Tuần Thú Đại Minh
Chương 17 : Tà giáo? Đông Xưởng
Quách Uy vẻ mặt tỏ ra nghiêm trọng nói rằng:
- Kiểu tế thiên địa, đốt giấy mã, uống rượu máu này e rằng là nghi thức của tà giáo nào đó, khó trách rằng những ngư dân đó ngỡ là có ma.
Trái lại Đoàn Phi không nghĩ tới tà giáo, Đoàn Phi bình tĩnh lại, nói rằng:
- Tiếp tục tìm xem còn gì nữa, nếu là nghi thức tà giáo, sẽ có những vật phẩm đặc trưng riêng biệt.
Hai người lại tiếp tục tìm kiếm, thậm chí còn dùng cuốc đào sâu một thước đất, lần lượt tìm được đầy đủ các vậy như đũa chén và ly đựng rượu, hương ngạnh, dây thừng, mảnh gốm vỡ. Vừa đúng bốn cái bát nước lớn, nhưng mà hiện trường lại không có hung khí, không biết có phải bị vứt xuống hồ rồi hay không.
- Xem ra hung thủ ít nhất có bốn tên, bọn chúng ở đây tế thiên địa, mà Lục Lam là tế phẩm để lấy máu uống.
Trong lòng Đoàn Phi hơi trĩu nặng, cho dù đây là nghi thức tà giáo hay là giống như những gì Đoàn Phi nghĩ, đối với Lục Lam mà nói, đây đều là việc vô cùng tàn khốc. Sự hung tàn của bốn tên hung thủ này đã khơi dậy sự phẫn nộ mãnh liệt trong lòng Đoàn Phi, Đoàn Phi quyết tâm bắt bọn chúng về quy án với tốc độ nhanh nhất.
Hai người kiếm được một bao tải, rồi bỏ hết mọi thứ vào trong. Vừa mới ra khỏi đảo dài, thì nhìn thấy Thạch Bân thở hồng hộc mà chạy tới, nói với bọn họ rằng:
- Phi ca, Nghiêm bộ đầu kêu hai huynh mau chóng trở về nha môn, cái tên Lục Đại đó đã bị bắt rồi.
Trên đường quay về nha môn, Đoàn Phi đã hiểu rõ quá trình của sự việc. Thì ra cái tên Lục Đại không biết tại sao đột nhiên quay về Lục gia. Lục phu nhân vừa mới từ nha môn quay về lập tức ra lệnh đánh hắn một trận nhừ đòn, sau đó trói hắn lại và đưa tới nha huyện. Hứa điển sử cứ như nhặt được của báu, tức thì mời Mẫn đại nhân bắt đầu xét xử Lục Đại.
Đoàn Phi quay về nha huyện với tốc độ nhanh nhất, rồi tới công đường liền.
Trên công đường, một người đàn ông khỏe mạnh mặc áo vải đang chịu hình phạt kẹp chân. Đoàn Phi thấy các ngón chân ở mỗi bên đang bị ba khúc gỗ kẹp lại, dùng dây siết chặt, mỗi bên đều có hai nha dịch, tay cầm dây, dùng hết sức bình sinh kéo dây về phía mình. Thứ dụng cụ này nhìn đơn giản mà cực kỳ lợi hại, Lục Đại bị kẹp tới hai chân máu chảy đầm đìa, sau khi gào thét vài tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
- Không ngờ lại dùng tấm kẹp chân, xem ra Hứa đại nhân muốn ép cung đây.
Nghiêm bộ đầu nói khẽ.
- Không biết có bằng chứng gì nhỉ?
Đoàn Phi nói một cách nghi ngờ.
Nghiêm bộ đầu vội nói:
- Không cần biết có bằng chứng gì, không thể để Lục Đại tiếp tục chịu hình phạt nữa. Một khi hắn chịu không nổi rồi nhận tội, muốn xét xử lại vụ án thì khó lắm.
Hứa đại nhân trên công đường đang chờ mệnh lệnh của Mẫn đại nhân, ông ta muốn tạt nước vào Lục Đại để tiếp tục tra khảo hắn.
Nghiêm bộ đầu thừa cơ đưa đám người Đoàn Phi tới trước mặt, bẩm báo với Mẫn đại nhân:
- Đại nhân, chúng tôi đã tìm được hiện trường giết người trên đảo hoang tại con hồ phía đông bắc trong huyện. Và tìm thấy các vật như là giấy mã, đèn cầy và ly đựng rượu với dây thừng. Chúng tôi nghi ngờ hung thủ có bốn người. Đây không phải là vụ giết người tầm thường, có khả năng là hành vi cùa một bang phái! Đoàn Phi, hãy đưa vật chứng cho đại nhân xem qua, để đại nhân xét xử.
Cả một bao tải vật chứng được trình lên, Mẫn đại nhân xem tới hoa cả mắt, một lát sau gật đầu nói rằng:
- Đưa dây thừng cho người khám tử thi đối chiếu, Hứa đại nhân, ngài xem.
