Tuần Thú Đại Minh

Chương 155 : Tần Hoài hoa hội

Người Đường Bá Hổ dẫn về không ngờ lại là Văn Trưng Minh, điều này khiến Đoàn Phi rất kinh ngạc, Văn Trưng Minh có chút hổ thẹn chắp tay cúi đầu thi lễ với Đoàn Phi, nói: -Trưng Minh lần này tới đây tham gia thi hương, phải đến quấy rầy Đoàn đại nhân một thời gian. Đoàn Phi có chút kinh ngạc, Văn Trưng Minh chẳng phải chưa thi đậu đồng sinh sao? Sao đột nhiên tới Ứng Thiên tham gia thi hương? Đường Bá Hổ đưa mắt nhìn Đoàn Phi, nhưng Văn Trưng Minh lại thản nhiên nói: -Tai hạ được Bá Hổ huynh trợ giúp, vượt qua khoa thi đồng sinh, thực sự hổ thẹn. Đoàn Phi cười nói: -Đáng hổ thẹn chính là nhóm quan khảo thí đầu óc rỗng tuếch, Văn đại sư cần gì khiêm tốn, thiên hạ hiện tại ai chẳng biết danh tiếng của Văn đại sư? Đường Bá Hổ vỗ vỗ vai Trưng Minh cười nói: -Văn lão đệ luôn chăm chỉ đèn sách chuẩn bị cho khóa thi, đêm nay trung thu, Trăng sáng Tần Hoài, Văn lão đệ theo sức hút của Thanh Thanh cô nương đến đây, ngay cả ta cũng bị hắn kéo đi, thực sự bất đắc dĩ. -Đường tiên sinh thực sự bất đắc dĩ mới đến sao? E là vui mừng mà đến mới đúng chứ, không biết hội hoa xuân Tần Hoài ngoài việc có thể ngắm vô số mỹ nhân ra còn có gì để vui chơi nữa không? Đoàn Phi hỏi. Đường Bá Hổ và Văn Trưng Minh cao hứng say sưa kể lại điễn biến của hội hoa xuân lần này, xem chừng đây là nguyên mẫu cho các cuộc thi chọn sắc đẹp của hậu thế về sau. Các thanh lâu đưa những cô nương xinh đẹp ăn mặc trang điểm rạng rỡ của mình tới dự thi, các cô nương ngồi trên thuyền hoa trôi trên sông, mặc cho mọi người bình luận tán dương, thậm chí có thể hô giá ngay tại hội thi,, người ra giá cao nhất có thể lên thuyền cùng cô nương mà mình ngưỡng mộ cùng nhau du ngoạn Tần Hoài, tận hưởng tư vị phong lưu, ba Hồng cô nương được trả giá cao nhất lần lượt được gọi là Hoa Khôi, Bảng Nhãn, Thám Hoa, danh tiếng càng nổi bật thì giá trị con người càng tăng lên gấp bội không phải chuyện chơi. Hai văn nhân bất lương vui vẻ kể lại điển cố hội hoa xuân năm trước, cùng nhau dự đoán người có thể đoạt giải nhất trong hội hoa xuân năm nay, miệng không ngừng ca xướng khúc thơ dâm loạn, Đoàn Phi từng xem qua vô số bộ phim khiêu dâm, nhưng cũng không chịu nổi sự ba hoa khoác lác của đám người trước mắt, chỉ ước hẹn buổi tối cùng họ đi du ngoạn sông Tần Hoài, sau đó liền vội vàng thoái lui. Đoàn Phi vừa đi tới tiểu viện, Tô Dung liền tiến vào nói với Đoàn Phi: -Công tử, đêm nay tiểu nữ không đi xem hội hoa xuân, công tử hãy dẫn đám người Dương Sâm đi xem cho vui. Đoàn Phi xoay người hỏi: -Tại sao không đi? Sông Tần Hoài không chỉ có thuyền hoa, còn có thể xem hoa đăng, chơi trò đánh đố,còn có thể làm thuyền giấy đốt nến thả sông cho nó xuôi dòng. Tô Dung lườm Đoàn Phi, nói: -Công tử ngày thường người cơ trí, cái gì cũng không lừa được công tử, sao hôm nay lại mất hồn mất vía thế? Chẳng lẽ, là vì mong muốn gặp được Thanh Thanh cô nương? Tiểu nữ không giống ai đó, bỏ lại một đống việc là có thể đi ra ngoài ăn chơi du sơn ngoạn thủy, tiểu nữ phải bảo vệ một đống nhân chứng vật chứng, làm sao đi được? Đoàn Phi cười nói: -Ta đùa ngươi đấy thôi thôi, ngươi thực sự nghĩ rằng ta không biết ngươi muốn ở lại để giữ nhà sao? Ngươi yên tâm, đợi phá xong vụ án này, ta sẽ cùng ngươi đi du sơn ngoạn thủy, cho tới khi ngươi hài lòng mới thôi. Tô Dung nhìn Đoàn Phi bĩu môi, nói: -Ai cần người đưa tiểu nữ đi, nếu tiểu nữ muốn đi thì đi, ai dám ngăn cản tiểu nữ? Đã qua ba tháng...