Tử Xuyên Tam Kiệt
Chương 20 : Võ lâm tướng quân (4).
Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển 4: Thiết giáp kỵ binh
-----oo0oo-----
Chương 1: Võ lâm tướng quân (4).
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Làn sương dày buổi sớm tan đi một chút, Tử Xuyên binh sĩ có thể nhìn rõ đợt công kích đầu tiên của địch nhân rồi, và tất cả đều cả kinh trợn mắt há mồm: chạy trước tuyến đầu tiên của địch trận không phải là bộ binh của phản quân, hay là kỵ binh ma tộc kiêu dũng, mà là vô số tù binh nhân loại. Đại bộ phận nhân loại này trước đây chính là bình dân nhân loại chạy trốn không kịp bị ma tộc binh sĩ bắt đầu. Phần lớn trong số họ là lão nhân, hài tử, còn có phụ nữ và thanh tráng niên trước đây là quan binh của nhân loại bị bắt. Trên vai họ là vác những bao cát, là phụng mệnh để đi lấp hộ thành hà. Phản quân và binh mã ma tộc bám sát phía sau xua họ lên, dùng roi da đánh, dùng thương đâm, dùng mã đao chém, bức họ tiến về phía trước. Bọn họa vừa chạy vừa thét gào tuyệt vọng: "Không được phóng tên, chúng ta là người nhà."
Một trận khóc lóc và thét gào vang tận tầng mây, khiến cho người nghe mà lạc lệ. Địch nhân kỳ vọng dùng biện pháp này xông qua hộ thành hà, và bẻ gãy đấu chí của những kẻ thủ vệ Mạt Y thành.
Các quân pháp quan đốc chiến rống lên: "Phóng tên! Phóng tên! Không được để chúng đến gần!" Nhưng các binh sĩ lại do dự, mũi tên trong tay chúc xuống, không thể nào nhẫn tâm bắn tên hay phóng đá về phía đồng bào của mình. Không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng tàn khốc này, có vài binh sĩ góc gào muốn rời khỏi đầu thành, bị đốc chiến đội ngộ nhận là định chạy trốn đã vô tình bắn chết. Rất nhiều người khản giọng hét xuống dưới thành: "Không được đến đây! Mau chạy đi! Không được đến đây!" Có những tù binh hơi dừng lại, nhưng lập tức bị ma tộc chẳng hề do dự chém chết, mấy trăm người phút chốc thây nằm chật đất, những tù binh còn lại hoảng sợ, bắt đầu tiến lên trước.
Giọng nói nghiêm trang rõ ràng của Tư Đặc Lâm truyền khắp đầu thành: "ta mệnhh lệnh, lập tức phóng tên!" Mọi người đều nhìn thấy rõ, trên mặt họ tĩnh lặng chảy xuống hai hàng lệ. xem tại
Có người bắn mũi tên thứ nhất, thứ hai, các binh sĩ hơi do dự, rồi dưới làn mưa tên, nhìn thấy đồng bào của mình trúng tên ngã xuống, ngay cả các pháp quan đốc chiến cũng thảm sầu rơi lệ. Nhưng mà địch nhân không chịu thôi, hết xua đội này đến xua đội khác lên, bức các tù binh này phải tiến về trước, hộ thành hà đã biến thành đỏ lòm, từ từ bị cất đá và máu thịt điền đầy.
Sử dụng huyết nhục để đắp cầu kiều, liên quân ma tộc và phản quân thét gào xông lên, chen lấn nhau đánh tới. Cánh quân đi trước hết là bộ binh bán thú nhân cường hãn. Năm vạn bán thú nhân này chính là đội tinh nhuệ tuyển chọn ra từ phản quân, chuyên môn để đánh trận đầu. Bình tĩnh hầu biết, ở nơi này quân của y sẽ chịu sự đề kháng ngoan cường nhất. Bán thu nhân thở phì phò, trên người là mớ da sói đơn giản, cây lang nha bổng trong tay chúng quay múa vù vù.
