Tuần Thú Đại Minh

Chương 158 : Bỗng nhiên nổi tiếng

Rất nhiều người phụ họa theo, tiếng hô càng lúc càng to, Thanh Thanh nhăn mày, nhẹ giọng nói: -Văn nhân nhàm chán, thực sự muốn chọc người. Văn Trưng Minh lại nói: -Tại hạ thường nghe Bá Hổ huynh nói về tiếng tăm của Đoàn đại nhân, cũng có phần muốn mở mang chút kiến thức, Đoàn công tử có thể nguyện ý thử một lần? -Đúng vậy, Đoàn công tử, tiểu thư nhà tiểu nữ thường ca tụng công tử, công tử hãy bộc lộ chút tài năng để những người phía dưới thưởng thức chút đi. Tiểu Điệp sợ Đoàn Phi không ra mặt vì vậy nàng cổ động nói. Đoàn Phi thấy Thanh Thanh và Đường Bá Hổ đều nhìn mình bằng ánh mắt chờ đợi, đành phải cười khổ nói: -Như vậy…Ta đành phải bêu xấu thôi. Đoàn Phi suy tư, qua cửa sổ nhìn xa xăm về phía sông Tần Hoài, ngắm thắng cảnh nhân gian và trăng sáng trên trời, Đoàn Phi chợt nhớ lại một bài thơ. Người bên dưới trông lên thấy một văn sĩ áo xanh đi đến bên cạnh cửa sổ ngửa đầu nhìn trời, bọn họ dần dần yên tĩnh, nghìn vạn con mắt chăm chú chờ mong. Đoàn Phi hít sâu một hơi, gạt hết tạp niệm trong lòng, cao giọng ngâm: Hoa lúc này rơi, nguyệt lúc này tròn Nhân gian bầu trời ca múa lượn vòng Chim Phượng còn tổ, đổi lại không khói báo động. Tịch mịch đẹp thuyền quyên. Sóng tuôn vạn chủng triền miên, đáy biển phản chiếu thiên. Không xua mây đen che nguyệt, tâm tưởng thái bình vạn vạn năm. Đoàn Phi ngâm xong bài thơ, trên đài dưới đài bỗng nhiên trở lên yên ắng, bài thơ này không chỉ có ngôn từ tuyệt mỹ, hơn nữa ý cảnh tương đối thích hợp với hội hoa xuân trung thu, chuẩn xác mà hài hòa, chiến loạn vừa mới dừng, thái bình thịnh thế ai chẳng muốn? Phần đông tài tử văn nhân vây xem đều hiểu được sự ảo diệu trong đó, dân chúng bình thường cũng hiểu được đoạn thơ Đoàn Phi ngâm lưu loát rất dễ nghe. Ánh mắt hoài nghi đổi thành sùng bái, hoặc là ghen tị, người vừa mới nói lắc đầu thở dài: -Thôi, thôi, Đoàn công tử quả nhiên tài cao, ý thơ cao vời vợi, không thua kém Tào Thực- năm xưa bảy bước làm thành thơ, tại hạ khâm phục, xin hỏi bài thơ này tên gì? Đoàn Phi thầm nghĩ hoặc giả không làm thì thôi, nếu như đã làm phải làm cho ra làm, hắn khoe khoang khẽ mỉm cười, cao giọng đáp: -Bài thơ này tên là Áng Mây Đuổi Nguyệt --Trung Thu. Người vây xem dưới lầu rì rào bàn luận, thậm chí có người lấy giấy bút ghi lại, Đoàn Phi quay đầu vào bên trong nói: -Đường tiên sinh, tại hạ đã chuyển bài thơ này thành một khúc nhạc, tiên sinh cùng với Văn Đại Sư và Thanh Thanh cô nương xem xét kỹ giúp ta, nếu như Thanh Thanh cô nương cảm thấy không tệ, tại hạ cả gan mời Đường Đại Sư đánh đàn, Thanh Thanh cô nương hát đệm, không biết cao kiến của các vị thế nào? - Được! Người dưới lầu hô ầm ĩ, Đường Bá Hổ nhìn về phía Thanh Thanh cô nương, Thanh Thanh điềm nhiên cười nói: -Thanh Thanh nào dám không tuân mệnh? Xin Đoàn công tử chỉ giáo. Dưới lầu lại yên tĩnh trở lại, chỉ thấy sau đó trên Minh Xa Lầu vang lên vài tiếng boong boong đứt quãng, mọi người biết trên lầu đang thử đàn vì vậy không dám lớn tiếng quấy rầy, trăm nghìn người đều nghển cổ nhìn, so với trường thi còn kính ngưỡng hơn