Tuần Thú Đại Minh
Chương 148 : Muốn bắn? Đừng hòng!
- Nói như vậy Vương Đường có liên quan mật thiết đến vụ án rồi.
Đoàn Phi nghe hết hồi báo của Tô Dung, nghĩ một lát nói:
- Xem ra chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi. Thật không biết là phúc hay là họa nữa. Dung nhi, trên đường đi tới đây không có ai theo dõi ngươi chứ?
Tô Dung cười vui vẻ, nói:
- Có chứ! Cái tên họ Lạc hãy còn đang đứng ở bên ngoài đợi tiểu nhân kìa. Có điều tiểu nhân đã thận trọng tránh mặt nên mất một chút thời gian.
Đoàn Phi nói:
- Như vầy thì tốt quá! Sau này vẫn phải thận trọng. Ngươi đi nghỉ lát đi, ta còn phải tranh thủ viết gấp một bức thư, một bản tấu chương nên nghỉ muộn một lát.
Tô Dung nhìn thấy hắn mặt mũi cau có nên đùa:
- Đại nhân, ngài xem đây là cái gì? Lúc ta qua nhà của họ Vương dò đường tiện tay nhặt lấy cái này. Hơn hai vạn năm ngàn lượng đấy.
Đoàn Phi mỉm cười đáp:
- Ngươi hãy giữ lấy đi. Chia cho bọn Thạch Bân chút. Mọi người đều vất vả rồi, còn gặp điều đáng sợ đó nên để cho bọn họ vui vẻ lên.
- Ngân lượng đối với tiểu nhân không có tác dụng gì. Có điều vì công tử mà tạm thời giữ thôi. Tiểu nhân đi nghỉ đây, ngài làm việc xong cũng nên nghỉ sớm. Đối phương đang nắm thế thắng nên đêm nay có lẽ sẽ không có hành động gì, công tử cứ yên tâm mà nghỉ ngơi.
Đoàn Phi cảm động nhìn cô ta nói:
- Được rồi, ta sẽ yên tâm thôi.
Tô Dung chỉ cảm thấy mình có chút hồi hộp khẩn trương, nói:
- Vết thương của công tử không ảnh hưởng gì đến công việc chứ? Công tử có cần ta giúp công tử thay thuốc không?
Đoàn Phi duỗi lưng một cái nói:
- Tốt thôi, ta cởi quần áo nhé!
Tô Dung lè lưỡi liền quay lưng đi ra nói:
- Đừng tưởng bở! Ta đi gọi Thạch Bân.
- Không cần đâu, ta sớm thay thuốc rồi.
Đoàn Phi chỉ là giả vờ một chút thôi. Dọa Tô Dung chạy, hắn nhếch mép cười. Trở lại trước bàn bắt đầu viết tấu chương. Làm quan cũng được 2 tháng rồi, mỗi ngày phải xử lý công văn, tấu chương giờ không còn cần cái vị sư gia Tô Dùng này làm hộ nữa.
Thực ra Tô Dung không nghỉ ngơi gì cả mà về đến phòng sắp xếp lại rồi xoay mình một cái nhảy ra khỏi cửa phòng sau đó lên mái nhà nơi mà Đoàn
Phi đang nghỉ. Tô Dung ngồi trên mái ghé tai quan sát hơi thở của Đoàn
Phi. Khi Đoàn Phi thở, hơi thở lúc thì dồn dập lúc thì kéo dài, có vẻ tạp loạn. Tô Dung tỉ mỉ đếm liền phát hiện hơi thở của hắn có điều gì đó rất huyền diệu, theo sự chuyển động của các ngôi sao trong trời đất mà biến hóa. Cái này không thua kém gì Tiên Thiên Công Pháp mà Tô Dung dạy cho Đoàn Phi.
Tô Dung nghe rồi lại nghe, chẳng để ý gì nằm luôn trên nóc nhà nghĩ:
- Tên này học được kì công này như thế nào không biết? Mà hắn vẫn tiếp tục tu luyện công phu mà mình dạy hắn hóa thành loại thần công của chính mình mà chúng không đối địch nhau? Lẽ nào cao nhân dạy hắn công phu này đã giúp hắn đả thông kinh mạch rồi? Như thế này xem ra hắn đúng là quá may mắn.
Sáng sớm thức dậy Đoàn Phi có thói quen luôn cảm thấy tinh thần sảng khoái, mọi mệt mỏi đều tiêu tan. Hắn không còn nhớ mình bao lâu rồi không ngủ nữa. Có điều như vậy cũng tốt, tiết kiệm thời gian để làm những việc khác.