Tuyến thứ hai phối trí mười vạn xà tộc quân đoàn, đó là cánh quân không thiện về dã chiến, nhưng đặc biệt thích hợp công thành chiến, bỡi vì chúng có bản lĩnh trời cho về leo trèo. Bọn chúng được trang bị thương và trường mâuâu, bắt đầu kịch chiến cận thân. Tiếp theo đó la hai chục vạn quân liên hợp của phản quân. Cánh quân này bao quát bán thú nhân, xà nhân, ải tộc, long nhân, thậm chí bên trong đó còn có phản quân thuộc nhân loại. Bọn họ đều được hứa: nếu như hôm nay có thể phá thành, ai ai cũng lấy được một phần thưởng cực lớn. Ai tiến vào thành đầu tiên, vô luận là binh sĩ hay là quân quan, đều có thể được tưởng thưởng mười vạn kim tệ, hơn nữa còn được nhậm mệnh tổng đốc ột hành tỉnh bất kỳ nào ở Viễn đông. Còn ai lấy được đầu của Tư Đặc Lâm, ma thần hoàng bệ hạ sẽ phong hầu! Nghe được điều kiện đầy dụ hoặc này, các chiến sĩ trước khi lâm chiến đều uống đủ rượu mạnh để lấy đủ dũng cảm, và gào lên "cha mẹ sinh ta chỉ có một lần" rồi chạy nhanh về phía trước.
Tiếp theo đó là Lỗ Đế quân đoàn cường đại do đích thân Lỗ Đế công tước chỉ huy. So với đội hình của phản quân, đội hình của ma tộc chánh quy quân trật tự chỉnh tề hẳn lên. Chúng liệt đội theo kiểu tán binh tuyến mà tiến lên, từng hàng từng hàng cung tiễn thủ, đao phủ thủ, đội cầm thương, cầm thuẫn bài tổ hợp lại rất hoàn chỉnh, hiện ra vẻ mạnh mẽ đầy sát lực. Do trong công thành chiến, kỵ binh không có cách gì sử dụng, cho nên bọn chúng bỏ hết ngưa cầm đao tiến lên. Trong khi đó, bộ binh có thanh danh rất hiển hách, lực chiến đấu cực mạnh, là đội quân đầy công lao từ khi khai chiến đến giờ. Chỉ bằng nguyệt lương đao trong tay, họ đã nhất cử tiêu diệt 11 vạn Tử Xuyên quân, khiến cho Tử Xuyên thống lĩnh Phương Kính chiến tử, trong khi chỉ tổn binh chiết tướng không đến hai nghìn người.
Tiếp theo sau đó là ma tộc Bố Tây quân đoàn. Quân đoàn này từ khi khai chiến đến giờ vận khí không tốt lắm, nên không lập được chiến công gì hiển hách. Quân đoàn trưởng Bố Tây bá tước đã hạ định quyết tâm, muốn hôm nay là kẻ đầu tiên phá thành lấy đầu Tư Đặc Lâm xuống, nhất cử thành danh. Đối với thứ tự an bài hôm na rất không vừa ý: "Vì sao không chịu bài đội ngũ của ta đánh đầu trận?"
Bộ đội của y rõ ràng có phần nôn nóng, tiền đội đã mấy lần đụng phải vào hậu đội của Lỗ Đế quân đoàn đi trước. Phía sau họ còn kéo theo vô số ma tộc sinh lực đoàn đội. Bọn họ do Cổ Thứ, Tắc Mộc Nhi, Vưu gia, Thiết Luân cùng các tướng lĩnh ma tộc thống soái. Do quá sát nhau nên không thể phân rõ ai là ai. Dòng người như dòng hải lưu cuồng cuộn chảy về trước, tuy chậm nhưng không thể nào ngăn trở.
Ở phía xa, trận địa của hoàng gia quân đoàn của Tạp Đốn thân vương án binh bất động, phương trận vững như bàn thạch. Hoàng gia quân đoàn bao quát năm vạn cung đình cận vệ lữ có lực chiến đấu cực mạnh, và cũg chíh là cánh quân tục xưng là trang giáp thú. Bọn chúng được trời cho có vảy cứng như khôi giáp, đao thương khó nhập, là thân vệ đội của ma thần hoàng. Thần hoàng lần này đạc ý phái khiển một bộ phận của cánh quân này giúp Tạp Đốn thân vương trợ trận, chính là kỳ vọng y nhất cử phá địch.