Hứa điển sử đã nghĩ ra kế sách ứng phó, ông ta nổi giận, bước lên phía trước rồi nói:
- Mẫn đại nhân, hôm qua tiểu nhân ở hiện trường đã nghi ngờ đây là vụ bang phái giết người, lúc đó Nghiêm bộ đầu và Đoàn Phi lại nói không phải. Bây giờ bọn chúng lại nói đây là vụ bang phái giết người. Đại nhân, rõ ràng là bọn chúng thấy tiểu nhân đã bắt được hung thủ, vì muốn giành công với tiểu nhân nên mới đánh lạc hướng điều tra và ngụy tạo chứng cứ. Xin đại nhân minh hãy minh xét.
Nghiêm bộ đầu đáp trả rằng:
- Hứa đại nhân, ngài nói vậy có chút không ổn, những vật chứng này đều có nguồn gốc rõ ràng. Mẫn đại nhân không tin có thể phái người đi kiểm tra. Chúng tôi phân ra hai hướng điều tra cũng do Mẫn đại nhân cho phép. Sớm ngày phá án đều tốt cho mọi người. Hứa đại nhân sao lại nói chúng tôi muốn giành công của ngài chứ? Theo tiểu nhân nghĩ, ngài gấp gáp muốn tra khảo Lục Đại mới là muốn giành công đó!
Hứa Dục lạnh lùng hừ một tiếng, nói rằng:
- Nghiêm bộ đầu, ta mời Mẫn đại nhân tra khảo Lục Đại là có bằng chứng cụ thể. Trên thi thể Lục Lam có vết đấm, bổn quan đã kiểm nghiệm qua, phù hợp với nắm đấm của Lục Đại. Khi Lục Đại bị cào cấu, trên mình hắn có mang theo số tiền hối lộ rất lớn, hắn đã thừa nhận hắn cãi nhau với ông chủ, sau khi đánh thương ông chủ rồi giật tiền bỏ trốn. Chứng cứ rành rọt, Lục Đại không là thủ phạm thì là ai chứ!
Đoàn Phi nhăn mày, chấp tay mà nói:
- Đại nhân, Lục Đại hắn khai đánh thương Lộ Lam ở đâu thế?
Hứa Dục sắc mặt có chút chuyển biến, lộ vẻ không vui và nói:
- Hắn nói là ở ngoại thành, nên mới tra khảo hắn. Thứ người làm đủ điều ác như hắn sau khi giết người tất nhiên sẽ kiếm đủ mọi cách trốn tội. Đoàn Phi, mi mới làm bộ khoái được có mấy ngày, xử án không đơn giản như mi nghĩ đâu. Cái đầu ngu như heo mà muốn phá án sao? Thiệt là vọng tưởng đó. Đừng quên mi vẫn còn hiềm nghi chưa được tẩy đó, nếu hung thủ không là Lục Đại, chẳng lẽ là mi hả?
Những lời lẽ chế nhạo của Điển sử đại nhân đã rất rõ ràng, Đoàn Phi không biết phải nào, thì Thạch Bân bất chợt bênh vực Đoàn Phi nói rằng:
- Đại nhân, muốn chứng minh những lời nói của Lục Đại rất dễ, chỉ cần tìm tên lính gác trực đêm đó ở thành bắc hỏi là sẽ biết Lộ Lam một người hay cùng với Lục Đại vào thành.
Hứa đại nhân nổi giận quát:
- Câm miệng, ngươi có quyền gì mà dám ở đây lên tiếng hả? Chuyện xảy ra lâu vậy rồi, ai còn nhớ rõ chứ. Hỏi cũng uổng công thôi.
Nghiêm bộ đầu nói:
- Thế thì chưa chắc, Mẫn đại nhân. Tôi đề nghị hãy tạm thời nhốt Lục Đại vào đại lao rồi xử sau. Tôi sẽ lập tức phái người tới vệ sở tìm Ngưu bách hộ điều tra.
Đoàn Phi tiến về phía trước, nói rằng:
- Tôi thấy không cần đâu, Lục Đại đâu phải thằng khờ. Tôi nghĩ rằng hắn không phải là hung thủ, nếu không thì tại sao sau khi giết người cướp của hắn còn dám quay lại chứ? Trừ khi hắn bị điên, Lục đại nhân, là ngài trói Lục Đại về đây, tiểu nhân hỏi ngài, Lục Đại hắn bị điên phải không? Rốt cuộc hắn quay về như thế nào? Và vì chuyện gì mà quay về chứ?
Lục phu nhân quỳ ở trên công đường cũng được một hồi rồi. Bà ấy thấy Mẫn đại nhân không ngăn cản, mới trả lời rằng:
- Khi quản gia nói cho tiểu nữ hay Lục Đại quay về tiểu nữ còn ngỡ mình nghe nhầm nữa, sau khi gặp thì quả là hắn, mới tin đây là thật. Lúc đó hắn dơ bẩn hôi hám không thua gì ăn mày, số ngân lượng trong cái gói hắn đang đeo trên lưng một nén bạc cũng không thiếu mất.