Đừng nói tiểu nữ không nhắc nhở người, chúng ta ước định tiểu nữ chỉ làm nha hoàn cho người, hiện tại tiểu nữ vừa làm sư gia lại làm bảo tiêu, cho nên thời gian hai năm phải giảm bớt đi, khấu đầu khấu đuôi chỉ còn lại hai tháng, đến khi đó tiểu nữ sẽ đi. - Hả? Đoàn Phi cả kinh, vội vàng nói: -Sao có thể tính toán như vậy, đã nói là hai năm thì đâu có cớ gì thay đổi ước định, không nên không nên, một khi đã như vậy, ngươi đừng làm sư gia cho ta nữa, bảo tiêu gì đó trong vài ngày cũng không cần ngươi làm. Tô Dung thấy khuôn mặt Đoàn Phi căng thẳng, nàng không kìm nổi lòng khúc khích cười nói: -Người lo lắng gì chứ, tiểu nữ đùa người chút thôi, nếu chỉ làm nha hoàn cho người sẽ buồn chết tiểu nữ mất, làm sư gia và bảo tiêu còn tốt hơn, có thể theo người đi du ngoạn khắp nơi, nhân tiện có thể bắt vài tên bại hoại. Chẳng qua có đôi khi tiểu nữ cũng có chuyện cần phải làm, có thể sẽ phải đi một thời gian ngắn, đến lúc đó người đừng ngăn cản tiểu nữ là được. Đoàn Phi thở phào nhẹ nhõm, nói; -Đó là chuyện phải làm, ta ngăn cản ngươi làm chi? Tuy nhiên nếu như ngươi phải đi, nhất định phải trở về đúng ngày, ta theo định ước giảm bớt thời gian, nếu như quá hạn một ngày sẽ tính thành hai ngày, quá hạn hai ngày tính thành bốn ngày, quá hạn ba ngày tính thành chín ngày, ngươi có biết tính bình phương hay không? Đến lúc đó ngươi có thể tính toán xem ngươi còn nợ ta bao nhiều ngày, sau đó còn nhớ ngày mà trở về. - Vô lại. Tô Dung liếc mắt nhìn Đoàn Phi một cái, cái nhìn trong sáng nhưng lạnh lùng như suối băng, thật giống như nhìn rõ thế sự, chỉ thấy tâm tình Đoàn Phi nhảy loạn, cả kinh nói: -Ngươi đừng làm ta sợ, ngươi sẽ không vì định ước đêm nay mà bỏ trốn đấy chứ? Ta có thể thông qua Đô Sát Viện, Hình Bộ cho người phát thông cáo truy nã tìm bắt ngươi! Tô Dung lắc đầu thở dài: -Người không làm gian thương quả thật uổng phí cho Đại Minh ta, tiểu nữ cam đoan không quá mười năm người nhất định giàu gấp bội lần so với gian thương hàng đầu Đại Minh Thẩm Vạn Tam. Người yên tâm tiểu nữ sẽ tuân thủ ước hẹn, chỉ sợ sau khi gặp Thanh Thanh cô nương người lại không muốn gặp tiểu nữ nhanh như vậy. Thanh Thanh cô nương có chút ưu ái đối với người, nói không chừng người có thể đánh bại những kẻ đeo đuổi nàng ta bao gồm cả Văn đại sư, để cướp mỹ nhân về lòng. -Không thể. Đoàn Phi thở dài, nhìn vẻ mặt Tô Dung có chút ghen tị, Đoàn Phi tâm sự nói rằng,: -Thanh Thanh cô nương thanh cao, tựa như Phượng Hoàng bay múa giữa trời, nàng ấy không thuộc về nhân gian, chỉ có Dung Nhi là tốt thôi, Dung nhi mới chịu đi cùng ta. Tô Dung sâu xa nói: -Không thể biết trước được điều gì, chỉ có thể chờ vào duyên phận. Công tử hãy tự giải quyết cho tốt, đêm nay các người du sông ngoạn thủy không cần gọi tiểu nữ, hãy nhớ mang theo Dương Sâm, hắn mấy ngày nay không có việc để làm, điệu bộ vô cùng ủ rũ, nếu như người không tâm sự cùng hắn, chỉ e là người đầu tiên muốn bỏ đi chính là hắn đấy ạ. -Hả? Mấy ngày nay lo lắng chuyện vụ án, thực sự ta không để ý, ta sẽ nói chuyện với hắn. Đoàn Phi nói. Tô Dung xin cáo lui, sau đó xoay người nhẹ nhàng rời đi, nhìn bóng lưng của nàng, Đoàn Phi bóp chặt nắm tay, xoay người trở về phòng. Lúc chạng vạng tối, bọn Đường Bá Hổ nhờ Thạch Bân đến mới Đoàn Phi, sau khi Đoàn Phi đi ra đã thấy Dương Sâm cũng được mời đến, Đoàn Phi quay về phía mọi người vung tay lên, nói: -Đêm nay ngoại trừ mua vui ở ngoài, tất cả chi phí ta chi tất, tất cả xuất phát! Trong tiếng hô lớn, mọi