Tuần Thú Đại Minh
Chương 14 : Không làm ai ghen tị là tài trí tầm thường
Thấy mình uy hiếp được tiểu tử này, Đoàn Phi rất đắc ý, lập tức hỏi tới:
- Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi phát hiện trên thi thể có sâu bọ hay ruồi muỗi gì không?
- Khi khám nghiệm tử thi chỉ chú ý tới thi thể có bị thương tổn hay không, chưa bao giờ chú ý đến các loại sâu bọ đó.
Dương Sâm tròn mắt, sững sờ nói:
- Từ những côn trùng đó trên thi thể có thể phán đoán ra thời gian tử vong sao?
Đoàn Phi gật đầu khẳng định nói:
- Đương nhiên, chỉ cần biết môi trường, hoàn cảnh cụ thể, từ tình hình sinh trưởng của côn trùng trên thi thể có thể phát đoán chính xác người chết tử vong vào ngày nào. Ta mua con lợn này quay lại chỉ là vì nghiệm chứng điều này. Đi, ngươi quay lại kiểm tra tử thi. Đem tất cả côn trùng, ròi bọ, ruồi muỗi trên tử thi đều ghi chép lại, mỗi loại làm một tiêu bản, càng tỉ mỉ càng tốt. Loài côn trùng khác nhau tìm thấy trên thi thể, thời gian nở và ấp trứng không giống nhau. Chỉ cần biết trạng thái sinh trưởng của hai đến ba loài côn trùng trên tử thi là có thể xác định chính xác thời gian tử vong. Dù sao bây giờ cũng không có gì có thể làm, chỉ có cách này để tiêu tốn chút thời gian thôi.
Dương Sâm chạy như bay vào phòng liệm. Không lâu sau, lão khám nghiệm tử thi kêu to:
- Tiểu tử thối, người đang làm cái gì?
Dương Sâm lớn tiếng nói:
- Dương đại ca nói đừng vội tẩy rửa thi thể. Cháu muốn tìm sâu bọ trên đó đã.
Một lát sau, lão Dương nghi ngờ đi ra, hỏi Đoàn Phi:
- Người đã thấy loại phương pháp dùng ruồi muỗi, giòi bọ để xác định thời gian tử vong này ở đâu vậy? Nghe dường như cũng có chút đạo lí nhỉ.
Đoàn Phi nghiêm mặt nói:
- Đương nhiên có đạo lí. Ta trước đây đã từng đọc qua một quyển sách là “Rửa oan tập lục”, có người đã kể lại tỉ mỉ, thêm nhiều chú thích. Cách quan sát trạng thái sinh trưởng của côn trùng trên tử thi để xác định thời gian tử vong chính là sách đó ghi lại. Có điều ta lúc đó cũng không biết sẽ trở thành một bộ khoái (thám tử hoặc cảnh sát điều tra tội phạm thời cổ), nên không cách nào ghi nhớ. Nhưng không quan trọng, chỉ cần làm một thực nghiệm nhỏ là được rồi.
- Làm thực nghiệm? Âu Khắc! Đại ca, huynh lại đang nói cái gì thế?
Dương Sâm từ trong phòng liệm chạy ra, tò mò hỏi.
Nhìn tên khám nghiệm tử thi kia tròn mắt tò mò, Đoàn Phi trong lòng có chút biến động. Đánh gia hắn từ trên xuống dưới, cười giống như hồ ly nói:
- Dương Sâm, ngươi muốn trở thành đệ nhất thiên hạ khám nghiệm tử thi không?
- Đương nhiên rồi! Ông nội là Giang Nam đệ nhất khám nghiệm tử thi. Ông ta nói ta năm sau có thể thay thế công việc của ông, cho nên từ bây giờ ngươi có thể gọi ta là Dương ngỗ tác (ngỗ tác: khám nghiệm tử thi) được rồi. Ta nhất định sẽ trở thành quan khám nghiệm tử thi lợi hại nhất thiên hạ.