Mấy trăm tòa vân thê cực cao dùng để lên thành được đẩy đến dưới thành, đội quân đẩy công thành xa chen giữa biển người từ từ bức cận. Những trang bị này vốn là ma tộc chuẩn bị để công đánh Ngõa Luân, Tạp Đốn thân vương cho rằng trận này nên lấy ra trước thử đao, nhất định là chỉ trong chốc lát sẽ san bằng tòa tiểu thành Mạt Y này.
Binh mã nhìêu như vậy mà chen chút trong bình nguyên dưới Mạt Y thành, rõ ràng là vô cùng chật chội, khó có thể hô hấp. Lãnh tụ của Viễn Đông phản quân, và cũng là chỉ huy quan của trận công kích này, Bình Tĩnh hầu, dường như không để ý gì đến binh pháp trận hình hay mưu lược gì. Y chỉ hy vọng dựa vào ưu thế về số lượng, dùng binh lực khắp núi khắp đồi chôn vùi quân của Tư Đặc Lâm. Cho dù dưới thành đã bị dồn nét đến nỗi chẳng có chút chỗ trống, y vẫn còn không ngừng điều binh khiển tướng, đưa nhữn đoàn đội đầy sinh lực tiến lên, mệnh lệnh cho quân phía sau đẩy quân phía trước, khiến cho không muốn tiến cũng không xong.
Binh mã dưới thành dày đặc như vậy, đã khiến cho cung tiễn thủ trên thành không cần ngắm, chỉ cần bắn bắn bắn đầy trời, hết lớp cung thủ này đến lớp cung thủ khác thay phiên nhau xạ kích, mấy nghìn trường cung không ngừng uốn cong hình mãn nguyệt, vù vù vút tên ra, mũi tên liên tục bay như mưa vào đầu đội hình phản quân và binh mã ma tộc. Ở đoạn hộ thành hà đã bị điền đầy đó, vô số con em Viễn Đông trúng tên ngã lăn ra đất, và vô số Tắc Nội Á binh sĩ cũng tán mạng dưới cung tên. Thi thể được chất thành từng gò nhỏ dưới Mạt Y Thành. Nhưng địch quân vẫn tiền tiến y như cũ, phóng qua hộ thành hà, leo lên tường thành. Tuy nhiên, ở đây một loại tai nàn đáng sợ khác đang chờ chúng. Mưa tên vẫn y như cũ, trên đầu chúng không ngừng lăn xuống đá tảng biến chúng thành như đám bìn thịt, dầu sôi đổ lên đầu chúng khiến lập tức tuột da té nhào. Và tường thành trơn trợt nhỏ hẹp, một trận đao chém mâu đâm tới, người chúng liền từ trên cao lăn nhào xuống đất. Nhân vì có quá nhiều người chen chúc, các vân thê và đăng thành xa vốn dùng để công thành bị kẹt giữa biển người không cách gì động đậy, căn bản không thể nào được đưa tới dưới thành. Những kẻ công thành cuồng nhiệt dưới thành chờ mãi không được, quyết định hết tên này đến tên khác dùng tay không bò lên tường thành, gặp phải đòn công kích mãnh liệt của cung tiễn và đá lăng của thủ quân, thương vong vô số.
Các cánh quân tinh nhuệ của Viễn Đông phản quân ví dụ như Minh Tư Khắc đoàn đội, Vân đoàn đội, Gia Sa đoàn đội còn chưa kịp xông đến tường thành đã bị đánh tan tành, thương vong hơn nữa. Một bộ phận đoàn đội khác bị đánh rã đi, muốn triệt hồi nhưng không được, các cánh quân phía sau đã xông lên trước, bọn họ lập tức bị ép rã đi, thậm chí bị giẫm đạp lên mà chết. Từng lộ từng lộ binh mã cứ thế đạp lên máu thịt của huynh đệ tiến về trước. Dưới thành tường, di hài đã nhiều đến nỗi sắp chất thành bức tường thứ hai. Nhưng công thể của địch nhân vẫn tiếp tục. Dưới sự đốc chiến của Bình Tĩnh hầu, Ngõa Cách Lạp đoàn đội, Đỗ toa đoàn đội, còn có Long nhân đoàn đội liều chết đột tiến, giống như Bình Tĩnh hầu nếu không khiến cho binh mã nhà mình không bị giết chết toàn bộ thì không cao hứng vậy.