người ôm lấy Đoàn Phi rời khỏi Đoàn phủ, đi lên đường lớn, rất nhanh nhập vào dòng người từ bốn phương tám hướng nhộn nhịp tiến về phía sông Tần Hoài. Từ Tây Thủy Quan cách Đông Thủy Quan mười dặm chính là Tần Hoài nơi phồn hoa náo nhiết nhất Nam Kinh, dọc theo sông Tần Hoài đi về phía trước, chỉ thấy rường cột trạm trổ, thuyền hoa Lăng Ba, mái chèo âm thanh, hoa đăng sáng tỏ đẹp khôn xiết, đây là nơi lục triều khói nguyệt, kim phấn tập trung, sau khi trời tối ven đường hiện lên vô số ánh đèn màu, hai bên bờ sông rất nhiều người đang thả thuyền đèn, họ đốt nến đủ màu sắc trên thuyền giấy thả trôi trên sông Tần Hoài chậm rãi xuôi xuống hạ du, khiến sông Tần Hoài trở nên lung linh thơ mộng giống như đai ngọc chiếu sáng lấp lánh. Trấn Hoài Kiều chính là chỗ đám người Đoàn Phi tiến vào ngắm thuyền hoa, nhưng dân chúng toàn thành cũng nghĩ như vậy, bất kể là trên cầu Trấn Hoài Kiều hay Võ Định Kiều, Văn Đức Kiều đều tập trung đông kín người trên đó, Đoàn Phi cũng không muốn chen chúc cùng bọn họ, nếu chẳng may cây cầu sụp xuống thì làm thế nào bây giờ? Đêm càng về khuya, sông Tần Hoài càng trở nên thơ mộng, đám người Đoàn Phi tuy không đoạt được chỗ tốt, nhưng lại có thể đi dọc theo sông dạo phố, xem hoa đăng, mua các loại đồ ăn vặt, xem như sáng mất chiều lại thu hồi. - Đến rồi, đến rồi! Dân chúng đứng ven bên bờ sông thi nhau hô lớn, chỉ thấy một chiếc thuyền hoa hai tầng dẫn đầu chậm rãi lái tới, thuyền hoa được trang trí kỹ càng, dưới ánh đèn lồng xanh vàng chiếu rọi có vẻ rực rỡ cực kỳ diễm lệ. Đám người Đoàn Phi cũng chen đến bờ sông để xem, chỉ nghe bên cạnh có một thư sinh tặc tặc khen ngợi: -Đây là thuyền của Thanh Giang Lầu, trên thuyền là cô nương đứng thứ hai Thanh Giang Lầu Vũ Hà cô nương, Thanh Giang Lầu mấy năm nay bị Nam Thị Lầu chèn ép, lần này quả nhiên đưa ra chiêu bài thần kỳ, Vũ Hà cô nương đánh trận đầu, như vậy Thanh Thanh cô nương tên tuổi hàng đầu của bọn họ sẽ lên sân khấu sau Tử Vân cô nương của Nam Thị Lầu, nếu như Nam Thị Lầu không có chiêu gì ứng đối, e là hoa khôi hội hoa xuân Tần Hoài lần này sẽ rơi vào tay Thanh Giang Lầu. Lúc đó một thư sinh cách đó không xa quay đầu lại, cười nhạo nói: -Vị huynh đài này chắc không bao giờ rời khỏi Ứng Thiên? Thư sinh nói trước nghe người kia mỉa mai mình, mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên nói: -Chuyện này là thế nào? Ta những năm gần đây chỉ ở nhà chịu khó đọc thi thư, chưa bao giờ rời khỏi Ứng Thiên thì sao? Người nọ chắp tay, cười nói: -Tại hạ không có ác ý, chỉ là đi ngàn dặm đường hơn cả đọc vạn quyển sách, huynh đài chưa từng tới Tô, Dương, Hàng tam phủ, vì vậy không biết phong nguyệt Giang Nam sớm đã không còn do Ứng Thiên độc chiếm nữa, hội hoa xuân lần này không chỉ là mời mười Ứng Thiên Thập Lục Lầu tranh đấu, mà mời toàn bộ thánh địa phong nguyệt Giang Nam đến tranh đấu. Huynh đài chưa nghe tới danh tiếng của Tô Châu Tần Lâu, Khoái Tuyết Đường, Dương Châu Thính Nguyệt Các, Hương Viện, Đào Đài Hàng Châu, Thiên Hương Lâu sao? Cho dù chừa từng nghe qua, chẳng lẽ ngay cả danh tiếng của Cầm Ca Song Tuyệt cũng chưa từng nghe nói đến hay sao? Thư sinh nói trước kia ồ một tiếng nhẹ nhàng, nói: -Danh tiếng Cầm Ca Song Tuyệt ta sớm đã nghe tiếng, chỉ không biết các nàng cũng muốn tới tham gia hội hoa xuân Tần Hoài. Lần này hội hoa xuân có thể cùng lúc mời được Cầm Ca Song Tuyệt với Thanh Thanh cùng xuất hiện phô diễn kỹ nghệ, thực sự là sự kiện lớn mười năm khó gặp!