nhiều. Rốt cuộc, Đường Bá Hổ hào sảng cười nói: -Thanh Thanh cô nương, lão hủ đã chuẩn bị xong, bắt đầu được chưa? Thanh Thanh uhm một tiếng, nói: -Thanh Thanh tài hèn, xin mời Đường Đại Sư! Tiếng đàn lại vang lên, lần này vô cùng lưu loát và trong trẻo, thoáng chốc mọi người không khỏi nghển cổ nhìn lên bầu trời, bầu trời đêm mênh mông tựa hồ hòa cùng tiếng đàn, ngọn đèn trung thu khiến trăng sáng trên bầu trời không hề cô đơn, nhiều áng mây giống như làm bạn với ánh trăng mà ngủ, đúng lúc này, Thanh Thanh cô nương cất lên tiếng hát trong trẻo rất ăn khớp với tiếng đàn, từ từ hòa quyện vào bầu trời đêm. - Hoa lúc này rơi, nguyệt lúc này tròn Nhân gian bầu trời, ca múa bay lượn... Thanh Thanh cô nương không chỉ có hát, nàng còn đứng dậy nhảy múa, với kỹ năng nhảy phóng khoáng như mây bay, theo tiếng ca lúc trầm lúc bổng, giống như áng mây trên bầu trời thuận theo gió mà vui đùa, thần thái rất tự nhiên, hứng thú dạt dào, người dưới lầu đều bị tiếng đàn và tiếng hát hấp dẫn, còn Thanh Thanh cô nương vẫn chăm chú nhảy múa. Đoàn Phi đắm đuối nhìn Thanh Thanh ca múa, miệng nuốt nước bọt, đồng thời trong lòng có chút hổ thẹn, phải chăng mình đã hiểu lầm về nữ tử này? Tiếng ca vang xa dần, Thanh Thanh cô nương phục trên mặt đất, tư thế cực kỳ tuyệt mỹ, toàn thân giống như đóa hoa mẫu đơn đang lẳng lặng nằm ngủ trên mặt đất, tiếng đàn cũng dần dần trầm thấp, Đường Bá Hổ thở dài một tiếng, nhắm mắt không nói, bởi vừa nãy đàn một khúc nhạc hắn tổn hao rất nhiều tinh thần, cần phải nghỉ ngơi một chút mới được, thực sự năm tháng vô tình ah! - Tiểu thư. Cho tới khi tiếng đàn dừng một hồi Tiểu Điệp và Tiểu Tinh mới phát hiện tiểu thư của mình đang nằm trong lòng Đoàn Phi, các nàng không khỏi kinh hô một tiếng, xông về phía trước, đẩy Đoàn Phi ra. -Không được vô lễ. Thanh Thanh lúc này quát lớn một tiếng, bàn tay nàng mềm mại tựa như không có sức vén mái tóc che khuất khuôn mặt lên, lộ ra dung nhan tuyệt thế, nàng nhìn Đoàn Phi khẽ mỉm cười, nói: -Đa tạ Đoàn công tử, Thanh Thanh quá xuất thần rồi, ngay cả chút sức lực cũng không còn cảm giác. Đoàn Phi nhìn gương mặt đỏ ửng bất thường kia, lo lắng nói: -Thanh Thanh cô nương, hay nàng không khỏe? Thanh Thanh cô nương lắc đầu nói: -Thanh Thanh thuở nhỏ nhiều bệnh, thường bị như thế, hôm nay vốn có chút mệt mỏi, nhưng sau khi nghe công tử làm thơ, lại có Đường Đại Sư đánh đàn, do không kìm được hưng phấn mà vừa ca vừa, đến nổi thể lực hao kiệt, khiến Đoàn công tử chê cười, Tiểu Điệp đi lấy thuốc cho ta, Tiểu Tinh đỡ ta lên ghế ngồi. Tiểu Điệp nhanh chóng mang thuốc tới, Tiểu Tinh cũng đến đỡ Thanh Thanh cô nương từ tay Đoàn Phi, Thanh Thanh sau khi uống thuốc xong thần sắc đã dần dần hồi phục lại, Văn Trưng Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở dài nói: - Thanh Thanh cô nương thiếu chút nữa hù chết ta, ta không ngờ thể lực của cô nương lại suy yếu như vậy, lần sau không được cố gắng quá sức nữa nha! Đường Bá Hổ cũng tiến đến nhẹ giọng thăm hỏi rồi thở phào, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới có người nói: -Áng Mây Đuổi Nguyệt này thật là sáng