Đạp lên thây sơn huyết hải, đội binh mã xà tộc đầu tiên cuối cùng cũng treo lên đầu thành, Trung Ương quân Văn hà sư đoàn thủ thành chẳng hề nhường một phân, ngoan cường tử chiến. Song phương triển khai cuộc chiến sáp lá cà vô cùng kịch liệt, chỗ này hay chỗ khác đều có vô số binh khí sắt bén chém chặt lẫn nhau. Hai bên kịch chiến đều cắn rang cắn lợi, máu lưu cũng thản nhiên, chỗ nào cũng có đao quang kiếm ảnh, nhân thể trên đầu thành bắt đầu tích lũy cao lên, song phương lại đạp trên người chết và người bị thương tiếp tục chém giết, tiếng kêu thảm vang lên không ngừng. Một phân chi của Lỗ Đế quân đoàn cuối cùng cũng có mặt. Địch quân lập tức chiếm được ưu thế về số lượng, sĩ khí đại tăng, có một tên ma tộc binh thậm chí còn cướp đoạt cờ xí của Văn Hà sư đoàn. Hắn hưng phấn giờ cao cờ phất phất với đồng bào của mình ở dưới thành, đám binh sĩ ma tộc phía dưới lập tức phát lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa: "Ngõa Cách Lạp!" (Giết). Nhất hời, mọi người đều cho rằng, phá thành là chuyện trước mắt, và đều hưng phấn vạn phần.
Nhưng cũng vào lúc này, Trung ương quân phó quân đoàn trưởng Tần Lộ nhanh chóng đái lĩnh ba đại đội dự bị đến chi viện cho Văn Hà sư đoàn. Tần Lộ xông tới trước vung đao chém ngã tên ma tộc binh đó, đoạt lại quân kỳ. Nhân loại bắt đầu phản công, thế không thể át, do thuẫn bài, mã đao, trường mâu tổ thành phương trận, nhoáng một cái đã ép ma tộc và phản quân ra phía ngoài, cung tiễn thủ ở phía sau không ngừng len qua chỗ trống phóng tiễn, cấp cho địch nhân trọng đại sát thương. Mấy phút sau, binh mã trèo được lên thành tổn thất thảm trọng, bỏ lại hơn nghìn thi thể, bị đẩy bật trở xuống đất.
Đến lúc này, dù lập lờ chậm chạp nhưng cuối cùng thì những thang công thành và xe lên thành cuối cùng cũng áp tới gần tường thành. Đứng trên đăng thành xa cao bằng tường thành, cung tiễn thủ của ma tộc bắt đầu phóng tên đánh trả lại thủ quân, kềm chế động tác của thủ quân. Cùng lúc đó, hàng trăm cái thang "rập rập rập..." áp vào tường thành, các ma tộc binh và bán thú nhân mặt mũi ghớm ghiếc, miệng ngậm chủy thủ tranh nhau trèo lên thang, không hề để ý gì đến mưa tên ở trên, không cần biết dầu sôi lửa bỏng hay đá tảng đập xuống, từng tên từng tên trèo lên như có đến chín cái mạng vậy. Nhất thời, trên tường thành đầy rẫy binh sĩ treo leo giống như đoàn kiến bu đầy một khối đường phèn vậy.
Nhân loại thủ quân trên đầu thành ăn miếng trả miếng, dùng câu liêm móc đẩy thang bám vào thành đẩy ra ngoài, khiến cho đám binh sĩ bám trên thang đó lập tức té cả chùm từ trên cao xuống, người nát như tương. Nhưng mà địch quân dựa vào thứ công kích bất kể sống chết, cộng thêm cung tiễn thủ của chúng yểm hộ, sau khi trả cái giá rất đắt với lượng thương vong cực lớn, đã lần thứ hai leo lên đơợc thành đầu ở phía tây, cùng thủ quân triển khai trận chiến sáp lá cà kích liệt.