- Lục Đại thấy tiểu nữ liền khóc và nói rằng đã biết lỗi rồi. Cũng do hắn ngỗ nghịch nên mới hại chết lão gia. Tiểu nữ nhất thời tức giận, nên mới ra lệnh kêu người đánh hắn một trận, rồi mới đưa hắn tới đây. Bây giờ nghĩ kỹ có lẽ phu quân tôi thật sự không phải hắn giết mà là tên người hầu phu quân nuôi nấng từ nhỏ. Cho dù nhất thời hám tiền, sau khi cướp tiền cũng đâu cần giết người, vả lại số tiền này hắn đã đem về không thiếu một xu.
Dù Lục phu nhân nói có phần ấp a ấp úng, nhưng mọi người cũng đã hiểu. Hứa đại nhân hừ một tiếng, miễn cưỡng nói:
- Thế cũng chưa chắc, biết đâu hôm đó hắn bị ma ám, bị ma quỷ sai khiến giết người, sau khi tỉnh lại quên sạch thì sao?
Mẫn huyện lệnh vuốt râu, ngó trợ thủ của mình, rồi ngó bọn người Đoàn Phi và Nghiêm bộ đầu, nhắm mắt suy nghĩ rồi nói:
- Những lời của mọi người đều có lý, mạng người quan trọng hơn hết, chúng ta phải cẩn thận tra xét mới đúng. Nghiêm bộ đầu, ngươi hãy phái một người tới chỗ Ngưu bách hộ điều tra xem, tạm thời hãy nhốt Lục Đại vào đại lao, bãi đường!
Mọi người cung tiễn huyện lệnh đại nhân, Hứa đại nhân nhìn Đoàn Phi và Nghiêm bộ đầu hừ một tiếng, rồi phẩy tay áo bỏ đi. Đoàn Phi gượng cười và nói:
- Thành kiến của Hứa đại nhân đối với tôi quả thật rất sâu!
Nghiêm bộ đầu bĩu môi, nói:
- Mặc kệ ông ta, người chịu đòn không phải là ông ta, phá được án mới đáng nể, giờ chúng ta phải làm như thế nào?
Đoàn Phi nói:
- Bên các huynh có manh mối gì mới không?
Nghiêm bộ đầu nói:
- Không có, tên Lục Lam đó quả là một người tốt giống như phu nhân lão nói vậy. Ngày thường làm ăn thà mình chịu thiệt chứ không muốn kết oán với người khác. Chính như vậy mà những người làm ăn với lão ngày càng nhiều, những người hầu của ông ta cũng nói Lục Lam tốt. Thậm chí có người khi đang nhắc tới ông ta bèn khóc òa lên.
Đoàn Phi thở dài, nói rằng:
- Nói như thế những tên hung thủ đó càng đáng chết, Lục Lam chết thảm thật. Ông ta bị làm vật tế để cắt cổ lấy máu uống, trước đó còn chịu hình phạt tam đao lục động. Bọn hung thủ này đáng bị ném vào chảo dầu.
- Đúng là tà giáo thật sao?
Ánh mắt Nghiêm bộ đầu tràn đầy nỗi lo. Từ khi lập quốc tới giờ, triều Minh quản lý cực kỳ chặt chẽ tôn giáo. Trong đó Bạch Liên giáo, Di Lặc giáo và các giáo phái ra đời dựa trên hai giáo phái này, càng không ngừng tạo phản. Triều đình lấy nguyên tắc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, một khi phát hiện tung tích tà giáo, thì kéo theo là các cuộc giết chóc đẫm máu, có khi vì một người mà liên lụy tới cả trăm người chết. Nếu đã chứng thực vụ này là hành vi của tà giáo, e rằng huyện Bảo Ứng sẽ không còn ngày bình yên nữa.
- Đệ thấy khả năng thấp lắm.
Đoàn Phi trả lời một cách chắc chắn rằng:
- Nghiêm đại nhân không cần lo lắng.
Nghiêm bộ đầu thở dài, nói rằng:
- Đã muộn rồi, đệ phải để ý cái tên Hứa Dục đó, giả sử đây quả thật là vụ án tà giáo, nếu phá án không kịp, e rằng chúng ta đều phải chết không nơi chôn thân.
- Đại nhân sao lại nói thế?
Đoàn Phi kinh ngạc hỏi.
Nghiêm bộ đầu nhăn mày nói rằng:
- Hứa Dục có khả năng là người của Đông xưởng. Đông xưởng đều có mật thám trong mỗi nha môn. Mỗi ngày đều phải trình báo giá cả của đồ dùng thường ngày. Huống chi vụ án liên quan tới sự tạo phản của tà giáo, chỉ cần khi báo cáo hắn nói rằng chúng ta có quan hệ với tà giáo, dù chúng ta không chết cũng bị thương. Mẫn đại nhân cũng khó tránh khỏi bị truy cứu trách nhiệm.
Đông xưởng là một cái tên ngay cả người Trung Quốc thế kỷ 21 nghe quen cả tai. Đông xưởng là hiện thân của các cuộc giết chóc đẫm máu và tù oan không thời hạn, nghe Nghiêm bộ đầu nói Hứa Dục có thể là người của Đông xưởng, Đoàn Phi lập tức sợ lạnh gáy.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
56 chương
12 chương
23 chương
53 chương