn đại nhân ư? Sao ta chưa từng nghe qua? Ta chỉ biết có một Đoàn đại nhân, là Hữu Thiêm Đô Ngự Sử Đô Sát viện Đoàn Phi Đoàn đại nhân thôi Thạch Bân đắc ý liền nói: -Đoàn đại nhân nhà ta đã phụng chỉ nhậm chức tuần tra Nam Trực Lệ rồi, các ngươi vẫn chưa nghe tin gì sao? Đoàn đại nhân nhà ta từng có vài lần qua lại với Bảo Đại Tường các ngươi. Lần này có một vụ án cần các ngươi giúp đỡ điều tra, mau gọi ông chủ của các ngươi ra đây. Lão chưởng quầy của Bảo Đại Tường vội vàng chúc mừng: -Đoàn đại nhân lại được thăng quan rồi sao? Lại còn là khâm sai tuần phủ Nam Trực Lệ, thật là giỏi, chúc mừng chúc mừng. Tại hạ từng nghe ông chủ Ân dặn dò, Đoàn đại nhân mà có lời dặn nào thì trực tiếp đi tìm ông ấy. Tôi lập tức phái người đi tìm ông chủ ngay. Tôi là đại chưởng quầy Bảo Đại Tường phân hiệu Ứng Thiên. Các phân hiệu Bảo Đại Tường khác ở Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu và Ninh Ba v.v…cũng đều phải liên hệ thông qua tôi và ông chủ. Không biết đại nhân cần giúp đỡ gì, hoặc lão phu có thể giải quyết việc gì không. Thạch Bân nghĩ một lát, rồi nói: -Đại nhân nhà ta nói cần giải quyết việc này càng nhanh càng tốt, ngươi có thể xử lý là tốt nhất, nhưng ta cần cảnh cáo ngươi, đây là vụ đại trọng án liên quan đến ba mạng người, nếu ngươi làm hỏng vụ này, đại nhân nhà ta chỉ biết truy ngươi ra hỏi thôi đấy. Lão chưởng quầy để tiệm giao cho người khác trông coi, lão đưa Thạch Bân đến mật thất hậu đường cười nói: -Việc Đoàn đại nhân giao cho Bảo Đại Tường chúng tôi sẽ cẩn thận giải quyết, xin đại nhân yên tâm. Thạch Bân đưa cho lão tấm hình mà Đoàn Phi đưa cho, bên trong tấm hình có vẽ hình dạng hung khí của vụ án Chu An, bên cạnh còn có chú thích cặn kẽ. Lão chưởng quầy a lên, nói: -Hoa văn trên thanh đoản kiếm hình như là ký hiệu của Chu sư phụ. Đoàn đại nhân có phải muốn điều tra nơi mua thanh đoản kiếm này không? Thạch Bân ừ một tiếng, nói: -Đại nhân nhà ta muốn biết các ngươi đã bán nó cho ai, mọi chứng cứ, nhân chứng liên quan phải nhanh chóng bảo vệ, rồi đưa đến tay đại nhân nhà ta. Đại nhân nhà ta lo có người có ý đồ phá chứng cứ hại nhân chứng.