Lần này bọn chúng gặp phải sư đoàn phòng thủ của "Tú Tự doanh" do La Kiệt chỉ huy đã đoạn này. La Kiệt kỳ bổn rống lên: "Huynh đệ xông lên a!" Rồi dẫn chúng nhân xông lên ngăn các ma tộc binh vừa đăng thành. Hai bên hỗn chiến thành một đoàn. Ma tộc binh hung mãnh tả xung hữu đột, nhưng binh sĩ của La Kiệt lần này cũng thập phần anh dũng. Binh sĩ của La Kiệt bình thường không phải quá dũng cảm, so với đánh nhau thì họ thích làm ăn kiếm tiền hơn, cho dù là buộc phải đánh nhau thì bọn họ cũng thích len lén đánh dò, không thích dùng minh đao minh thương đấu thật. Nhưng lần này mọi người đều rõ: nếu như thật sự để ma tộc phá thành, thì ai cũng đừng mong sống nữa! Bên bờ sự sống chết, bọn họ dù sao cũng phải dũng cảm một lần. Bọn họ dùng đao trắng kiếm bén triển khai đối công với ma tộc, dựa vào ưu thế về nhân số, hơn hai nghìn người cùng ào ạt xông lên (La Kiệt bị đẩy lên trước làm thuẫn bài). Họ hè nhau quần công, lấy nhiều thắng ít, triển khai chém giết kịch liệt với các ma tộc bộ binh vừa trèo được lên thành.
Không chỉ khu phòng trú của Tú Tự Doanh là có đánh nhau, toàn bộ phòng tuyến của Mạt Y thành lúc này đều chịu sự khảo nghiệm nghiêm ngặt của luồng cuồng phong bạo vũ này. Lồn sóng công kích đến hết đợt này đến đợt khác, phản quân và ma tộc đã nhiều lần đột phá phòng tuyến, đột tiến lên đầu thành, nhưng bọn chúng gặp phải sự đề kháng liều chết của nhân loại. Vì những cái chết thảm của đồng bào, trong lồng ngực của từng chiến sĩ đều bốc bừng lửa hận. Họ lộ ra sự cứng cõi và ngoan cường vô bỉ, điên cuồng phản kích, dũng không thể ngăn, nhiều lần xua địch nhân xuống dưới. Dưới sự ưỡn ngực phấn chiến của nhân loại, ma tộc hết lần này đến lần khác bị khí thế hung hãn đánh tan, giống như đợt hải triều tràn vào đập đá, chỉ lưu lại từng bọt sóng nhỏ nhoi.
Đầu thành phía đông chính là tiêu điểm kịch chiến của hôm nay. Địch nhân đã ném vào đó tổng cộng binh lực cực lớn với 70 đoàn đội, toan tính nhất cử phá tan phòng tuyến. Nhưng Tư Đặc Lâm đối với chuyện này đã sớm có dự liệu, phối trí bốn sư đoàn tinh nhuệ nhất của Trung Ương quân ở đây, trong đó bao quát niềm kiêu ngạo của toàn Tử Xuyên gia tộc, hoàng bài sư đoàn "Bất tử doanh". "Bất tử doanh" vốn thuộc cánh quân xương sống của cấm vệ quân, sau khi nổ ra cuộc bình loạn ở đế đô, để khống chế Trung Ương quân, gia tộc đã đặc ý đưa chi bộ đội này cải biên sang Trung Ương quân. Mỗi chiến sĩ trong chi bộ đội này đều là hảo thủ tinh nhuệ nghìn người mới chọn được một. Tại đây, họ đã triển khai trận huyết nhục tư sát thảm liệt nhất với quân đoàn của ma tộc.
Trên đầu thành, phong vân biến chuyển, lúc thì ma tộc quân cướp được, lúc thì nhân loại đoạt trở về. Hai bên kịch chiến vô số lần, thi thể trên thành từ từ tích lũy lại, một tầng, hai tầng, ba tầng... màng tai kêu ong ong, đâu đâu cũng là tiếng kêu thảm, tiếng quát mắng. Ma tộc binh thì hô "Ngõa cách lạp!" Nhân loại thì đáp: "Bảo ngươi chết!" Tiếp đó là binh khí mãnh liệt phản kích, hào quang xẹt ra, rồi tiếng rên rĩ của kẻ bị thương.
Binh sĩ giết hồng cả mắt, sau đó hiềm nặng nề cởi cả giáp ra, chỉ vác có cây mã đao trơ trọi xông lên, một đao chém tới không phải ngươi chết thì ta chết, dưới chân trơn trợt, đạp lên thi thể không biết của người mình hay là của đối phương, mùi máu tranh nồng tắt nghẹn của mũi.