Hắn đang thi triển quyền cước trong sân liền nghe thấy tiếng của Tô Dung ngoài Nguyệt Nha Môn gọi vọng vào, Đoàn Phi vội đổi thành Thiếu Lâm La
Hán Quyền Pháp. Lúc này chỉ thấy Tô Dung bưng chậu nước ấm lại cho hắn rửa mặt. Đoàn Phi thu thế lại, cười:
- Sớm thế này đã đến rồi à? Hôm qua bị thương không nghỉ ngơi cho tốt sao?
- Sớm nói không sao mà. Hôm qua, lúc xuống thuyền thì đã khôi phục lại vài thành công lực rồi. Ngủ tiếp thì thành kẻ lười mất thôi.
Tô Dung lại nói với Đoàn Phi:
- Công tử, ngoài có người đem đến một bộ cung tên, nói là công tử đặt ở
Bảo Đại Tường. Mấy hôm trước công tử còn khổ luyện cưỡi ngựa, lẽ nào công tử muốn tham gia tranh tài tướng quân sao?
Đoàn Phi vừa rửa mặt vừa thở dài đáp:
- Ta phòng trước vậy thôi, ngươi không thấy sao? Hôm nay ta không có việc gì làm không học bắn cung cưỡi ngựa, lẽ nào học Vương đại nhân chơi chim qua ngày, hay tìm một cây trúc để ngộ đạo một tuần sao?
Tô Dung hé miệng cười, nói:
- Ta nói không được công tử. Công tử muốn chơi thì chơi đi. Có điều nhìn thì dễ thế thôi chứ nếu không có danh sư hướng dẫn thì cũng phí công vô ích thôi. Đại nhân có muốn ta tìm cho đại nhân một vị sư phụ không?
- Không cần, công tử nhà ngươi đây là thiên tài. Trừ Bát Cổ Văn ra thì cần gì phải người dạy?
Đoàn Phi liếc Tô Dung một cái, để khăn mặt xuống đắc ý bước đi.
Một lúc sao Tô Dung tìm thấy Đoàn Phi trong sân chỉ thấy hắn biến nó thành chỗ mô phỏng theo một trường cưỡi ngựa, bắn cung. Tay cầm cây cung mới làm chỗ Bảo Đại Tường, ở khoảng cách trăm bước (vào khoảng 60 mét) ngắm bắn vào bia nhưng không kéo mũi tên.
Tô Dung thấy lạ liền đi đến, hỏi:
- Sao công tử không bắn?
Đoàn Phi đang ngậm hơi trong ngực giờ thở ra, cười ha hả:
- Không bắn, tuyệt đối không được bắn. Đây là tâm pháp gia truyền của Đoàn gia ta. Không đúng thời điểm không bao giờ bắn.
Hồng Bang, Tưởng Tuấn mấy người đến xem đều không nhịn được nên quay mặt đi cười trộm, đến cả Thạch Bân cũng không nhịn được. Chỉ có Dương Sâm là không hiểu mô tê thế nào nói:
- Phi ca không phải là không muốn bắn mà là giương cung không được. Đại nhân còn nhờ người ta làm cái cung loại ngũ thạch nữa, ta nghĩ cả cái
Ứng Thiên này không ai giương nó được.
Tô Dung kinh ngạc đáp:
- Ngũ thạch? Công tử, ngài đúng là hùng tâm tráng chí quá. Loại cung ngũ thạch? Chỉ sợ cả Đại Minh chúng ta không được mấy người dùng được nó.
Không biết công tử đã mất bao nhiêu để làm cái cung này? Gọi bọn họ sửa thành nhị, tam thạch cũng tốt mà.
- Không đổi nữa. Cái cung này cũng không mất bao nhiêu tiền. Là của người ta tặng đấy. Mất nhiều tiền là ở chỗ này này...
Đoàn Phi vỗ vỗ hông liền phát ra tiếng vang làm mọi người cảm thấy hiếu kỳ, nhưng Đoàn Phi không cho bọn họ xem, lại nói:
- Sau làm thêm một cái cung to như thế này loại nhị thạch thôi. Bình thường dùng nó để luyện còn có thể dùng để gạt người ta.
Tô Dung lắc đầu đáp:
- Công tử đúng là giảo hoạt. Có điều sắp đến giờ Tỵ rồi (9 giờ sáng), công tử chuẩn bị đến nha môn hình bộ thẩm án mà.