tác tuyệt vời, Phượng Cầu Hoàng kết hợp Áng Mây Đuổi Nguyệt lại càng tăng thêm sức mạnh, Đoàn công tử có tài sáng tác cực nhanh, lại có thể biến thơ thành nhạc, không điểm có thể chhe được,đúng là tác phẩm xuất sắc, tài trí hơn người thực làm người ta bái phục, dựa vào khúc nhạc cũng biết Đoàn công tử là người tâm cao chí xa, nho nhã tự nhiên phóng khoáng, quả xứng làm tri âm của Thanh Thanh cô nương! Hôm nay Đường Đại Sư, Văn Đại Sư, Thanh Thanh cô nương và Đoàn công tử trên Minh Xa Lầu ngâm thơ soạn nhạc, định trở thành giai thoại cho mai sau, Vương Động bất tài có thể đích thân tận mắt chứng kiến, quả là vinh hạnh. Thanh Thanh cô nương trên Minh Xa Lầu thản nhiên nói: - Vương công tử quá khen, hôm nay Thanh Thanh có thể gặp gỡ hai vị đại sư, có thể nghe Đoàn công tử ngâm thơ phổ nhạc cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, chỉ là Thanh Thanh mấy ngày liền bôn ba, hết lực chống đỡ, xin hai vị đại sư và Đoàn công tử tha thứ, ngày sau sẽ tới thăm hỏi, Thanh Thanh xin cáo từ. Thanh Thnah cô nương được Tiểu Điệp và Tiểu Tinh đỡ xuống lầu sau đó lên kiệu mềm, dưới sự hộ tống của nhiều người, dần dần đi về nơi xa. Rất nhiều người chạy lên Minh Xa Lầu muốn thấy phong thái hai vị đại sư và Đoàn Phi, khiến ba người bị vây khốn, may mắn có đám người Thạch Bân chen vào giúp bọn họ nhanh chóng thoát khỏi đám đông. Lúc rời khỏi cống viện Dương Sâm đột nhiên quay đầu nhìn về phía Minh Xa Lâu, thần sắc cảnh giác lạnh lùng không giống vẻ khờ khạo thường ngày, một gã toàn thân hắc y ẩn nấp trong góc tối trên Minh Xa Lầu nhìn theo đám người Đoàn Phi rời khỏi, xoa bả vai mắng thầm: -Chết tiệt, bên cạnh người này có cao thủ, tiểu tử kia thật là ác độc, thoáng cái đã ra tay, nếu như ta không né tránh nhanh, e là đã chết oan. Đoàn Phi không hề biết đến việc này, hội hoa xuân Tần Hoài tuy đã kết thúc, nhưng trên đường vẫn đông người qua lại, xung quanh hoa đăng sang chiếu, cảnh đẹp khiến người ta khó chớp mắt. Đoàn Phi thấy Dương Sâm hết nhìn đông lại nhìn tây, liền tiến tới gần vỗ vỗ vai hắn cười nói: - Chưa từng thấy cảnh náo nhiệt như thế này sao? Hay là các ngươi tiếp tục du ngoạn, để ta một mình về trước? Dương Sâm giật nảy mình, ngây ngô cười nói với Đoàn Phi: -Cũng không có gì vui cả, chỉ là những ngọn đèn này đẹp quá, còn câu đố tiểu nhân không đoán ra Đoàn Phi lấy một chiếc đèn hoa đăng đặt vào tay hắn, nói: -Vậy người thay ta cầm chiếc đèn hoa đăng này đi, gần đây không có án mạng cần ta đi làm, người có phải nhàn cư vi bất thiện không? Ánh mắt Dương Sâm vẫn nhìn trước nhìn sau khắp nơi, thuận miệng đáp: -Không có gì, hàng ngày ăn no rồi nằm ngủ cũng tốt. -Không phải chăn heo ah. Đoàn Phi cười cười, lại ngẫm nghĩ một chút, nói: -Dương Sâm, người có thể xét nghiệm xương cốt? Dương Sâm ngạo nghễ nói: -Đương nhiên là có ạ, xét nghiệm xương cốt đơn giản hơn nhiều so với khám nghiệm tử thi, ông nôi tiểu nhân đã dậy tiểu nhân vài thuật xét nghiệm xương cốt, bất luận là thi thể kia bị bệnh cấp tính chết, trúng độc chết hay là bị đánh chết, tiểu nhân đều có thể phán đoán chính xác, bảo đảm không phạm sai lầm.