Trường thương bị chém gãy, lưỡi đao giết đến cong mép, chủy thủ đâm đến gãy, binh sĩ của Bất Tử doanh tay không nhào lên cướp binh khí của địch nhân! Rõ ràng là đã bị chém một đao bay cả nửa hộp sọ, đứt nữa cánh tay, chân đã gãy, thương xuyên qua ngực, toàn thân bị bắn tên đầy như nhím, thế mà các binh sĩ của Bất Tử Doanh vẫn còn có thể nhào lên cắn đứt cổ của địch nhân, thò ngón tay móc mắt địch nhân, vung chân đá vỡ bộ hạ của địch nhân, khí thế chỉ có thể dùng chữ điên cuồng để hình dung!
Vô luận là phản quân hay là ma tộc, cho dù chiếm ưu thế về nhân số lại là sanh lực quân, nhưng đối diện với sự phản kích điên cuồng này, nhìn nhân loại toàn thân toàn máu mà vẫn cười nhe nang múa vuốt, bọn chúng chợt lạnh cả lòng tim thót lại phá lên hô: Đó không phải là người! Đó là ác ma hung sát! Trong vòng một ngày, địch nhân đã từng mấy chục lần kéo lên cướp đầu thành, nhưng đụng phải "Bất tử doanh" tường đồng vách sắt, lần này cũng bị đánh đầu phá huyết lưu bỏ chạy hoảng loạn.
Mặt trời từ phía đông thăng lên chính giữa, rồi từ trên đỉnh đầu nghiêng về phía tây, công thành chiến tiếp tục suốt cả một ngày, đại quân song phương đều sáp lá cà, giống như là hai người khổng lồ dốc hết sức lực đánh giết sinh tử, khí thở hu hu, thương tích đầy mình.
Dưới hoàng kim đại kỳ của ma tộc, thấy trận kịch chiến trên đầu thành, mặt Tạp Đốn thân vương tái nhợt, truyền lệnh binh hết tên này đến tên khác chạy về báo cáo: "Đệ ngũ đoàn đội của bán thú nhân lên rồi!"
"Tiết luân quân đoàn lên rồi!"
"Bình tĩnh hầu yêu cầu tăng viện! Ông ta nói đệ tam đoàn đội của xà nhân không chịu nổi nữa rồi!"
"Báo cáo! Cổ thứ đại nhân chiến tử rồi!"
"Vưu gia quân đoàn đã lên rồi!"
"Tắc nội nhân đoàn đội thương vong quá lớn, đã không còn lực nào tái chiến nữa!"
Tay của thân vương hơi run run: kịch chiến đã qua hơn mười giờ rồi! Mạt Y thành giống như hắc động không đáy, nuốt trọn hết đoàn đội này đến đoàn đội khác, vô số tinh binh cường tướng từ đó biến mất, trong khi Mạt Y thành vẫn như cũ nguy nga không đổ. Y không thể lý giải đây rốt cuộc là vì cái gì: Thần tộc chiến vô bất thắng kéo rốc trăm vạn đại quân khổ chiến cả ngày, trả cái giá và hi sinh cực lớn, thế mà ngay cả đầu thành cũng không đoạt được để làm cứ điểm! Kịch chiến một ngày rồi, binh sĩ của đối phương chẳng lẽ không mệt sao? Chẳng lẽ, thủ vệ tòa thành này chính là một quần siêu nhân hay là thần quái sao? Vì sao đánh chiếm một tòa thành nho nhỏ thế này, mà y lại phải chết quá nhiều người như vậy?
Y khẽ mắng một câu: "Tư Đặc Lâm, ngươi là một tên ma quỷ!" Rồi lớn tiếng phát lệnh: "Mệnh lệnh, Viễn Đông long nhân đoàn đội thứ 51, đoàn đội thứ 63 bán thú nhân, Tắc Nội gia thứ 36, và 37 lập tức tiến lên! A Bộ La Địch quân đoàn, chuẩn bị xuất kích!"
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào vào đây ( 4vn.eu/forum/showthread.php?79511-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
94 chương
50 chương
1110 chương
42 chương
606 chương