Dương Sâm kiêu ngạo nói.
- Tiểu tử ăn nói linh tinh! Chê cười rồi! Chê cười rồi!
Dương ngỗ tác cười khổ quát lớn:
- Lại nói bậy bạ gì đó. Mau câm miệng cho ta!
Trông thấy tên tiểu tử trước mắt ngoại hình không tệ, Đoàn Phi có chút buồn cười, ánh mắt sắc nhọn nhìn đến Dương ngỗ tác vẻ mặt ảm đạm cười khổ. Đoàn Phi đột nhiên có chút cảm giác thông cảm. Ở triều đại nhà Minh, bộ khoái thanh danh rất kém cỏi thuộc loại quan nhỏ, khám nghiệm tử thi thì càng thảm hại hơn. Bọn họ bình thường đều là kế nghiệp cha, nhiều thế hệ không được đổi nghề, cũng không cho tham dự khoa cử, so với kĩ nữ bọn họ còn không bằng. Trong mắt người thường, kẻ khám nghiệm tử thi chính là danh từ chỉ quái vật.
- Ừ. Khám nghiệm tử thi làm một công việc rất có tiền đồ, cố gắng lên. Về phần thực nghiệm ta đã nói thì ngày mai ta sẽ lại đến tìm ngươi, đến lúc đó sẽ biết thôi.
Đoàn Phi vỗ vỗ bả vai Dương Sâm xoai người rời đi.
- Đại ca! Đây là những ruồi muỗi, còn có giòi bọ và trứng làm thế nào bây giờ?
Dương Sâm ở phía sau hỏi tới.
- Ghi chép lại, trứng dùng túi giấy bảo quản, sâu dùng châm nhỏ đính lại trên ván gỗ, hong gió khô sau đó phân loại dùng túi giấy loại tốt gói lại, qua vài ngày sẽ dùng.
Đoàn Phi nghênh ngang rời đi.
Không thể tùy tiện rời khỏi nha huyện, Đoàn Phi tại ngay phòng liệm bắt đầu làm thực nghiệm khoa học. Tư tưởng của triều Minh vẫn khá cởi mở nhất là khi bọn họ có một thiên tử càn quấy. Triều thần tuy thấy rất kì quái những cũng không có người can ngăn.
Đoàn Phi mỗi ngày 3 lần ghi chép những thay đổi trên thân của con lợn chết kia.
Thời gian còn lại, Đoàn Phi lôi kéo Thạch Bân,
Quách Uy và một bộ khoái trẻ tuổi khác đến lao huyện Giang Xương, bốn người cùng chơi mã điếu bài. Ngày trôi qua cũng rất vui vẻ, thoải mái.
Đoàn Phi nghi ngờ mã điếu bài sau này chính là mạt chược, chỉ có điều mã điếu bây giờ vẫn là bài giấy, hơn nữa chỉ có 40 lá bài. Quy tắc so với mạt chược sau này cũng đơn giản hơn nhiều. Đoàn Phi chơi tự nhiên rất thuận buồn xuôi gió, hoàn toàn khống chế được ván bài. Ban đầu đám người Quách Uy và Thạch Bân còn muốn chơi ăn tiền, kết quả Đoàn Phi đánh cho 3 kẻ mặt không còn chút máu, thua đến rỗng túi, đương nhiên là không dám đặt cược nữa.
Đoàn Phi ngoài tiền cầm trên tay để mời cơm ra tất cả đều hoàn lại cho bọn họ.
Chơi không lâu đã không còn ai nguyện ý chơi mã điếu với Đoàn Phi nữa. Cũng may Đoàn Phi biết rất nhiều trò chơi. Tìm đến mảnh giấy cứng, dùng bút lông viết viết vẽ vẽ lên, bấy giờ một bộ bài pu- khơ đầu tiên liền hiện ra vào nhà Minh. Cái này có thể càng có nhiều trò chơi.