- Đi chứ. Sao lại không nhỉ. Chuẩn bị cho ta giấy bút. Không có quy định nào trong lúc nghe thẩm không được ghi chép gì cả.
Đoàn Phi kiêu ngạo nói:
- Ta không tin ai đó dám xé tờ ghi chép của ta rồi đuổi ra ngoài!
Tô Dung cười đáp:
- Ta đúng là cảm thấy lo thay cho những kẻ nỡ đắc tội với công tử. Bọn chúng đấu sao được với công tử.
- Đó là điều hiển nhiên. Nếu không thì vì sao bọn chúng phải lo lắng không cho ta tham gia thẩm án?
Đoàn Phi thu lại cái cung nặng trình trịch kia, ăn sáng sau đó đem theo Tô Dung cùng vài người nữa cưỡi ngựa đến hình bộ.
Ngoài công đường hình bộ, bọn Đoàn Phi xuống ngựa giao cho người dắt ngựa dây cương đi vào. Lúc đi vào nha môn thì bị nha dịch chặn lại.
- Người chật rồi, muốn xem thì đợi sáng sớm mai.
Hai tên nha dịch trông cửa kia mặt không chút biểu cảm ngăn bọn họ lại nói.
Đoàn Phi và Tô Dung nhìn nhau. Đối Phương thế này đúng là tuyệt tình quá.
- Sao có thể như thế được? Hôm qua lúc ta đếncòn muộn hơn hôm nay mà cũng có mấy người nghe đâu. Hôm nay sớm thế mà đã chật rồi? Một người dân bất mãn nói.
Một tên nha dịch giải thích:
- Vì hôm nay Hình Bộ Thượng Thư Tiền đại nhân, Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử
Ngụy đại nhân và Đại Lý Tự Chính Tiết đại nhân chủ thẩm nênnhững người biết được thông tin đến đông hơn hôm qua nhiều. Nếu muốn nghe thẩm thì sáng sớm mai quay lại.
Đoàn Phi ra hiệu với Quách Uy bằng ánh mắt. Quách Uy hiểu ý xông lên nhét vào tay hai tên nha dịch kia hai nén bạc. Cười vui vẻ nói:
- Hai vị đại ca cầm tạm. Công tử nhà chúng tôi muốn vào xem một chút. Chật thì cũng có thể chịu khó chen được mà.
Một tên nha dịch theo thói quen đưa tay ra nhận lấy bạc liền bị tên kia ngăn lại, nói nhỏ:
- Ngươi quên đại nhân dặ dò gì rồi sao?
Hắn đẩy bạc lại Quách Uy, nói:
- Mai lại đến. Mai lại đến nhé. Mau đi. Mau đi. Không được chen lấn trước nha môn. Mai lại đến.
- Chỉ sợ mai không còn án mà xem nữa rồi. Vụ án Chu An chứng cứ đã rõ ràng. Tam Ti hội thẩm đi hội thẩm lại. Kéo đến hôm nay cũng không cho người ta vào coi. Có phải Chu gia dùng một khoản tiền lớn mua chuộc 3 vị đại nhân rồi, hôm nay chuẩn bị làm trò gian dối phải không?
Đoàn Phi ghé mặt vào trong nói lớn.
Cái chiêu gây rối này Đoàn Phi đã dùng mấy lần, Tô Dung hiểu ý nên cũng lớn tiếng rêu rao:
- Làm gì có chuyện nha môn chật thì không cho người ta vào? Để cho chúng tôi vào. Nếu như thấy chật chội thì chúng ta tự đi ra. Mọi người nói có phải không?
- Đúng vậy. Dựa vào cái gì mà không cho bọn ta vào xem. Nhất định là có quỷ kế gì đây. Tam Ti Nha Môn bị người ta mua chuộc hết rồi, muốn làm lại bản án cho Chu An đây.
Thạch Bân và mấy người khác cũng nhanh nhảu tách ra đứng xen vào chỗ mọi người phụ họa theo kêu to. Ngăn cản người dân không cho vào nghe thẩm
án thực ra là một việc xưa nay rất ít khi xảy ra. Vụ án của Chu An đúng là trong trường hợp không có bất kỳ chứng cớ gì kéo dài ra mấy ngày rồi. Người dân là những người rất dễ bị xúi giục. Bọn họ nhao nhao phản đối, cửa nha môn được một phen vô cùng ầm ĩ.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
56 chương
12 chương
23 chương
53 chương