Màn đêm buông xuống, khi Đoàn Phi đang ở quán trọ cùng mọi người ăn một nồi cơm lớn thì Nghiêm Bộ Đầu vội vàng đi đến, những người khác đồng loạt tránh sang một bên. Nghiêm Bộ Đầu ngồi xuống bên cạnh Đoàn Phi mắng một cách gay gắt:
- Toi công một ngày bận rộn. Con mẹ nó chứ!
Đoàn Phi ừ một tiếng, nói:
- Nghiêm Bộ Đầu, ta có chút không hiểu. Hứa đại nhân hẳn nên biết rõ ta không có hiềm nghi, tại sao ở đâu cũng làm khó ta?
Nghiêm Bộ Đầu phỉ một tiếng chửi:
- Tên ngu đó là cố ý đấy! Ngươi trí nhớ hoàn toàn mất mới hỏi. Ta cũng quên nói với ngươi. Ngươi đã biết hoàn cảnh của Mẫn đại nhân, ông ta cơ bản đem những án cướp bóc, trộm cướp, giết người và đại án của bản huyện đều giao cho Hứa Điển Sử xử lí. Nhưng vị Hứa đại nhân này trong vụ án lần trước ở trấn Sơn Dương lăn qua lăn lại nửa tháng chưa phá được. Ngươi mới đi một vòng đã phá xong, cho nên…
Bộ Khoái ở triều Minh chỉ thường phụ trách duy trì trị an, bắt giữ nghi phạm. Xử án là do quan văn có phẩm tự đến xử lí. Ở cấp huyện, Huyện lệnh (Huyện trưởng = Chủ tịch huyện), Huyện thừa (Phó chủ tịch thường trực huyện), Chủ bộ (Trưởng ban thư kí), Điển sử (Trưởng phòng công an huyện, trưởng ngục giam) ai rảnh đều có thể đến phá án. Huyện Bảo Ứng không có Huyện thừa và Chủ bộ, Huyện lệnh Mẫn đại nhân lại già cả rồi, Điển sử Hứa đại nhân kiêm chức Huyện thừa, Chủ Bộ, các vụ án cũng là một tay ông ta phụ trách.
Đoàn Phi cuối cùng cũng hiểu được. Hắn cười khổ:
- Cái này rất phiền toát. Ta nên làm thế nào?
Nghiêm Bộ Đầu vỗ bả vai hắn an ủi:
- Không cần lo lắng, ta vừa từ chỗ Mẫn đại nhân về. Ta thấy Mẫn đại nhân đối với Hứa điển sử đã không còn kiên nhẫn, cho nên ta đề xuất đưa người phá án, Mẫn đại nhân liền đồng ý ngay. Ngày mai, ta sẽ đưa người còn có Quách Uy, Thạch Bân bốn người tự đi tra án. Chỉ cần chúng ta phá được án trước, Hứa Dục không cúi đầu sao? A Phi, ta mang tiền đồ của ta đặt cả vào ngươi. Ta tuyệt đối không bạc đãi người, người cũng đừng để ta thất vọng đó!
Nghiêm Bộ Đầu làm như vậy, cố nhiên phần lớn nguyên nhân là lợi dụng hắn, nhưng Đoàn Phi vẫn thấy cảm động. Ai mà không có tư tâm. Chính Khổng thánh nhân cũng phải vì danh lợi mà chạy đến các nước chư hầu. Ở thế giới xa lạ này, được người ta tôn trọng và tín nhiệm là rất khó. Đoàn Phi chân thành đáp:
- Nghiêm Bộ Đầu, ông yên tâm đi. Tôi sẽ làm hết năng lực, tuyệt đối không để Hứa đại nhân đoạt mất công lao!
Nghiêm Bộ Đầu gật gật đầu khen ngợi, nói:
- Tốt! Cứ như vậy. Ta còn việc phải làm, ta đi trước!
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
56 chương
12 chương
23 chương
53 chương